Không Vẹn Tròn - Thập Niên Ương Lí - Chương 6: Ngoại truyện 2*
Nam Thu Hành xin nghỉ mấy ngày, sau này sẽ phải tăng ca bù.
Ánh đèn màu cam ái muội chiếu lên khăn trải giường màu xám khiến nó trở nên nhu hòa hơn.
Minh Nguyệt chôn mặt trong chăn để lộ phần gáy ra ngoài, mái tóc mềm mại của cậu hơi loạn đang phản lại chút ánh sáng không rõ ràng.
Nam Thu Hành đứng trước giường, đặt cái khay lên tủ đầu giường làm bằng gỗ sậm màu.
Màu nâu của gỗ làm thuốc trong cốc nước biến thành màu ngả đen, bên cạnh có một cốc nước mà một cái nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể.
“Minh Nguyệt.” – Nam Thu Hành khom người đỡ Minh Nguyệt ngồi dậy, dùng trán chạm vào trán cậu: “Dậy uống thuốc.”
Minh Nguyệt hơi giật giật mắt, mấy giây sau mới mở mắt ra được.
Mặt Nam Thu Hành gần trong gang tấc, Minh Nguyệt ngây ngốc nhìn hắn một hồi, hơi nghiêng đầu về phía trước, dán môi lên môi hắn.
“Em hơi khó chịu.” – Minh Nguyệt đã nói chuyện lưu loát hơn nhiều, giọng cậu dày đặc giọng mũi nói cho Nam Thu Hành nghe.
Nam Thu Hành “Ừm” một tiếng, hơi lùi ra sau cầm lấy nhiệt kế.
Hắn đặt nhiệt kế vào lỗ tai Minh Nguyệt.
“Ting” một tiếng, nhiệt độ đã hiển thị trên nhiệt kế.
38.2℃.
“Cho nên chúng ta phải uống thuốc, Minh Nguyệt uống thuốc mới mau khỏi bệnh.” – Hắn hơi cau mày nhỏ giọng nói, âm lượng cũng không lớn hơn của Minh Nguyệt là bao.
Sốt cao, Minh Nguyệt sẽ mệt.
“Vậy thì uống thuốc.” – Minh Nguyệt cọ cọ tóc vào cổ Nam Thu Hành, hơi thở của cậu nóng bỏng phun trên cổ hắn.
Hắn đặt nhiệt kế xuống, cầm lấy cốc thuốc.
Cốc thủy tinh trong suốt có hoa văn màu xanh, màu xanh biển của dải ngân hà cùng màu vàng cam từ ánh đèn quyện vào nhau cho đến gần đáy cốc.
Minh Nguyệt nghiêng người, đầu dựa vào hõm xương quai xanh của Nam Thu Hành, hơi hé mắt nhìn Nam Thu Hành thổi thuốc cho mình.
Hơi nóng của thuốc ban đầu bay lên nhè nhẹ, vừa ra khỏi miệng cốc đã tán loạn khắp nơi, cuối cùng biến mất không nhìn thấy nữa.
Minh Nguyệt mơ màng sắp ngủ.
Nam Thu Hành thử độ ấm của thuốc, sau đó đặt miệng cốc lên môi Minh Nguyệt, nhìn Minh Nguyệt uống từng ngụm nhỏ một.
Uống xong, Nam Thu Hành lại cho Minh Nguyệt uống non nửa cốc nước để làm giảm bớt vị đắng của thuốc trong miệng.
“Minh Nguyệt có muốn đi vệ sinh không?” – Nam Thu Hành nhìn đôi môi còn dính vệt nước của Minh Nguyệt, lau nhẹ môi cậu một cái.
Ngoài nốt ruồi nhỏ cạnh mắt của Minh Nguyệt, Nam Thu Hành còn rất thích môi cậu.
Nho nhỏ tròn tròn, khi Minh Nguyệt ngậm môi sẽ làm đỉnh môi hơi chu lên giống như đang thè đầu lưỡi ra, vừa sắc tình lại đáng yêu.
Minh Nguyệt gật đầu, cậu thấy rất chóng mặt, cũng muốn đi vệ sinh.
Cậu mềm nhũn ôm lấy cổ Nam Thu Hành: “Anh bế.”
Nam Thu Hành bế cậu lên, vỗ vỗ mông Minh Nguyệt, đi vào phòng vệ sinh.
Nam Thu Hành đặt cậu xuống, cởi quần Minh Nguyệt ra, đỡ lấy cậu nhỏ hướng vào bồn cầu.
Minh Nguyệt không cảm xúc, tè ra, mặt hơi hồng hồng.
Hai người đều không nói lời nào, lau sạch sẽ cậu nhỏ, kéo quần, rửa tay, trở lại trên giường.
Minh Nguyệt nghiêng người đối mặt với Nam Thu Hành, thấy hắn vẫn còn mở laptop làm việc, trong lòng cậu nảy sinh một chút cảm xúc, bàn tay thon dài nhỏ nhắn thò ra khỏi chăn, tóm lấy tay áo Nam Thu Hành, kéo kéo.
“Tiên sinh ơi.” – Cậu biết nếu gọi Nam Thu Hành như thế, hắn sẽ thỏa mãn cậu: “Anh sờ em một chút đi.”
Nam Thu Hành hơi ngạc nhiên, sau đó cười khẽ, đặt laptop sang một bên, vớt Minh Nguyệt ra khỏi chăn rồi khoác chăn sau lưng cậu.
Hai mắt Minh Nguyệt khô ráo, chớp chớp mắt không thoải mái, trong tròng mắt đã hằn lên vài tia máu.
“Sờ sờ em.” – Minh Nguyệt lặp lại một lần.
Nam Thu Hành ôm eo Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, em đang bệnh.”
“Sờ sờ em.” – Cậu vẫn lặp lại ba từ này.
Nam Thu Hành vẫn cười, bàn tay tiến vào trong quần áo Minh Nguyệt, sờ eo đến ngực, vuốt ve, xoa bóp, hắn hôn môi Minh Nguyệt, cũng không sợ bị lây bệnh.
Người bệnh rất khó chiều chuộng, cậu kéo tay Nam Thu Hành xuống phía dưới, lẩm bẩm lầm bầm nói gì đó
“……” Cậu nhỏ giọng nhắc mãi.
Nam Thu Hành không nghe rõ, cúi đầu hỏi cậu nói cái gì.
“Anh sờ sờ bên dưới đi.” – Cậu lớn tiếng hơn một chút, mặt đỏ hây hây: “Anh sờ sờ bên dưới đi.”
Thời gian trôi qua rất lâu.
Nam Thu Hành càng lúc càng thở gấp, tiếng rên của Minh Nguyệt càng lúc càng phóng đãng, càng lúc càng ngọt ngào.
Minh Nguyệt đã mềm như nước, cả người đổ đầy mồ hôi, ít ra cũng có lợi để nhanh hạ sốt.
Nam Thu Hành lật người Minh Nguyệt lại, cởi quần áo, lau sạch các loại chất lỏng trên người Minh Nguyệt, thay một bộ quần áo sạch sẽ khác, đắp chăn lại đàng hoàng.
“Mau khỏi bệnh nhé, Minh Nguyệt của anh.”
Bonus:
Nam Thu Hành: “Minh Nguyệt, em thích anh không?”
Minh Nguyệt: “Yêu anh, em yêu… ưm, tiên sinh của em.” (nhỏ giọng, đối diện với Nam Thu Hành)
Nam Thu Hành: “Tiên sinh của em tên gì, nói đi, Minh Nguyệt, được không? Anh sẽ rất vui vẻ.” (trong đôi mắt xám xanh toàn là bóng hình Minh Nguyệt)
Minh Nguyệt: “Tiên sinh của em… Tên Nam Thu Hành.” (lay lay bàn tay của Nam Thu Hành đãng lấp kín mã mắt)
Nam Thu Hành: “Ngoan lắm.” (buông tay ra, nhìn Minh Nguyệt bắn)