KẸO SỮA BÒ - Chương 40 - Ngoại truyện: Thịnh - Phương
“Chào tổng giám đốc.”
Đợi đến khi ông ta ra khỏi cửa, Lam Phương mới gấp rút vào phòng làm việc, vừa đặt mông xuống ghế đã nghe ngóng được một vài drama không hồi kết trong công ty. Mặc dù anh trai phòng nhân sự đã có vợ nhưng lại qua lại với thực tập sinh trong hai tháng, hay chuyện chị A, anh B vụng trộm sau lưng khi hai bên đã có gia đình,… Đương nhiên, những chuyện như thế này, không thiếu sự góp mặt của Trương Lam Phương.
“Ôi thật á! Không ngờ anh Quốc…” Chị bên cạnh huých cùi chỏ, liếc mắt về phía cửa ra vào.
Phương nhanh chóng bắt kịp sóng.
Sau khi ra trường lăn lộn ở mấy công ty, đã tập tành cho cô khả năng diễn xuất, kinh nghiệm dẻo mồm dẻo miệng. Các nơron thần kinh kịp thời tiếp nhận thông tin, cô dành lời khen vị trưởng phòng không ngớt. Hôm nay, tâm tình của vị trưởng phòng khá tốt nên khi nghe những lời này, ông không quá để tâm, bước vào liếc đám nhân viên đang chụm năm, chụm bảy.
“Giải tán, đến giờ làm việc rồi.”
Phương kín đáo lén nhìn trưởng phòng ngồi xuống vị trí rồi âm thầm thở phào.
Gần mười giờ trưa, trưởng phòng cho gọi cô vào phòng.
“Em sửa lại bản kế hoạch đi.” Trưởng phòng đẩy bản kế hoạch về phía cô.
“Hôm qua anh bảo bản kế hoạch ổn, sẽ nộp cho giám đốc duyệt mà.”
“Hôm qua khác, bây giờ khác.”
“Sửa lại như bản đầu tiên đi, bốn giờ chiều nộp cho anh.”
“Bản đầu tiên? Bốn giờ chiều!!!” Không thể kìm nén được lửa giận trong người, cô gần như hét toáng lên.
Bản kế hoạch đầu tiên được hoàn thành một tháng trước, sau đó chỉnh sửa lại ba, bốn lần đến lần thứ năm thì trưởng phòng duyệt bài, nhưng bây giờ lại không đồng ý.
Bây giờ lại bảo bốn giờ chiều phải nộp cho anh ta. Chẳng khác gì bảo cô mò kim dưới đáy bể?
“Em có ý kiến gì?”
“Dạ không sếp. Em xin phép.”
Rời khỏi bàn làm việc của sếp trở về chỗ ngồi của mình, cô mở laptop làm việc, không ngừng âm thầm rủa mắng trưởng phòng xấu tính, khó ưa. Kết quả của việc ngồi liên tục gần sáu giờ đồng hồ, không rời khỏi màn hình, không ra ngoài ăn cơm, lúc đứng dậy nghe tiếng răng rắc ở sau lưng, cô đưa tay đấm hai cái, mặt nhăn như đít nồi.
“Chưa gì đã có dấu hiệu lão hóa rồi.”
“Ba mươi đến nơi rồi, lo mà có bạn trai đi. Đừng để đến khi mãn kinh vẫn không có nơi nương tựa.”
“Bạn trai chứ có phải rau củ được bày bán trên kệ hàng đâu, mà muốn có là được.”
“Còn nữa, em mới hai lăm non.” Cô nhấn mạnh ba từ hai lăm non.
Lam Phương đảo tròng mắt thấy đàn chị chống chân xoay ghế, cố ý khoe nhẫn cưới đeo ở ngón áp út.
“Khi nào lên xe hoa vậy chị?”
“Cuối tháng tám.” Chị đồng nghiệp nở nụ cười tươi rói.
Lời nói của đồng nghiệp như gắn thêm cục tạ làm tăng trọng lượng khiến cho cô cảm thấy túi tiền ngày càng rỗng, cuối tuần lại nhận được lời mời đến dự tiệc thôi nôi nhóc tì nhà Minh Dũng.
Miệng lẩm bẩm giá vàng hiện tại là bao nhiêu tiền.
Minh Dũng là một người có tâm hồn ăn uống và là một người nghiện game. Tính tình phóng khoáng, thoải mái, nhưng ở phương diện tình cảm thì Dũng ngờ nghệch, có chút ngốc. Vậy nên khi nghe tin anh có bạn gái, mọi người đều bàng hoàng, bất ngờ. Hai người họ quen nhau gần được hai tháng nhưng số lần cãi nhau phải tính bằng tuần, Minh Dũng không thuộc tuýp người miệng lưỡi dẻo ngọt như Khang, nên bạn gái thường giận dỗi rất lâu, đỉnh điểm là chia tay, rồi một khoảng thời gian sau thì quay lại hẹn hò. Quá trình lặp đi lặp lại gần hai năm rồi chia tay hẳn. Năm kia, bọn hò tình cờ làm chung một công ty rồi nối lại tình xưa, cuối năm đã bế nàng về dinh.
(…)
Đèn đỏ chuyển sang màu xanh, Nguyên Khang xoay vô lăng rẽ vào con đường bên phải, tay còn lại điều chỉnh điều hòa trong xe xuống mức ổn định. Trong xe đang phát ra đoạn nhạc ballad không lời. Đến khi dừng trước cửa hàng Mẹ và Bé cũng là lúc hai cô nàng hai tay ôm một túi quà rời khỏi cửa hàng. Anh mở cửa xe, vác những túi quà đặt sau cốp xe, mở cửa cho bạn gái ngồi vào ghế phụ, quay sang đang định lịch thiệp mở cửa cho Lam Phương thì cô từ chối.
“Không cần đâu ạ, em tự mở được.”
Trong xe.
Bàn tay không an phận mà bao trùm lên đùi người bên cạnh làm cho ai đó nhồn nhột, giật nảy người. Vũ An véo mạnh vào mu bàn tay to lớn kia làm nơi đó đỏ ửng, mặt mày cau có.
“Anh làm gì vậy? Bỏ tay ra đi.”
Vũ An đè thấp giọng, liếc mắt nhìn vào kính, thấy Phương đang chăm chú xem điện thoại mới an tâm thở phào nhẹ nhõm.
“Về nhà, tính sổ em sao.” Nguyên Khang thu tay lại, bật cười.
Lời nói ẩn ý, ám muội của người kia, phút chốc làm cho bầu không khí nóng bức lên như ở trong lò vi sóng. Vũ An e hèm, điều chỉnh điều hòa thấp xuống, lảng đi vờ như không nghe thấy, cô nhìn ra phía sau.
“Mày ơi, thấy lạnh không?”
“Không á.” Phương ngước mắt, mỉm cười.
Qua ô cửa sổ, dòng người lướt nhanh, vội vã, tấp nập. Đang độ giờ cao điểm nên thường xuyên bị kẹt đường ở quận 1, gần một tiếng rưỡi sau mới đến được nhà hàng đãi tiệc.
Nguyên Khang xách túi quà đi theo sau hai người con gái. Hầu như hai người họ chẳng phải làm việc gì cả, tay chân rảnh rỗi, vừa đi vừa tám chuyện. Anh vươn tay nhấn nút thang máy, đợi bọn họ vào mới vào sau.
Công tâm mà nói Minh Dũng chi khá nhiều tiền cho bữa tiệc này. Trông hoành tráng chẳng khác gì một đám cưới. Ở trên sân khấu đang phát lại một đoạn video ngắn từ khi em bé mới lọt lòng cho đến thời điểm bây giờ. Trên bàn đặt một tấm giấy phân ra vị trí chỗ ngồi của nhà trai và nhà gái. Chủ tọa bế nhóc tì trên tay, tay còn lại nâng ly bia sủi bọt trắng xóa, cụng ly với tất cả quan khách trong bữa tiệc.
“Ơ? Thịnh không đi với bọn mày à?”
“Nó đến sau.”
Vào tiệc được năm phút thì người đàn ông một thân sơ mi chỉnh tề, anh khoác áo treo trên ghế, ngồi xuống vị trí trống đối diện với Lam Phương. Trên bàn ăn, chủ đề được xoay đổi liên tục, chẳng mấy chốc đến chủ đề cưới hỏi. Cuối năm nay, Nguyên Khang chính thức rước bạn gái về dinh. Trong mâm bàn chỉ còn lác đác vài người chưa yêu đương, chẳng hạn như Phương.
Cô túm hết tóc buộc sau gáy, vờ chuyên tâm ăn mực chiên xù, nhưng vẫn không tránh khỏi lời hỏi thăm.
Lam Phương cười hề hề, lặp lại câu trả lời như cũ.
Rõ ràng là cô mới hai mươi lăm chứ có phải là bốn mươi lăm đâu, mà ai nấy đều thúc giục cô có người yêu, lấy chồng. Mỗi lần về quê nhà, mẹ đều ca bài ca bảo cô đi xem mắt, cô đều đánh bài chuồn, vờ lảng sang chuyện khác.
“Anh có một đồng nghiệp lớn hơn em một tuổi. Hiện đang là trưởng phòng nội vụ.” Minh Dũng nói.
Không biết từ lúc nào, cô đã có nỗi sợ ám ảnh với danh xưng “trưởng phòng”, chỉ cần nghe thấy hai từ này, bất giác lại nhớ đến “đại ma vương” trong phòng công ty. Lam Phương nhún vai, mỉm cười từ chối.
Đến khi nâng mắt thì chợt nhận ra Vương Thịnh vẫn luôn nhìn về hướng này. Trong ánh mắt lóe lên tia phức tạp, những suy nghĩ mà không sao lý giải được. Lam Phương ngỡ anh đang muốn lấy thêm bia ở bên này, bèn vươn tay đưa lon Tiger cho anh.
Vương Thịnh tặc lưỡi, chỉ biết cười trừ nhận lấy bia.
Bởi vì Thịnh sống ở tầng trên chung cư nên sau khi tan tiệc, anh ngỏ lời muốn đưa cô về nhà.
Hiện tại, Lam Phương đang sống chung với Xuân trong căn chung cư mini. Hai anh em nhà họ Vương tính tình khắc khẩu, như nước với lửa, gặp nhau là chửi, đụng nhau là đánh nên không khi nào ở với nhau lâu được. Vì chung cư này có giá cả phải chăng, lại nằm ở quận Bình Thạnh, thuận tiện cho việc đi lại, làm việc nên bất đắc dĩ bọn hò vờ như không thấy mà sống chung một chung cư.
(…)
“Hôm nay, anh tao lại đón mày về à?”
“Ừ.” Lam Phương thay dép rồi mới vào nhà.
“Tao đem xe máy đi sửa rồi. Công ty anh Thịnh lại gần chỗ tao nên tao mới đi nhờ.” Phương bổ sung để tránh gây hiểu nhầm, nhưng vẫn không tránh khỏi truy vấn.
“Giữa hai người không có gì thật ư?” Xuân khoanh tay, gặng hỏi.
“Nếu có thì đã có từ lúc tao học cấp 3 rồi, chứ không phải đến bây giờ mới có.”
“Tao không thích anh Thịnh.”
“Tao cũng chẳng phải thuộc tuýp người mà anh thích.”
Phương mở tủ lấy một lon Pepsi, ngoảnh mặt hỏi Xuân có uống không mới lấy thêm một lon đưa cho cô.
“Hai bọn tao chỉ dừng lại ở mức bạn bè thôi.”
“Mày chắc không?” Lần này, Xuân nói bằng giọng chắc nịch.
“Chắc.”
Có những chuyện làm cho Phương không tài nào đoán được số mệnh sắp đặt như thế nào? Chẳng hạn như chuyện cô tự tin khẳng định bản thân sẽ không bao giờ yêu đương với Vương Thịnh, nhưng rồi một ngày đẹp trời nọ.
Không biết có phải do hiệu ứng đám đông không? Nhưng khi nghe những lời hay ý đẹp của đồng nghiệp mỗi khi thấy Thịnh đứng chờ trước công ty, cô nghe nhiều lấy làm quen. Sau một thời gian, tự dưng lại cảm thấy hình như anh cũng hơi hơi đẹp trai?
Suy nghĩ này vừa lóe lên, cô nhanh chóng dập tắt chỉ còn lại tàn khói.
“Đúng là điên rồi.”
“Điên thật rồi.”
…
Lam Phương vắt tay lên trán, hồi tưởng lại hành động chồm người hôn Vương Thịnh trong lúc say mèm như con sâu rượu vào tối hôm qua.
“Chuyện này chỉ là sự cố ngoài ý muốn. Anh tạm thời lược bỏ đoạn ký ức đó đi.” Phương cười lã giả khi nghe anh thuật lại chuyện tối hôm qua.
“Sự cố ngoài ý muốn á? Em phải chịu trách nhiệm trước hành vi của mình chứ? Em đã cướp đi nụ hôn đầu đời trong 27 năm vừa qua đấy.”
Đương nhiên là Lam Phương không tin vào câu nói điêu ngoa đấy. Nhưng Thịnh cứ khăng khăng đòi chịu trách nhiệm làm cô cảm thấy nhức óc, trong lúc sơ ý cô gật đầu.
“Được rồi, anh nói đi. Chuyện gì em cũng sẽ chịu trách nhiệm.”
“Em nói đấy nhé.”
“Vâng.” Lam Phương mệt lã người, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện để trở về nhà.
“Làm bạn gái anh.”