Không Vẹn Tròn - Thập Niên Ương Lí - Chương 4: *
Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, cằm cậu chạm vào đỉnh đầu Nam Thu Hành, cọ vào tóc hắn, đôi mắt hơi khép hờ.
Cảm giác hầu kết vừa bị hôn mút vừa bị cắn nhẹ không thể coi là thoải mái, nó là cảm giác khó chịu khó nói thành lời.
Nhưng trong cảm nhận của Minh Nguyệt thì khác, thỏa mãn đã che đi hết nhưng khó chịu ấy, vành tai cậu hơi hồng lên, dần dần cả tai nhuốm màu hồng rực.
Thường Nhạc là người có yêu cầu rất cao trong cuộc sống.
Trong phòng Minh Nguyệt lúc nào cũng có một bình cắm hoa bằng thủy tinh.
Tha thiết hơi thở cuộc sống, nhã nhặn khiến lòng người thoải mái.
Minh Nguyệt bị Nam Thu Hành bế lên đặt trên giường, hai chân cậu vòng qua eo Nam Thu Hành, quần áo dài đã bị Nam Thu Hành cởi bỏ.
Làn da trắng nõn, đầu nhũ hồng phấn, và cả ánh mắt si mê của thiếu niên dành cho chàng trai đối diện.
Nam Thu Hành quỳ gối hai bên sườn Minh Nguyệt, hắn cong eo nhìn Minh Nguyệt.
Nam Thu Hành nhớ trước kia có người từng nói với hắn giữa người với người cũng tồn tại từ trường.
Từ trường sẽ biến mất nếu hai người giống nhau, từ trường sẽ tồn tại nếu hai người khác nhau.
Hắn đã từng dùng nụ cười để bày tỏ ý kiến của mình, bây giờ hắn sẵn sàng tin tưởng nó bằng cả trái tim. Nếu hắn là nam châm cực bắc, vậy Minh Nguyệt sẽ là nam châm cực nam. Hai người nhất định sẽ hút nhau.
Nam Thu Hành là cậu chủ nhỏ quý giá của nhà họ Nam. Hành vi ngôn từ đoan chính, khuôn mặt lai Tây khác biệt và bối cảnh gia đình khiến người ta có cảm giác không gì có thể làm khó được hắn.
Hắn thông minh trưởng thành từ sớm, đã hiểu rõ những quan hệ giữa nam nữ bình thường. Đứng ở đây, hắn vẫn luôn là người sạch sẽ, chỉ là còn trẻ tuổi đã không còn sức sống thanh xuân, giao tiếp giỏi, bình đằng với tất cả mọi người, vô dục vô cầu.
Hắn tự khoác cho mình chiếc mặt nạ hoàn hảo.
Nhưng bây giờ Minh Nguyệt là dục vọng của hắn. Cậu hấp dẫn hắn, khiến Nam Thu Hành giả tạo đã có động lực sống, trở thành con người có dục vọng, đang sống.
Phần bụng phẳng mềm của Minh Nguyệt chậm rãi phập phồng lên xuống.
Da bọc lấy xương, phác họa hình dáng của xương, hiện lên những dấu vết mơ hồ.
Minh Nguyệt nhìn Nam Thu Hành, hai tay cậu ôm cổ hắn, rồi thuận thế trượt xuống trước ngực hắn, cởi bỏ áo sơ mi trắng của Nam Thu Hành, từng nút từng nút một, từ cơ ngực đến cơ bụng đến đường nhân ngư bị giấu một nửa dưới lớp quần.
Nam Thu Hành không động đậy, dung túng cho Minh Nguyệt rút áo sơ mi từ dưới quần hắn ra, sau đó lòng bàn tay mềm mại chạy một đường từ mép bụng đến trước ngực trái hắn.
“Đang đập.” – Minh Nguyệt nhỏ giọng nói.
“Đang đập vì em.” – Nam Thu Hành chống tay phải ngồi dậy, hắn thong thả cởi bỏ thắt lưng, hành động của thiếu niên mười tám có vẻ sắc tình ái muội nhưng cũng không hề tùy tiện.
Thời gian cứ trôi qua từng giây, Minh Nguyệt lại cảm thấy một chút gian nan.
Cậu giãy giụa chống khuỷu tay xuống giường ngồi dậy, duỗi tay nắm lấy bàn tay của Nam Thu Hành đang tóm lấy mắt cá chân mình, để Nam Thu Hành nhìn mình.
“Anh, hôn em.”
Nam Thu Hành cười, trong đôi mắt xanh xám của hắn chứa đựng dịu dàng và vui mừng, hắn buông chân Minh Nguyệt ra, tay hắn đỡ lấy gáy Minh Nguyệt, hôn môi Minh Nguyệt, mang theo mùi tanh nhàn nhạt.
Khi Minh Nguyệt sắp cao trào, Nam Thu Hành đột nhiên chậm lại, dụ dỗ Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, gọi anh là tiên sinh.”
Minh Nguyệt giương mắt, khoái cảm bị ngắt quãng rất khó chịu, cậu nhẹ nhàng lắc mông cọ vào Nam Thu Hành: “Tiên, tiên sinh.”
“Anh là tiên sinh của ai?” – Nam Thu Hành đột nhiên thúc mạnh một cái.
“Em, của em.” – Minh Nguyệt khó chịu lại khóc lên, vẫn không thể khóc thành tiếng như cũ, chỉ có thể nhỏ giọng rên rỉ một cách đáng thương.
Nước mắt của cậu chảy qua thái dương, hòa lẫn với mồ hôi.
“Đúng rồi,” – Nam Thu Hành ôm lấy Minh Nguyệt, nói vào tai cậu: “Anh là tiên sinh của em, cho nên Minh Nguyệt à, em là vợ của anh, phải không?”
Ánh mắt Minh Nguyệt đã hơi mất hồn, nghẹn ngào trả lời: “Phải, em, em là vợ, vợ anh.”
Nam Thu Hành cuối cùng cũng hài lòng, buông cậu ra, tốc chiến tốc thắng.
Minh Nguyệt nằm trên giường như vừa bị nghiền ép, khắp người là dấu hôn và dấu bóp véo của Nam Thu Hành, rất không xinh đẹp.
Khi Minh Nguyệt bắn lần thứ tư, Nam Thu Hành cuối cùng cũng rút ra, bắn trên bụng Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt đã mệt muốn chết, môi bị hôn đỏ bừng, thậm chí còn có một vết rách nhỏ.
Giống như một con búp bê vải rách nát.
Nam Thu Hành thì ngược lại, trên người hắn không có dấu vết gì, chỉ có vài vết cào nhẹ khi hắn tiến vào cơ thể Minh Nguyệt.
Nam Thu Hành nằm trên người cậu, một lúc sau hắn mới nghiêng người để Minh Nguyệt nằm ghé vào người hắn, hắn nói với Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, em có muốn để lại ký hiệu trên người anh không, hửm?”
Minh Nguyệt mơ màng sắp ngủ, cậu quá mệt mỏi.
“Ký hiệu… cái gì?” – Minh Nguyệt hỏi.
“Anh là ký hiệu của em. Còn em có thể cắn anh, cắn thành vết, cắn chảy máu, để lại sẹo, như vậy trên người anh sẽ mãi mãi có ký hiệu của em.” – Hắn thong thả vuốt lưng Minh Nguyệt, chậm rãi nhẹ nhàng nói cho Minh Nguyệt nghe: “Như vậy, anh sẽ là của em, vì em mà sống, không sống tốt với người khác nữa.”
Minh Nguyệt hơi hơi thanh tỉnh, đôi mắt mở tròn, miệng há ra, cậu cắn lên vai trái Nam Thu Hành, cắn rất mạnh, hàm răng hãm sâu vào trong da thịt, dần dần nếm được vị máu như sắt rỉ.
Nam Thu Hành vuốt ve đầu Minh Nguyệt: “Đúng rồi, bé ngoan.”
Nam Thu Hành nhìn Minh Nguyệt, cười.
Từ nay hắn có được một mặt trăng không vẹn tròn, mặt trăng ấy nhạy cảm, ích kỷ lại nhát gan, có một quá khứ đau thương.
Cậu ấy từng bị đánh, bị mắng, bị cười nhạo, bề ngoài cậu ấy xinh đẹp lấp lánh như ngọc, nhưng bên trong lồi lõm gồ ghề, bị đả kích thương tích đầy mình.
Nhưng Minh Nguyệt vẫn là Minh Nguyệt, cậu vẫn là mặt trăng mà Nam Thu Hành khát khao, khiến Nam Thu Hành rung động.
Mà mặt trăng không tròn ấy, từ hôm nay, đã tròn vẹn.
Từ nay, có một người yêu cậu bằng tình yêu thuần khiết nhất.
Bonus:
【 tiếp theo】
Minh Nguyệt đã ngủ, hơi thở nhẹ nhàng của cậu thoảng qua ngực Nam Thu Hành.
Vết thương trên vai hắn không còn rỉ máu nữa, bởi vì đã bị Minh Nguyệt liếm hết đi rồi.
Cậu cắn rất sâu, sâu như đâm vào tận xương tủy.
Khiến hai người khắc cốt ghi tâm.
Nam Thu Hành đứng dậy bế Minh Nguyệt vào phòng vệ sinh lau rửa sạch sẽ, rồi lại giúp cậu thay bộ đồ ngủ màu trắng thuần khiết.
Hắn đặt cậu lên giường, đắp chăn đàng hoàng, hôn nhẹ cậu.
Khi Nam Thu Hành định đi Minh Nguyệt mới tỉnh ngủ.
Cậu nắm lấy ngón tay Nam Thu Hành, ngây thơ mờ mịt nhìn Nam Thu Hành thật lâu, cũng không lên tiếng.
Điện thoại của Nam Thu Hành thông báo có tin nhắn, hắn thở dài, ngồi xổm xuống đối diện với Minh Nguyệt.
“Minh Nguyệt, anh phải đi rồi.” – Giọng hắn như đang dỗ trẻ con.
Minh Nguyệt không nói lời nào, vẫn cứ bất động, chỉ nhìn chằm chằm Nam Thu Hành, không có biểu tình gì.
Nam Thu Hành dỗ mãi, cuối cùng từ bỏ.
“Vậy em có muốn về nhà cùng anh không?” – Hắn hỏi.
Một nửa khuôn mặt của Minh Nguyệt hãm trong gối đầu màu trắng, một lúc lâu sau cậu không nói gì, cuối cùng cậu ngồi dậy, gật gật đầu.
Minh Nguyệt không muốn Nam Thu Hành đi, cho nên cậu lựa chọn đi theo hắn.
Nam Thu Hành cười, tắt điều hòa, giúp Minh Nguyệt thay quần áo, dắt cậu ra ngoài.
Trước khi Minh Nguyệt tỉnh dậy, Nam Thu Hành đã sang phòng khác gọi điện cho hai vợ chồng Minh gia, hắn nói Minh Nguyệt sẽ đến Nam gia ở vài ngày.
Thường Nhạc sợ Minh Nguyệt không muốn ra ngoài, bà uyển chuyển từ chối, Nam Thu Hành vừa lễ phép vừa cường thế nói cho Thường Nhạc biết, Minh Nguyệt nhất định sẽ đi cùng hắn.
Minh Nguyệt không muốn rời xa hắn.
Nam Thu Hành đương nhiên biết điều ấy.
Từ lần chia tay đầu tiên, trong mắt Minh Nguyệt là vẻ không nỡ rời xa.
Minh Nguyệt à, em rất đáng yêu.
Khi Minh Nguyệt được Nam Thu Hành đưa ra ngoài, dì bảo mẫu cực kỳ không yên tâm nên đi theo một đoạn, dì thấy Minh Nguyệt không có phản ứng khác thường mà vui mừng vạn phần.
Thậm chí còn vui hơn so với việc Minh Nguyệt cho phép người khác chạm vào mình.
Tài xế của Nam gia vẫn luôn chờ đợi bên ngoài.
Minh Nguyệt lên xe trước, Nam Thu Hành lên sau.
Tấm chắn giữa xe được kéo lên, ngăn cách tài xế và hai người.
Nam Thu Hành nghe điện thoại của cô nhỏ gọi đến, thấp giọng bàn chuyện làm việc.
Minh Nguyệt nắm lấy tay Nam Thu Hành, đùa nghịch móng tay hắn.
Móng tay Nam Thu Hành rất gọn gàng, cắt ngắn vừa phải. Minh Nguyệt dùng lòng bàn tay cọ nhẹ qua đầu móng tay hắn, cọ tới cọ lui, cảm giác tê dại truyền đến trong lòng cậu.
Nam Thu Hành nghiêng người kẹp điện thoại giữa vai và cằm, tìm tai nghe Bluetooth dự phòng đeo lên.
Đeo tai nghe rồi, hắn đặt điện thoại sang một bên, lại lấy bông cồn từ trong chiếc hộp ra, ra hiệu cho Minh Nguyệt buông tay mình, hắn lau sạch tay mình rồi lại tiếp tục cho cậu chơi.
Minh Nguyệt nắm lấy bàn tay hắn lần nữa, cậu nhìn nhìn Nam Thu Hành rồi lại cúi đầu nhìn tay mình.
Đầu dây bên kia có vẻ đổi thành người khác, Nam Thu Hành dùng giọng điệu khác để nói chuyện, vẫn là kiểu nhẹ nhàng bình tĩnh như cũ dù bên kia đang khắc khẩu với hắn.
Hắn nhìn Minh Nguyệt, hơi cong người, như đang ngắm trăng.
Thấy một người biểu tình nghiêm túc chơi tay mình, hắn không nhịn được giơ tay vói vào trong miệng cậu, mơn trớn hàm răng trắng của cậu, đùa bỡn đầu lưỡi đỏ hồng của cậu.
Minh Nguyệt giương mắt nhìn hắn, hơi hé miệng, ngậm lấy ngón tay hắn.
Nam Thu Hành rút ngón tay ra, hôn môi Minh Nguyệt một cái, sau đó hắn hơi tách ra để trả lời câu hỏi của bên kia.
Minh Nguyệt hơi rũ mắt, nhìn chằm chằm đôi môi xinh đẹp của Nam Thu Hành.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ông Xã Phúc Hắc Lừa Tình
2. Nghỉ Yêu, Kết Hôn Thôi!
3. Phúc Hắc Quyết Đấu
4. Một Kiếp Vấn Vương
=====================================
Nhìn một hồi, cậu tiến lên, ngắt lời của Nam Thu Hành. Nam Thu Hành sửng sốt, ngay sau đó trong mắt hắn là ý cười và cổ vũ cậu, lưỡi hắn vói vào trong miệng Minh Nguyệt, liếm liếm lưỡi cậu.
Người bên kia đang gọi Nam Thu Hành, hỏi hắn vì sao không nói nữa. Nam Thu Hành cũng không vội, hắn hết sức chuyên chú hôn môi dùng đứa nhỏ Minh Nguyệt ngoan ngoãn.
Cho đến khi người kia trả lại điện thoại cho Nam Lộ, Nam Thu Hành mới dừng hôn môi.
“Thu Hành, nếu không muốn nói chuyện với người ta phải lễ phép nói cho người ta biết, không thèm để ý đến người khác là hành vi của trẻ con.” – Nam Lộ nói với hắn.
“Cô nhỏ, không phải cháu không muốn nói chuyện với người ta.” – Hắn nhìn thoáng qua Minh Nguyệt đang hơi mơ màng vì không biết thở trong khi hôn: “Có vài chuyện đáng yêu xảy ra, cho nên cháu mới không nói gì.”
“Biết rồi, cô sẽ giải thích với người ta… Hôm nay cháu đi gặp đứa bé nhà họ Minh à?” – Hình như Nam Lộ ra ngoài, tai nghe truyền đến tiếng đóng cửa.
“Vâng, em ấy đang ở bên cạnh cháu.” – Giọng Nam Thu Hành rất dịu dàng.
“… Cháu thích cậu ấy.” – Nam Lộ nghe ra giọng điệu không bình thường trong lời của hắn: “Cháu đang yêu cậu ấy.” – Lời nói chém đinh chặt sắt.
Nam Lộ quá hiểu cháu trai mình. Lịch sự, ôn hòa nhưng rất xa cách người khác, khi nói chuyện hắn không bao giờ có vẻ tự hào kiêu ngạo hoặc vui vẻ. Nhưng vừa nãy trong giọng Nam Thu Hành có tất cả những cảm xúc đó.
Hừ.
Nam Thu Hành ngồi đoan chính, hôm nay hắn mặc đồng phục của viện nghiên cứu, đôi vớ đen chỉ bao lấy hết mắt cá chân hắn.
Trông có vẻ đàn ông đứng đắn.
“Vâng thưa cô.” – Hắn trả lời.
Nam Thu Hành sẽ không giấu diếm bất kỳ ai, hắn cho rằng đây là sự tôn trọng cơ bản nhất dành cho Minh Nguyệt.
Nam Lộ “Ừm” một tiếng, chào hỏi người đối diện: “Thế nhé, ngày mười sáu nhớ đến phòng thí nghiệm. Cô cúp máy…” – Nam Lộ trầm ngâm một hồi: “Chúc cháu yêu đương vui vẻ, cũng chúc đứa bé Minh gia yêu đương vui vẻ.”
Nam Thu Hành cười nói cảm ơn, chào Nam Lộ xong lập tức tháo Bluetooth xuống. Hắn không thích cảm giác đeo tai nghe.
Hắn bóp bóp má Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, cô nhỏ chúc em yêu vui vẻ.”
Cậu hơi tự hỏi một lát, đột nhiên cười thẹn thùng.
“Vui.”
Nam Thu Hành sửng sốt, hắn cúi đầu, tựa trán vào trán cậu: “Ừ.”
Minh Nguyệt, Minh Nguyệt à, Nam Thu Hành và Minh Nguyệt, từ nay không chia lìa.
[HẾT CHÍNH TRUYỆN]