Kiếp Này Tôi Muốn Làm Người Tốt - Quyết Tuyệt - Chương 77: Cậu ấy là chị dâu của em
Kiếp trước hắn hai bàn tay trắng, Lương Phóng còn chấp nhận, huống chi đời này hắn còn giúp Lương Phóng rất nhiều.
Cũng chính là bởi vì biết điểm này, hắn vẫn không sốt ruột hoặc làm ra chuyện gì quá khích… Bây giờ có vẻ như sự lựa chọn của hắn là đúng.
Tâm tình Trác Thiệu rất tốt, bữa sáng liền làm thêm mấy thứ.
Hôm nay là thứ bảy không cần dậy sớm, tuy rằng Trác Đình đã sớm tỉnh lại, nhưng vẫn nằm trên giường không muốn dậy. Sau khi Trác Thiệu gọi nó, nó mới chịu dậy, đến Lương gia.
Nhìn thấy một bàn ăn sáng có chút phong phú quá mức, Trác Đình vẻ mặt khó hiểu —— sao anh trai nó lại làm nhiều món như vậy? Ăn hết không vậy?
Trác Đình nhíu mày có chút khó hiểu, sau đó liền nhìn thấy Lương Thần gắp thức ăn cho anh trai mình, mà anh trai mình cũng gắp thức ăn cho Lương Thần.
Mối quan hệ giữa hai người này, thực sự ngày càng tốt hơn, có chút quá tốt rồi…
Trác Đình bĩu môi, ăn một miếng mì, sau đó liền nghe thấy Lương Phóng bất mãn ho khan vài tiếng.
Chú Lương đây lại mất hứng? Gần đây chú Lương hay mất hứng… Trác Đình đang cảm thán, đột nhiên nhìn thấy anh trai mình gắp thức ăn cho chú Lương, còn nói: “Ba, món ăn này hương vị không tệ, ba nếm thử đi.”
Ba? Trác Đình ngốc luôn.
Trong thời gian tiếp đó Trác Đình vẫn vô tri vô giác, nghĩ thế nào cũng không rõ, anh trai nó vẫn tốt mà, sao đột nhiên lại gọi Lương Phóng là ba.
Trác Đình vốn vui vẻ đến ăn cơm, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy hoàn toàn không có khẩu vị, cái gì cũng không muốn ăn.
Trác Đình khác thường, Trác Thiệu cũng không chú ý tới.
Đêm qua cùng Lương Thần có tiếp xúc thân mật, rốt cục đem người yêu thật sự ôm vào trong ngực, hôm nay lại được Lương Phóng chấp nhận, lúc này Trác Thiệu thật sự không cách nào để ý đến tâm tư nhỏ của em gái.
Trác Đình thấy Trác Thiệu vội vàng gắp thức ăn cho Lương Phóng và Lương Thần, lại hoàn toàn không chú ý tới mình, trong lòng càng ngày càng khó chịu.
Ăn điểm tâm xong, Lương Phóng trực tiếp tỏ vẻ muốn dẫn Lương Thần đến công ty.
Trác Thiệu biết hơn phân nửa ông có chuyện muốn nói với Lương Thần, tự nhiên sẽ không ngăn cản, trên thực tế, hắn cũng có chuyện muốn nói với Trác Đình.
Hắn đột nhiên gọi Lương Phóng là “Ba”, dù sao cũng phải giải thích cho Trác Đình một chút.
Chờ sau khi Lương Phóng đi, Trác Thiệu liền thu dọn phòng bếp, lại nói với Trác Đình: “Đình Đình, em đem đồ ăn trên thu dọn một chút.”
Trác Đình bưng thức ăn trên bàn vào phòng bếp, đặt trên bàn bếp, sau đó đột nhiên nhìn về phía Trác Thiệu: “Anh, tại sao anh lại gọi chú Lương là ba?”
“Đình Đình…” Trác Thiệu cười nhìn về phía Trác Đình, muốn nói mình nhận cha nuôi, nhưng lời hắn còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị Trác Đình cắt đứt.
“Anh, anh quên ba mẹ rồi sao?” Trác Đình có chút tức giận hỏi: “Tại sao anh lại gọi chú Lương là ba?”
Trác Đình vẫn rất cảm kích Lương Phóng và Lương Thần, nhưng nó chịu không nổi Trác Thiệu gọi người khác là ba.
Hơn nữa mấy năm nay, Trác Thiệu đối với Lương Phóng và Lương Thần càng ngày càng tốt, có đôi khi nó cảm thấy hình như mình là người ngoài… Trác Đình quả thật tùy tiện, rất nhiều chuyện không thèm để ý, nhưng nó không thèm để ý, chủ yếu là bởi vì nó không có cách nào để ý.
Ngay từ đầu nó cũng không biết mình được nhận nuôi, cho đến khi có một lần người nhà họ Trác cùng nhau ăn cơm, bởi vì người nhỏ tuổi nhất nhà luôn có thể ăn đùi gà, nên nó gắp một cái đùi gà để ăn.
Trác Gia Bảo cướp đùi gà của nó, nó không vui khóc lên, sau đó bị Khuất Quế Hương mắng một trận.
Trong lúc mắng có nói một câu, đến hiện tại nó vẫn còn nhớ rõ.
Khuất Quế Hương nói, nó chỉ là một con nhóc được nhặt về, cho cơm ăn đã là tốt lắm rồi, còn muốn ăn đùi gà cái gì?
Lúc ấy nó bị dọa sợ, bệnh mấy ngày, sau đó cũng không dám suy nghĩ nhiều nữa, cũng không tranh không ầm ĩ, người khác nói nó vài câu, nó cũng không thèm để ý.
Sau đó cha Trác mẹ Trác qua đời, ở trong nhà Khuất Quế Hương, nó càng không dám có yêu cầu gì, thẳng đến khi theo Trác Thiệu dọn ra ngoài, mới hoạt bát hơn.
Nhưng nó vẫn rất ít khi đưa ra yêu cầu, thứ nhất Trác Thiệu đã đối xử tốt với nó, thứ hai… Nó lo lắng Trác Thiệu sẽ không thích mình, cảm thấy mình phiền phức.
Mà bây giờ, nhìn thấy Trác Thiệu thân cận với Lương Thần và Lương Phóng như vậy, thậm chí còn gọi Lương Phóng là ba, trong lòng nó nói không nên lời là tư vị gì.
Trác Thiệu nhìn Trác Đình, không khỏi sửng sốt.
Sau khi sống lại, Trác Thiệu đối với Trác Đình vẫn rất quan tâm, nhưng hắn là đàn ông, còn là một người đàn ông trước giờ chưa từng nuôi con, nên không có khả năng cẩn thận chú ý đến từng chi tiết.
Quan tâm đến cuộc sống của nó không thành vấn đề, cái khác Trác Thiệu thật đúng là không biết… Kỳ thật hắn ngoại trừ dậy dỗ, cũng không biết phải trao đổi với Trác Đình như thế nào, vẫn luôn đem Trác Đình như trẻ con mà dỗ dành, lần này, hắn vốn cũng định dỗ dành Trác Đình, tùy tiện tìm lý do ứng phó qua.
Nhưng bây giờ…
Trác Thiệu nhìn em gái rưng rưng trước mặt mình, đột nhiên phát hiện, không biết từ khi nào, em gái này của hắn kỳ thật đã trưởng thành.
“Anh, gần đây chú Lương vẫn luôn nổi giận với anh, sao anh còn muốn mặt nóng dán mông lạnh của người ta?” Trác Đình lại nói.
Nó rất thích Lương Thần, cũng cảm kích Lương Phóng, nhưng lúc này, nó chính là mất hứng.
Trác Thiệu nhìn Trác Đình một cái, thở dài: “Đình Đình, anh làm như vậy là có nguyên nhân, anh làm chuyện khiến ông ấy tức giận.”
“Làm chuyện khiến ông ấy tức giận?” Trác Đình khó hiểu nhìn Trác Thiệu.
Trác Thiệu không am hiểu tâm sự với người khác, nhưng hắn vẫn biết một chút, nếu như có thể, sự tình vẫn nên sớm nói rõ thì tốt hơn.
Kiếp trước, hắn và Lương Hâm chính là bởi vì không dám thổ lộ với nhau, mới không thể ở cùng một chỗ.
Nếu Trác Đình thật sự là một đứa trẻ, dỗ dành một chút cũng không có gì, nhưng Trác Đình… Kỳ thật nó rất thành thục, nói cách khác, hắn có thể cùng nó nói chuyện thật tốt, nói rõ ràng mọi chuyện.
“Đình Đình, sau này Lương Thần chính là chị dâu của em.” Trác Thiệu nói.
Trác Đình cho rằng mình nghe lầm.
Lúc này Trác Thiệu cũng không đi dọn dẹp phòng bếp nữa, mà mang theo Trác Đình trở về nhà mình, mở máy tính cho Trác Đình xem một ít tư liệu, thuận tiện giới thiệu tình huống của mình một chút.
Trác Thiệu nói với Trác Đình, trời sinh hắn đã thích đàn ông, đang yêu Lương Thần, mà trước đó lý do Lương Phóng không vui… Cha mẹ nào khi biết điều này mà vui cho được?
Hiện tại hắn gọi là “ba”, tất nhiên, bởi vì đã được chấp nhận.
Trác Đình trợn mắt há hốc mồm.
Lúc trước Lương Phóng đối xử với nó không tệ, nó cũng rất thích Lương Phóng. Chính vì vậy, mấy ngày trước Lương Phóng cả ngày lạnh mặt hung dữ với bọn họ khiến nó rất khó chịu, thậm chí nổi lên tâm lý phản nghịch, không muốn dính líu đến nhà họ Lương nữa, nhưng anh trai nó vẫn dán sát…
Hóa ra còn có chuyện như vậy!
Trác Đình nghe mà choáng váng.
Lúc này Trác Thiệu lại mở ra một trang web, để Trác Đình xem tiểu thuyết.
Trác Thiệu không đọc tiểu thuyết, nhưng trên đời này vẫn có loại tiểu thuyết này, điểm này hắn rất rõ ràng. Hơn nữa hắn còn biết, rất nhiều cô gái nhỏ đều thích loại tiểu thuyết này…
Bây giờ là năm 2004, loại tiểu thuyết này không nhiều lắm, nhưng vẫn có, Trác Thiệu liền tìm được vài quyển, đề cử cho Trác Đình.
Trác Đình mở máy tính, ngây ngốc xem.
Trác Thiệu thì trở về tiếp tục thu dọn phòng bếp, chờ thu dọn sạch sẽ, lại vội vội vàng vàng đến công ty…
Trác Thiệu vốn định buổi trưa đi đưa đồ ăn, nhưng hắn quá bận rộn nên chỉ có thể bỏ qua.
Tuy rằng buổi trưa không đưa đồ ăn, nhưng buổi tối, Trác Thiệu về nhà sớm, lúc trở về, còn xách theo hai túi nguyên liệu nấu ăn.
“Đình Đình, đến hỗ trợ…” Trác Thiệu gọi Trác Đình đến hỗ trợ, nhưng lời còn chưa dứt, đã bị Trác Đình làm hoảng sợ.
Trác Đình mắt sưng húp là bộ dáng đã khóc thật lâu.
“Đình Đình…” Trác Thiệu nhìn thấy bộ dáng này của Trác Đình, trong lòng nhảy dựng.
Chuyện của hắn và Lương Thần khó có thể tiếp nhận như vậy sao? Trác Đình đây là… Khóc cả buổi chiều?
“Anh, em không sao, đây là do xem tiểu thuyết.” Trác Đình nói, lại nghẹn một chút: “Anh, các anh nhất định phải thật tốt…”
Trác Thiệu có chút phản ứng không kịp, nghe Trác Đình nghẹn ngào nói, mới biết Trác Đình khóc là do đọc tiểu thuyết, cái loại hiểu lầm ngược thân ngược tâm gì đó…
Tiểu thuyết lúc này, đều là như vậy sao?
Trác Thiệu nghe Trác Đình miêu tả, có chút dở khóc dở cười: “Trong hiện thực nào có nhiều trời xui đất khiến như vậy chứ? Tuy nhiên, cha mẹ phản đối, xã hội kỳ thị là thực sự có.” Mà những thứ kia, đối với hắn và Lương Thần mà nói, hoàn toàn cũng không phải là vấn đề.
Trác Đình suy nghĩ một chút, phát hiện giữa anh trai mình và Lương Thần, quả thật không có vấn đề gì, nhất thời yên lòng.
Tối hôm đó, bầu không khí trong nhà cuối cùng đã trở lại bình thường… Không, vẫn có một chút bất thường.
Trác Đình đột nhiên nhiệt tình với Lương Thần, thậm chí có chút nhiệt tình quá mức.
Lương Thần cũng có chút chống đỡ không nổi, cuối cùng vẫn là Trác Thiệu gửi cho cậu một tin nhắn: “Đình Đình biết chuyện của chúng ta.”
Mặt Lương Thần nhất thời đỏ bừng, cũng có chút không dám đối mặt với Trác Đình… Trác Đình còn nhỏ như vậy, sao Trác Thiệu lại nói cho nó biết?
Nhưng cậu vẫn có chút cao hứng…
Tuy rằng cậu không dám để cho người ngoài biết chuyện của cậu và Trác Thiệu, nhưng lại hy vọng người chung quanh mình có thể chấp nhận bọn họ.
Mà nhìn thấy Lương Thần như vậy, Trác Thiệu lại muốn hôn cậu.
Trác Thiệu được Lương Phóng chấp nhận, có thể nói là tình trường đắc ý, cùng lúc đó, hắn ở trên thương trường cũng đắc ý không kém.
Từ Đại Cương đi tỉnh S đã ba tháng, đã đứng vững gót chân ở bên kia, mà cùng hắn làm trang web có quan hệ rất lớn.
Lúc này, rất nhiều gia đình bình thường, đặc biệt là gia đình có người trẻ tuổi, đã có máy tính, mặc dù sự phụ thuộc của mọi người vào internet không nghiêm trọng như sau này, nhưng đã có người trước khi làm chuyện gì cũng lên mạng tìm kiếm.
Đương nhiên cũng có người muốn trang trí, nên đến trang web trang trí của Trác Thiệu xem thử.
Trác Thiệu để rất nhiều hình ảnh hiệu quả trang trí trên trang web này, quảng cáo rất nhiều cho công ty của mình, có rất nhiều người nhìn thấy, bởi vậy, trang trí Tinh Thần vừa mới ở tỉnh S thuê mặt tiền mở cửa, liền có người tìm tới cửa, mời trang trí Tinh Thần giúp bọn họ trang trí.
Chi nhánh tỉnh S bên kia phát triển rất tốt, mà bên thành phố H, Trác Thiệu cũng nhận được mấy việc làm ăn lớn.
Đối với các công ty trang trí, kiếm được nhiều tiền nhất, tích góp được nhiều tư lịch nhất, chắc chắn không phải là giúp trang trí nhà bình thường, mà là giúp trang trí một số dự án lớn.
Trác Thiệu nhận được vài vụ làm ăn như vậy là nhờ Lữ Gia Vỹ.
Lữ Gia Vỹ là đời thứ hai trong giới nhà giàu hàng đầu thành phố H, quen biết so với Trác Thiệu nhiều hơn nhiều, thậm chí trên tay mấy người bạn của anh ta, còn có hạng mục cần trang trí.
Những hạng mục đó, Lữ Gia Vỹ vốn định tự mình thiết kế, sau đó nhờ bạn bè tìm người khác trang trí, nhưng hiện tại anh ta đã trở thành thực tập sinh của trang trí Tinh Thần… Những hạng mục này, anh ta tự nhiên phải tranh thủ cho trang trí Tinh Thần.
Mà điều này thì không hề khó.
Mấy năm nay Trác Thiệu đã làm nên danh tiếng của trang trí Tinh Thần!
Tuy rằng thời tiết càng ngày càng lạnh, nhưng tình trường và thương trường đều thuận lợi khiến Trác Thiệu chỉ cảm thấy mỗi ngày đều giống như mùa xuân…
Chính là hắn quá bận rộn, thế cho nên phần lớn thời gian chỉ liên lạc với Lương Thần qua điện thoại di động, cũng là bởi vì quá bận rộn, hắn thậm chí không thể cùng Lương Thần làm đến bước cuối cùng.
Hắn sợ Lương Thần bị thương, hơn nữa bọn họ đều là nam, kỳ thật không làm đến bước cuối cùng cũng đã rất thoải mái…
Hôm nay lại là cuối tuần, buổi chiều Trác Thiệu đến trường đón Lương Thần, vốn định ôn tồn với Lương Thần một chút, kết quả nhận được điện thoại của Lữ Gia Vỹ.
Lữ Gia Vỹ và một số bạn bè của anh ta sẽ tụ tập tại một câu lạc bộ vào tối nay, anh ta hỏi Trác Thiệu có muốn đi không.
Tất nhiên là phải đi.
Bên thành phố H, gần đây có một dự án lớn của chính phủ cần phải cải tạo, Trác Thiệu vẫn hy vọng có thể tranh thủ được, mà trong số những người tụ tập lần này, có liên quan đến hạng mục này.
Sau khi đưa Lương Thần đến chỗ Lương Phóng, Trác Thiệu liền ngựa không ngừng vó chạy tới bên cạnh câu lạc bộ.
Kiếp trước Trác Thiệu không vào giới đó, nhưng sau này, Lương Hâm theo tập đoàn Hâm Hòa của Lương Phóng càng làm càng lớn, lại được tiếp nhận, mà lúc ấy hắn là “cấp dưới” được coi trọng nhất bên cạnh Lương Hâm, tự nhiên cũng có chút hiểu biết về đám người Lữ Gia Vỹ.
Cùng lúc đó, là một người mười mấy năm sau trở về, kiến thức của hắn còn vượt xa những người này…
Vì thế, cho dù câu lạc bộ kia là câu lạc bộ cao cấp nhất thành phố H, Trác Thiệu cũng hoàn toàn không lộ ra khiếp sợ.
Cậu ấm chân chính, cái khác không nói, ít nhất giáo dưỡng sẽ không kém, cho dù bọn họ không để ý tới Trác Thiệu, ít nhất trên mặt sẽ không tùy tùy tiện tiện biểu hiện ra ngoài.
Mà rất nhanh, bọn họ đã không khinh thường Trác Thiệu nữa.
Bọn họ nói chuyện phiếm, Trác Thiệu luôn có thể đáp lại được, thậm chí còn đưa ra một ít hiểu biết độc đáo, không chỉ như thế, cách hắn nói chuyện làm việc còn khiến cho người ta đặc biệt thoải mái.
Không bao lâu sau, Trác Thiệu liền cùng những người này tán gẫu.
Bầu không khí trong câu lạc bộ vô cùng tốt, mọi người uống rượu nói chuyện phiếm đánh bài, chủ yếu là trao đổi tình cảm, không có chuyện gì lộn xộn, càng không có gọi người bồi rượu gì đó.
Một số người nghĩ rằng các thế hệ giàu có tụ tập, tất cả đều là mỹ nhân rượu vang, trên thực tế không phải như vậy.
Có một số kẻ ăn chơi có thể cả ngày ngâm mình chơi với phụ nữ, nhưng tuyệt đại đa số sẽ không như vậy, đặc biệt là chơi phụ nữ… Bọn họ đều là tiết mệnh, thậm chí so với người bình thường càng tiếc mạng hơn, đã như vậy, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện gọi nữ đến bồi rượu? Lỡ bị bệnh gì thì sao?
Đương nhiên, chuyện như tìm bạn tình ngươi tình ta nguyện, ngược lại cũng không hiếm thấy.
Trác Thiệu rất thích bầu không khí như vậy.
Kiếp trước hắn phiền nhất, chính là cùng những khách hàng vừa đến đã muốn gọi người bồi rượu, còn luôn chuốc rượu người ta, trong những người này còn có người muốn người khác cùng tham gia vào hành vi xấu xa với họ.
Trác Thiệu cùng những người này tán gẫu rất tốt, cũng nghe được một ít tin tức về hạng mục mình muốn, cùng lúc đó, bởi vì không khí bên này thật sự không tệ, Trác Thiệu không thể tránh khỏi uống thêm một chút rượu, cuối cùng lại có chút say.
Trác Thiệu không hiểu rượu, cũng không thích uống rượu, kiếp trước vì có thể xứng đôi với Lương Hâm hắn học rất nhiều thứ, nhưng chuyện như phẩm rượu gì đó ngay cả Lương Hâm cũng không hiểu, đừng nói là hắn.
Bất quá tửu lượng của hắn, có lẽ là do di truyền nên vẫn rất tốt.
Kiếp trước hắn ở trong tù chưa từng uống qua rượu, nhưng sau khi ra ngoài lần đầu tiên uống rượu, uống được nửa chai rượu trắng ngoại trừ trên người có chút nóng ra thì không cảm thấy gì khác, sau đó đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, ở trên bàn nhậu cũng biểu hiện vô cùng không tệ.
Nhưng hắn không thích uống rượu, dù sao hắn chán ghét Trác Vinh Minh chính là vì ông ta là một người nghiện rượu, hơn nữa hắn cảm thấy rượu một chút cũng không ngon.
Bởi vì điều này, đời này, Trác Thiệu lấy cớ tửu lượng của mình không tốt, hầu như chưa từng uống rượu, cho đến hôm nay.
Rượu ở đây được pha chế ra, hương vị cũng không tệ, tác dụng khá chậm, lúc Trác Thiệu cùng người nói chuyện phiếm uống khá nhiều, thế cho nên lúc tan tiệc cả người đều có chút mơ hồ.
Lúc này còn chưa có quy định uống rượu không thể lái xe, rất nhiều người uống rượu vẫn lái xe như thường, nhưng Trác Thiệu lại không phải là một trong số đó… Vừa mới đi ra khỏi phòng riêng, Trác Thiệu liền định gọi điện thoại cho trợ lý của mình, bảo anh ta đến đón mình.
Nhưng cuộc gọi này không có gọi đi.
Hắn nhìn thấy Lương Thần.