Làm Rể Hào Môn? Ông Đây Khinh! (FULL) - Chương 126: Nhà họ Tô sao?
“Này, Lam Lam con quay lại đây đã.”
Đến khi Tần Thiên Hào phản ứng lại đuổi theo, Tân Lam đã lên xe thể thao, chiếc xe vùn vụt rời đi.
Thời gian nhanh chóng đến chạng vạng tối.
Tần Lam đi đến chợ mua một vài thứ trước, sau đó lại lái xe đến trước cửa nhà họ Tô.
Sau khi thay giày cao gót trên xe, cô ta liền xách đồ đi vào cửa nhà họ Tô. “Đứng lại!”
Ngay khi Tân Lam vừa bước chân vào cửa lớn nhà họ Tô, một cánh tay gầy gò đột nhiên vươn ra từ bên cạnh, chắn đường cô ta.
Cô ta ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy một nhân viên bảo vệ gầy gò mặc bộ đồng phục không vừa vặn, lộ ra một nửa thắt lưng và một tay giữ chiếc mũ vành xuống.
Ấn tượng đầu tiên cho cô ta đó là người xấu bắt nạt kẻ yếu.
Người đó dựa lưng vào tường, cúi đầu không thấy rõ mặt, còn trưng ra dáng vẻ rất ngầu.
Nhưng Tần Lam lại cảm thấy người nọ vừa yếu vừa nhát.
‘Tên này nhất quyết không chịu cho cô ta vào, Tần Lam thấy trên người người nọ không có chân khí chập chờn, bèn nói: “Tôi là bạn thân của Tô Nhiên, là khách, để tôi vào.”
Trong lòng thầm nghĩ chuyện này là sao?
Vệ sĩ trước kia đâu?
Tại sao lại để một ông lão già yếu như thế này trông cửa.
Cho dù để một con chó ở đây cũng mạnh hơn ông ta nhiều.
Tuy nhiên bảo vệ này không phải là người khác, chính là Ngọa Long được Lâm Thiên Sinh cứu hôm nay.
Lúc trở về, ông ta nghe Diệp Phong và Nam Sơn Lão Đạo nhắc tới, Lâm Thiên Sinh không muốn để người đời biết thân phận tu sĩ của mình.
Vì vậy Ngọa Long cũng che giấu tu vi của mình, yên tâm trông cửa nhà họ Tô với thân phận người bình thường.
€ó Ngọa Long ở đây, cho dù là con chó đi ngang qua thì cũng phải bị tát vài cái mới được đi.
Nghe vậy, Ngọa Long ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mặt Tần Lam, chất vấn: “Bạn thân?”
“Bạn thân là gì?”
“Tôi mặc kệ cô là bạn thân hay là mật ong, để tôi lục soát người cô đã rồi nói sau.”
Nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy chuyện xưa của Ngọa Long lại gần, cho dù là ‘Tần Lam cũng không khỏi sợ hết hồn, liên tục lùi lại vài bước.
Nghĩ bụng tên này như thế này thật đúng là không quan tâm đến sự sống chết của người khác.
“Lam Lam!”
“Ở đây, mau vào đây!”
Đúng lúc này, Tô Nhiên ở trong sân nhà vẫy tay với Tân Lam.
‘Tần Lam tức giận nói với Ngọa Long: “Thấy chưa, tôi đã nói tôi là bạn thân của bà chủ nhà ông mà.”
Nói đoạn, Tân Lam bèn sải bước đi về phía Tô Nhiên.
Ngọa Long gãi đầu, khó hiểu lẩm bẩm: “Bạn thân?”
Tối nay Tô Nhiên ăn mặc mát mẻ, chỉ mặc một chiếc váy ngắn cùng với một đôi tất lụa đen, cô đứng dậy mỉm cười chào Tần Lam: “Tới là được rồi, mang nhiều
thứ như vậy làm gì.”
‘Tần Lam đưa đồ cho người giúp việc ở bên cạnh, cười nói: “Cậu thật là, đã lúc. nào cậu nhìn thấy tớ đi tay không đến đây chưa?”
Tô Nhiên lại nói tiếp: “Cậu đến đúng lúc lắm, chúng tớ đang làm xiên nướng.” “Nào, ngồi xuống cùng ăn đi.” Nói xong, Tô Nhiên bảo người hầu đưa một chiếc ghế đến.
Tần Lam liếc nhìn, thấy Lâm Thiên Sinh và một cô bé khoảng mười lăm mười sáu tuổi đang lật xiên nướng.
Tần Lam từng gặp Lâm Thiên Sinh, nhưng thật sự không có ấn tượng gì với cô bé mặc chiếc váy trắng mỏng.
Tuy nhiên, có thể mơ hồ nhận ra rằng dường như đó không phải là người bình thường.
Làn da của cô ta trắng nõn mịn màng lạ thường, động vào sẽ vỡ. Một đôi mắt trong veo sáng ngời, giữa lông mày có một vệt máu đỏ. Lúc này những xiên thịt đang cháy trên bếp than, dầu sôi xèo xèo. Một mùi thơm hấp dẫn ngay lập tức xộc vào mũi.