Không Vẹn Tròn - Thập Niên Ương Lí - Chương 8: Ngoại truyện 4*
Hai người về đến nhà đã là chạng vạng, cô Grey đã đứng ở cửa chờ họ, cô đã làm hết những việc Nam Thu Hành phân phó rồi mới trở về ngôi nhà bên cạnh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nam Thu Hành đưa Minh Nguyệt đến khu rừng rậm gần đó.
Cây ở Bắc Âu có một vẻ đẹp kiêu hãnh khác hoàn toàn vẻ dịu hiền của những loài cây trong nước.
Sáng sớm vẫn còn sương mù mênh mông, những chiếc lá xanh đậm bên những cành cây khẳng khiu giữa làn sương như ánh lên một chút màu lam đậm.
Minh Nguyệt mặc áo hoodie to rộng màu xám và quần thể thao màu đen, mái tóc mềm đã được cắt ngắn, chỉ dài quá tai một chút.
Nam Thu Hành đi phía trước, tay trái nắm Minh Nguyệt, tay phải xách một chiếc giỏ xinh đẹp, bên trong là một vài món tráng miệng mà cô Grey đã chuẩn bị cho Minh Nguyệt.
Dường như đã quen với không khí và nhiệt độ ở đây rồi, Nam Thu Hành không mặc dày lắm, vẫn là áo sơ mi và quần âu bình thường.
Chim sẻ tròn vo đậu trên một cành cây thấp, Minh Nguyệt nhìn thấy, nắm chặt Nam Thu Hành.
“Tiên sinh, ngày trước em… từng có một con chim sẻ… Nhưng mà gầy hơn con này nhiều.”
Nam Thu Hành ngẩng đầu, nhìn Minh Nguyệt đang nhìn chim sẻ.
“Sau đó…”
Sau đó chim sẻ gầy gò bị Vương Sinh hầm canh.
Vương Sinh là tên ông chủ.
Minh Nguyệt nhớ tới con chim sẻ được mình đặt tên là “Pi pi”, nó rơi xuống từ cây hồng vào trong cái rương của cậu, bất lực, mê mang, giống như cậu.
Bọn họ đều rơi vào nơi xa lạ không lành này.
Cậu đã cẩn thận trốn tránh những kẻ đã mua cậu để lấy được cơm gạo cho chim sẻ gầy nhỏ ăn.
Nhưng cậu không ngờ, không lâu sau chim sẻ lại biến thành món ăn kèm với cơm.
Minh Nguyệt nắm chặt tay Nam Thu Hành, dời ánh mắt đi: “Sau đó Pi pi đi rồi.”
Nam Thu Hành nhìn Minh Nguyệt dịu dàng, tiếp tục đưa cậu đi về phía trước.
Hai người đi một hồi, đột nhiên Nam Thu Hành mở miệng.
“Minh Nguyệt, lúc nhỏ anh từng sống ở đây rất lâu.” – Nam Thu Hành nhìn hướng sang bên phải, ánh mắt ôn hòa như đang nghĩ đến gì đó: “Ngày trước ở đây là một cái hồ, nước rất trong, đá cuội và cỏ dại dưới đáy hồ rất đẹp… Nhưng bây giờ không còn nữa.”
Minh Nguyệt nhìn Nam Thu Hành, chờ đợi hắn nói tiếp.
“Bởi vì em gái của mẹ anh bị người ta đẩy xuống hồ.” – Vẻ mặt của Nam Thu Hành vẫn hiền hòa như cũ, không biết hắn muốn biểu đạt cái gì.
“Ông ngoại anh rất tức giận, sau khi công tố viên đến kiểm tra theo thủ tục, dì anh được chôn trong hồ. Một cái hồ anh rất thích, lại biến thành mộ của người nhà anh.”
Minh Nguyệt ngẩn người, quên mất chim sẻ, cậu muốn an ủi tiên sinh của mình.
Trong mắt Minh Nguyệt, Nam Thu Hành bây giờ rất cần người an ủi.
Nam Thu Hành giơ tay, nhấc cành cây sắp va vào đầu Minh Nguyệt lên, rồi lại cúi đầu nhìn vào mắt Minh Nguyệt, đột nhiên nở nụ cười: “Minh Nguyệt, đừng nhìn anh như thế, anh không cần an ủi.’
Minh Nguyệt nhìn cành lá xanh đậm, giữ chặt Nam Thu Hành, nhón chân lên trước hôn Nam Thu Hành một cái.
“Vậy cũng cần an ủi.” – Minh Nguyệt nhỏ giọng nói một câu, lại kéo kéo ống tay áo Nam Thu Hành: “Nam Thu Hành, em muốn an ủi anh.”
Nam Thu Hành khom lưng nghiêng đầu ngắm mặt Minh Nguyệt, vuốt nhẹ tóc cậu ra sau vai.
Hắn hôn trả Minh Nguyệt: “Cảm ơn an ủi của em nhé.”
Minh Nguyệt cười thẹn thùng, bên má phải có một lúm đồng tiền mờ mờ.
Nam Thu Hành đưa Minh Nguyệt đến thăm ngôi mộ được lập từ rất nhiều năm trước, sau đó đưa Minh Nguyệt về nhà.
Lại nói, mẹ Nam Thu Hành dù xuất thân quý tộc nhưng những căn nhà bà mua phần lớn giáp với nông thôn.
Đường đi không phải kiểu um tùm cỏ dại, mặt đường đan xen giữa màu xanh và xám, xung quan thưa thớt cỏ dại.
Chiếc giỏ Nam Thu Hành vừa xách đang nằm trong tay Minh Nguyệt, Minh Nguyệt vừa đi vừa ăn, về đến nhà cũng đúng lúc ăn xong.
Cô Grey nhận chiếc giỏ, nói nhanh câu gì đó với Nam Thu Hành, rồi ra ngoài.
Khi Minh Nguyệt còn ở trong nước đã chủ động học Tiếng Anh cùng Nam Thu Hành, mặc dù cậu không thể hoàn toàn hiểu câu nói của cổ Grey nhưng vẫn nhận biết được một vài từ đơn giản, đôi khi có thể hiểu sơ sơ được câu nói của cô.
Minh Nguyệt vào bếp rửa sạch tay, vừa quay người lại đã bị Nam Thu Hành vây lấy.
Nam Thu Hành cúi đầu hôn Minh Nguyệt, tay hắn vòng qua Minh Nguyệt rửa lọ bôi trơn và áo mưa, đặt sang một bên sạch sẽ, rồi lấy chiếc khăn sạch lau nước dính trên tay, sau đó xoa eo Minh Nguyệt qua lớp áo.
Minh Nguyệt hơi hơi ngửa đầu, rũ mắt nhìn chóp mũi của cả hai.
Chóp mũi chạm vào nhau, môi quấn quýt bên nhau.
Nam Thu Hành hơi lùi về sau, cởi áo hoodie của Minh Nguyệt ra, để lộ vòng eo trắng nõn xinh đẹp của cậu.
Trong một góc, đủ loại cây sặc sỡ sắc màu đã lớn hơn năm trước nhiều, chồi non nối tiếp chồi non, sức sống dạt dào.
Minh Nguyệt duỗi tay cởi nút áo sơ mi của Nam Thu Hành, còn chưa kịp rút phần áo sơ vin ra đã bị Nam Thu Hành nắm lấy tay.
Minh Nguyệt bị bế ngồi lên bàn ăn.
Mặt bàn đá cẩm thạch hơi lạnh, Minh Nguyệt bị cởi quần, cả người trần trụi được Nam Thu Hành dùng tay làm lót đệm.
Nam Thu Hành cúi người liếm lên hạt đậu hồng nhạt, hai tay bóp mông Minh Nguyệt, chờ đến khi mặt bàn bị hắn ủ nóng mới rút tay ra.
Minh Nguyệt đã nước mắt lưng tròng.
Bây giờ Minh Nguyệt như ánh trăng rơi vào trong nước.
“Minh Nguyệt.” – Nam Thu Hành cười khẽ thành tiếng: “Em nhạy cảm cũng rất đáng yêu.”
Minh Nguyệt rướn rướn mặt lên, lẩm bẩm hai tiếng, muốn hôn Nam Thu Hành.
“Tiên sinh…… Tiên sinh……”
Ngoài cửa sổ có tiếng chim sẻ kêu.
Nam Thu Hành hôn lên chóp mũi đã lấm tấm mồ hôi của Minh Nguyệt, giọng điệu rất nhẹ nhàng, hắn nói lời âu yếm với Minh Nguyệt.
“Minh Nguyệt của anh, Minh Nguyệt của anh… Anh yêu em.”
Thân thể cậu run rẩy lay động, đến khi Nam Thu Hành bắn, Minh Nguyệt không biết mình đã bắn bao nhiêu lần nữa.
Vớ trắng chỉ dài đến mắt cá chân, hai chân thẳng tắp không còn chút sức nào.
Minh Nguyệt nhớ lại tiếng thở dốc cuối cùng khi Nam Thu Hành ôm cậu thật chặt rồi bắn ra, quen thuộc, gợi cảm.
Cậu không chịu nhắm mắt nghỉ ngơi, đợi đến khi hơi bình tĩnh lại mới nhìn thẳng Nam Thu Hành, ngón tay cậu bám lấy cánh tay Nam Thu Hành.
“Anh yêu em.” – Nam Thu Hành biết Minh Nguyệt đang đợi mình nói lời âu yếm: “Báu vật của anh.”
Minh Nguyệt “Ừm” một tiếng, ánh mặt trời màu cam chiếu lên vành tai đỏ bừng của Minh Nguyệt: “Em cũng yêu tiên sinh… Tiên sinh là của em, là báu vật của em.”
Bonus:
【Về câu nói của cô Grey với Nam Thu Hành.】
Cô Grey: “Cậu chủ, tôi đã đặt những thứ cậu cần trong ngăn tủ phòng khách.”
Nam Thu Hành: “Được, cảm ơn, làm phiền cô rồi.”
Cô Grey: “Rất vinh hạnh vì được phục vụ cậu, nếu có yêu cầu gì hãy nói với tôi, tôi ra ngoài trước, không quấy rầy cậu và bà chủ nữa.”
Trong ngăn tủ phòng khách.
Mấy chai bôi trơn và áo mưa đã được sắp xếp gọn gàng.
Cô Grey hiểu ý chủ nhân như thế, quả không hổ là quản gia của gia tộc nổi tiếng.