KHÁT DỤC (CÔNG TỨC LL) - Đông Trúc - Nhạc Chi Chi - Chương 4 - Bố Ơi, Con Không Sao Đâu...
- Home
- KHÁT DỤC (CÔNG TỨC LL) - Đông Trúc - Nhạc Chi Chi
- Chương 4 - Bố Ơi, Con Không Sao Đâu...
Tô Bối cúi đầu rồi đi đến trước mặt Văn Quốc Đống và kêu lên một tiếng nhỏ nhẹ.
Văn Quốc Đống gật đầu đáp lại nhưng không nói gì cả.
“Quả nhiên là người nhà quê, trừ việc chỉ biết khoe khoang nhan sắc quyến rũ ra thì chẳng có lấy chút lanh lẹ nào cả!”
Hai người còn chưa đi xa thì từ sau lưng đã vang lên tiếng chế giễu của bà mẹ chồng Lâm Quyên.
Tô Bối cúi gằm mặt khi nghe những lời này, nếu nói trong lòng cô không có xíu căm tức nào đối với việc bị bà mẹ chồng gây khó dễ mà Văn Lê cũng không có hành động gì thì đích thị là lời nói dối.
Năm nay cả gia đình nhà họ Văn đều ăn Tết cùng nhau, đây cũng là lần đầu tiên cô được đến khu nhà cũ của nhà họ Văn.
Bề mặt bên ngoài của căn nhà cũ kỹ ấy trông cũng có khí thế, nhưng nội thất bên trong thì lại không hề cách âm.
Hơn nữa, những chuyện xảy ra trong phòng khách dưới lầu sáng nay đã gây ồn ào lớn đến thế, vậy nên ít nhiều gì thì trên lầu cũng có thể nghe được.
Ấy vậy mà cô bị trách mắng lâu đến vậy nhưng Văn Lê chưa một lần bước xuống ra mặt giúp Tô Bối, chưa kể đến mấy người khác nữa.
Thế nhưng Văn Lê thân là chồng cô… Năm nay còn là năm đầu tiên cô chính thức được gặp người nhà họ Văn.
Tuy rằng từ lâu, cô đã biết muốn tiến vào cửa của nhà họ Văn cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng gì, nhưng bây giờ khi phải đối mặt với lời soi mói chê cười của những người thậm chí còn chẳng phải xuất thân từ nhà Họ Văn, mà mẹ chồng cô chính là người đã giễu cợt cô không chút nể nang gì.
Thế nhưng… Cô không thể ly hôn, và cô cũng sẽ không ly hôn.
Cô nhất định phải ở lại nhà họ Văn.
*
Trong căn nhà cũ ấy không hề thuê người giúp việc, ngoại trừ đầu bếp chuẩn bị bữa cơm tất niên và dì quét dọn vệ sinh.
Văn Quốc Đống cởi chiếc áo ba lỗ thấm đẫm mồ hôi trên người ra, để lộ nửa thân trên cường tráng khỏe mạnh, ông cúi đầu đưa mắt nhìn Tô Bối chẳng nói chẳng rằng gì cả, Văn Quốc Đống trầm giọng lên tiếng: “Bố không cần con giúp đâu, con cũng đừng bụng mấy lời mẹ con nói… Đợi thêm vài ngày nữa, đến khi con với Văn Lê dọn ra ngoài là sẽ ổn thỏa ngay.”
“Cảm ơn bố… Con biết rồi…”
Xưa nay Tô Bối vẫn luôn biết cách làm thế nào để tỏ vẻ yếu đuối trước mặt đàn ông, cô chỉ ngoan ngoãn cúi đầu mà chẳng nói lời nào.
Tô Bối chỉ vô tình thoáng đánh ánh mắt sang nửa thân trên cường tráng đang trần trụi của Văn Quốc Đống, tâm trí cô khó lòng kiềm được những cơn run rẩy.
Năm mười bảy tuổi, Văn Quốc Đống đã đi nhập ngũ, nhờ nhiều năm ăn uống, làm việc và nghỉ ngơi trong điều kiện hết sức gò bó như vậy, nên dù đã đứng tuổi nhưng dáng người của ông còn đẹp hơn Văn Lê nhiều.
Nhất là phần cơ bắp trên cánh tay cùng vết hằn của chiếc áo lót nơi bụng… Đến đây, Tô Bối cũng chẳng dám nhìn xuống nữa, cô nhanh chóng liếc mắt sang rồi dời ánh mắt đi nơi khác một cách mất tự nhiên.
Nhưng khi tình cảnh này rơi vào trong mắt của Văn Quốc Đống thì lại có sự đổi thay về ý vị, ông nhìn đứa con dâu mảnh mai yếu đuối trước mặt.
Văn Quốc Đống quay về phòng, không lâu sau thì ông cầm tấm thẻ ra.
“Con cầm đi… Bố cũng không biết mấy người trẻ tuổi như các con thích gì nữa, con cầm rồi tự mua cho mình chút gì đó đi, cứ xem như là mẹ chồng con đưa cho con để xin lỗi…”
“Bố ơi… Không được… Con không nhận được đâu…”
Tô Bối đỏ mắt rồi lắc đầu: “Bố ơi… Con không sao đâu… Mẹ cũng không có nói thêm gì nữa hết…”
…
Tô Bối trà xanh mưu mô, online…