Khi Ánh Dương Mỉm Cười - Dana Lê - Chương 31
Sau khi rời khỏi khách sạn, Dương Minh và An Di cùng nhau thả bộ dạo chợ đêm Nha Trang – một trong những khu phố đi bộ sầm uất và nhộn nhịp bậc nhất tại thành phố biển. Nơi đây được chia thành nhiều khu vực, mỗi khu vực lại được trang trí và bày bán những loại mặt hàng khác nhau. Ngoài sự đa dạng về các loại mặt hàng, chợ đêm Nha Trang còn thu hút du khách bởi phong cách bày trí giản dị, tính hiếu khách và chân chất của người dân bản xứ.
Đôi bạn trẻ thân thiết đi bên nhau vừa chiêm ngưỡng từng món đồ vừa cười nói vui vẻ quên cả thời gian. Đột nhiên, liếc thấy một vài du khách đang tụm lại mua những món ăn vặt bên xe bán hàng rong, An Di như chợt nhớ ra điều gì, cô quay lại nhìn chàng trai hỏi thật nhanh:
“Anh có đói bụng không?”
Dương Minh suy nghĩ một lúc khẽ gật đầu: “Có hơi đói một chút.”
“Vậy chúng ta đi ăn món đặc sản ở Nha Trang nhé. Anh đi theo tôi nào!”
Nói rồi, cũng không đợi chàng trai đồng ý, An Di nắm lấy cổ tay Dương Minh, kéo anh đi theo mình.
…
Hai người dừng lại trước một quán ăn nhỏ bên lề đường. Tuy không gian quán không lớn lắm nhưng bên trong lại rất đông khách, phải khó khăn lắm hai người mới tìm được chỗ để ngồi xuống.
“Quán này khá ngon.” An Di mở miệng giải thích: “Có thể nói là quán ăn ngon nhất trong những quán tôi đã từng thử qua ở Nha Trang. Lần nào đi tour tôi cũng ghé đây ăn ít nhất một lần. Anh nhìn này… đi trễ một tí nữa là không còn chỗ ngồi đâu đó.”
Theo hướng chỉ tay của cô gái, Dương Minh đảo mắt nhìn xung quanh, nhanh chóng đánh giá tổng quan nơi đây một lần.
Nhìn bảng hiệu và cách bày trí, đây chắc hẳn là một quán ăn gia đình có truyền thống từ rất lâu. Không gian bên trong không lớn lắm chỉ đủ bày ra mười cái bàn nhưng lại đặc biệt sạch sẽ và thoải mái. Ngoài những chiếc bàn kín khách ngồi, bên ngoài còn có một hàng dài khách xếp hàng đợi mua mang về nhà.
Dương Minh liếc mắt nhìn vào thực đơn, tò mò hỏi An Di:
“Nhưng chúng ta sẽ ăn gì ở đây? Tôi nhìn thấy có rất nhiều món hấp dẫn.”
“Món đặc biệt nhất ở đây là bún chả cá. Anh có muốn thử không?”
“Ừm. Nghe theo cô.”
Sau khi thống nhất với nhau, An Di giơ tay lên gọi lớn với chủ quán: “Dì ơi, cho con hai tô bún chả cá đặc biệt nhé.”
Chủ quán nhìn về phía An Di mỉm cười thật tươi, nụ cười chân chất, gần gũi của người dân xứ biển. Bà ta như nhận ra An Di, ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn kích động không hề che giấu:
“Ôi cô gái xinh đẹp, con lại đến đấy à? Lần này còn dẫn bạn trai đến sao? Ồ ồ trông hai đứa thật xứng đôi vừa lứa nha.”
Chủ quán nói một thôi một hồi, cũng không cho An Di có cơ hội giới thiệu.
Ặc! Hiểu lầm này cũng quá đáng sợ đi.
Gì mà bạn trai?
Gì mà xứng đôi vừa lứa?
“A! Dì ơi, không phải đâu ạ.” An Di vội vàng lên tiếng phủ nhận.
Nhưng rõ ràng chủ quán lại đặc biệt không quan tâm đến lời cô nói. Hành động của cô rơi vào trong mắt bà ta không khác nào cô gái nhỏ mới biết yêu đang đỏ mặt xấu hổ.
“Hì hì có gì đâu mà phải ngại. Hai đứa ngồi chơi đi, đợi dì một tí nhé.”
“Vâng ạ!”
An Di cũng không thèm giải thích nữa, dù sao cũng chỉ gặp một lần, hiểu đúng hay hiểu sai cũng không còn quan trọng. Quan trọng là người đàn ông đang ngồi đối diện với cô đang nghĩ gì đây này.
Đoạn, An Di ngẩng đầu lên len lén liếc nhìn phản ứng của Dương Minh. Trái ngược với biểu cảm ngại ngùng của An Di, trông Dương Minh lại vô cùng bình thản. Thậm chí anh còn đang mỉm cười nhìn cô, gương mặt tuấn tú không che giấu cả vẻ thích thú hiện lên trong đôi mắt sáng rực kia.
Này này biểu cảm này là như thế nào hả?
“Anh cười cái gì vậy?”
Nụ cười nơi khóe môi anh càng thêm rạng rỡ, như có như không anh mở miệng giải thích: “Không sao đâu mà. Được hiểu lầm như thế này quả thật là may mắn của tôi.”
“Xin lỗi nếu khiến anh không thoải mái.”
“Tôi rất thoải mái. Yên tâm! Tôi không ngại.”
Ha anh không ngại?
Anh không ngại nhưng tôi đây thấy ngại có được không?
Không muốn để bầu không khí trở nên ngượng ngùng, An Di lập tức bật chế độ nói không ngớt mồm:
“Chắc anh nghĩ bún chả cá ở đâu mà chẳng giống nhau đúng không?”
“Ừ. Tôi đoán là vậy.” Dương Minh thành thật gật đầu.
“Không không anh sai rồi. Bún chả cá ở Nha Trang rất đặc biệt nhé và đặc biệt nhất là ở quán này đây. Để tôi giới thiệu sơ lược cho anh biết. Bún chả cá ở đây có sợi bún thanh mảnh, hơi dai một chút. Chả cá thì được làm từ rất nhiều loại như cá thu, cá cờ, cá mối vẫn còn tươi xanh nên có độ giòn và dai rất vừa phải. Quan trọng nhất là nước lèo được ninh từ xương cá thu và cá cờ, chất cá này làm cho nước lèo có vị ngọt thanh, màu nước trong vắt không bị vẩn đục.”
An Di vừa nói xong, người phục vụ từ bên trong bưng ra hai tô bún cùng rau ăn kèm cẩn thận đặt lên bàn của họ. Dương Minh nghiêng đầu nhìn lấy hai tô bún đang còn nghi ngút khói, anh mỉm cười trên gương mặt không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
“Thật không khác gì những lời cô vừa diễn tả. Trông hấp dẫn như thế này khiến tôi cũng không cầm lòng được.”
An Di tỏ ra khá hài lòng với phản ứng của Dương Minh, cô mỉm cười đưa đũa và muỗng đã được xử lý sạch sẽ cho anh, ân cần nói tiếp:
“Do nước lèo được nấu từ cá nên sẽ không có lớp màn mỡ béo trên bề mặt giống như nước lèo hầm từ xương heo, cho nên món ăn này lại khá thích hợp với những người đang ăn kiêng. Anh nhìn này, đây là tô bún chả cá đặc biệt nên chủ quán còn cho thêm sứa và cá dầm lên trên khi ăn sẽ cảm thấy vừa thơm, ngọt thịt lại dai dai.”
Dương Minh âm thầm nuốt nước bọt, anh có chút mất kiên nhẫn mở miệng cắt lời cô: “Đã ăn được chưa?”
“À à ăn được rồi ăn được rồi. Mà anh ăn cay được không?”
“Cũng được nhưng đừng cay quá.”
“Nếu anh muốn nếm trọn hương vị của món ăn này anh nên ăn kèm với ớt tươi và các loại rau thơm. Nào! Xin mời. Anh nếm thử xem có hợp với khẩu vị không?”
Như không thể chờ thêm được nữa, Dương Minh cúi đầu rất tự nhiên thưởng thức mùi vị của tô bún chả cá trước mặt. Hồi hộp chờ đợi phản ứng của Dương Minh, lúc này cô chỉ thấy anh không nói lời nào dứt khoát giơ lên ngón tay cái với cô.
“Ha ha ngon đúng không?”
“Rất tuyệt!”
An Di không giấu được vẻ thỏa mãn hiện lên trong đôi mắt to tròn. Cô hài lòng vui vẻ thưởng thức phần ăn của mình.
Ăn thôi ăn thôi.
Cô cũng sắp chịu không nổi rồi đây.
Đói chết đi được.
…
Vừa trở về khách sạn, điện thoại trong túi xách của An Di bỗng reo lên, cô xoay người cúi chào Dương Minh rồi nhanh chóng đi vào phòng của mình để nhận cuộc gọi.
Là điện thoại từ anh trai Nhật Khôi.
“Em nghe anh hai.” An Di bắt máy nói nhanh với đầu dây bên kia.
“Anh nghe nói em đang ở Nha Trang?” Giọng nói ấm áp pha chút mệt mỏi của Nhật Khôi khẽ vang lên.
An Di trả lời: “Dạ.”
“Và chiều mai em sẽ ghé nhà của mình?”
“Đúng rồi. Nhưng có lẽ sẽ hơi muộn vì đến 6 giờ em mới kết thúc công việc.”
An Di bỏ túi xách lên giường, cô bước tới ngồi bên cửa sổ sát đất, ánh mắt hướng ra biển đón gió đêm.
“Anh sẽ ra sân bay đón em.” Nhật Khôi nói.
“Ấy ấy không cần đâu. Đường xa lắm em gọi xe tự về được mà.” An Di lập tức từ chối.
Người anh trai này có phải quá cưng chiều cô rồi không?
Xa như vậy cũng muốn đi đón cô. Ở nhà có biết bao công việc đang cần anh xử lý, cô không thể để mình lại trở thành gánh nặng của anh được.
“Vì xa và tối nên anh mới không yên tâm khi để em đi một mình. Ngoan! Nghe lời anh.”
Giọng điệu của Nhật Khôi vô cùng kiên định.
An Di cũng hiểu rõ một khi anh trai đã đưa ra quyết định sẽ không có ai thay đổi được anh.
Thôi thì mặc kệ vậy.
Cơ mà…
“Anh, vậy anh đi cùng với Trà Ngọc ra đón em nha.” Đôi mắt của cô gái khẽ chớp chớp, vẻ mặt giảo hoạt như hồ ly nháy mắt hiện ra.
“Tại sao phải đi cùng Trà Ngọc?” Nhật Khôi như có điều suy nghĩ: “Cô ấy đang rất bận, còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ cho hôm chạy thử sản phẩm mới. Chắc là không đi được đâu.”
“Không sao, không sao. Đợi đến lúc về nhà em giúp hai người một tay. Anh cũng biết cậu ấy rất bận rồi đó, vì thế người làm ông chủ như anh có phải nên gia tăng phúc lợi cho nhân viên của mình không?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Liễu Vũ Tịch Nhan
2. Chiều Hư
3. Cầu Vồng Của Ai
4. Liên Minh Thất Tình
=====================================
Đoán ra được ý đồ của em gái, Nhật Khôi cũng không quanh co, dứt khoát đồng ý với cô:
“Được rồi. Anh sẽ nói với Trà Ngọc một tiếng, nhưng anh không chắc cô ấy có muốn đi hay không.”
“Cậu ấy sẽ đi mà.” An Di nói chắc như đinh đóng cột.
Sao cậu ấy có thể từ chối lời mời của anh được chứ?
Anh trai ngốc à!
Nhật Khôi nói thêm vào một câu: “Nếu cô ấy không đi, anh vẫn sẽ ra đó một mình. Vì thế, bất cứ giá nào em cũng phải chờ anh… biết chưa?”
“Em biết rồi.”
“Ngoan! Em ngủ sớm đi. Anh cúp máy đây.”
“Dạ. Anh hai ngủ ngon!”
Ấy da phải gấp rút tác thành cho đôi trẻ thôi.
Cơ mà cô cũng thiệt tò mò về “người tình bí mật” của anh hai à nha.
Có thể là ai được nhỉ? Lần này về phải tìm thêm chút manh mối mới được.