Kem Vani Vị Socola - The Whale - Chương 45: Time skip quá nguy hiểm
[Nguyệt Ánh: Hà à, cứu anh em ơi.]
[Nguyệt Ánh: Hà à, ngủ chưa em ơi?]
[Hà Hồ: Ơi tao đây.]
[Hà Hồ: Deadline còn đây thì tôi nào dám ngủ hả bạn:))?]
[Nguyệt Ánh: Rồi rồi, giúp tao chuyện này với.]
Tôi lại nhắn thêm 3 từ coi như giải thích.
[Nguyệt Ánh: Chuyện tình cảm.]
[Hà Hồ: Chuyện gì? Mày với Hoàng già cãi lộn à? Nó có người mới à, đệt mẹ, chờ đó, tao chạy xe qua hốt nó liền cho mày.]
[Nguyệt Ánh: Không có, không có. Nhưng mà… Cuối tháng này là nghỉ tết rồi, mà cái ngày tao về thì mẹ tao chưa có về nhà ngoại. Tao lại muốn làm cái trend đi về nhà ấy. Vậy là tao có than với Hoàng, cái rồi Hoàng mới bảo tao căn chung cư của Hoàng có 2 phòng ngủ, tao có thể “tá túc” vài ngày nếu muốn. Bây giờ tao không biết phải trả lời sao hết. Cứu tao Hà ơi.]
Nhỏ Hà hồi đáp lại gần như lập tức.
[Hà Hồ: À há, i see. Cứ ở ké đi.]
[Nguyệt Ánh: H-hả? Mày có nhắn nhầm không vậy Hà?]
[Hà Hồ: Thật, không đùa. Mày cũng đâu phải mới quen thằng Hoàng ngày một ngày hai nên đủ biết nhân cách nó cỡ nào mà. Nói thật, lên tới đây rồi tao mới biết tụi con trai mà tụi mình quen còn tốt chán.]
[Nguyệt Ánh:… Ừm. Thôi mày nghỉ sớm đi nha.]
[Hà Hồ: Ừa, cái tao nói cũng chỉ là ý kiến cá nhân thôi, dĩ nhiên quyết định vẫn thuộc về mày nha Ánh.]
[Nguyệt Ánh: Ừm.]
Tôi biết từ “tốt” mà nhỏ Hà vừa nói là gì. Tôi cũng biết so với tôi thì kinh nghiệm sống cũng như kinh nghiệm với toxic relationship của nhỏ Hà luôn hơn mình hẳn vài bậc. Và nói thật, một đứa quanh năm được “nuôi trong nhà kính” như tôi thật sự rất tin tưởng vào lời nói của nó về những vấn đề liên quan đến con trai và sự tốt xấu.
Được, tôi quyết định rồi. Tôi sẽ ở ké nhà Minh Hoàng vài ngày vậy. Tôi tin tưởng lời nói của Hà, cũng tin tưởng vào nhân cách của Minh Hoàng sẽ không xấu đâu, nhỉ?
(Cá: Trong truyện còn có thể tin nhưng ngoài đời thì đừng có tin bố con thằng nào hết:v)
***
Sáng 21/1, tôi bắt chuyến bay sớm nhất để về Việt Nam. Theo như đúng lịch thì khoảng giữa trưa đến xế chiều tôi sẽ đáp xuống quê hương thân yêu.
Minh Hoàng vì kẹt lịch học cứng ngắc nên không thể đến đón tôi được đành ngậm ngùi để cho Hồ Dương Ngân Hà chạy xe từ VLU đến sân bay đón tôi. Haha, thấy thương ghê.
Khoảng 13 giờ kém, chuyến bay của tôi đáp xuống Việt Nam. Tôi nhanh chóng theo hướng dẫn của tiếp viên đi xuống, việc trước nhất là phải tìm nhỏ Hà trong 7749 con người ở đây. Tôi kéo vali xềnh xệch, mắt láo liên tìm hình bóng của Hà.
“Ê, mày quên chị rồi à Ánh?” Bỗng ống tay áo của tôi bị nắm lại, tôi vội ngước lên xem. Vừa hay nhỏ Hà cũng cởi khẩu trang ra cho tôi “nhận mặt người thân”.
“Vãi ò… Mày đó hả Hà?” Tôi trố mắt nhìn nó. Oắt đờ phắc ô mai cá mới hai tuần không video call mà nó cắt tóc rồi nhuộm luôn cái đầu rồi.
“Không lẽ thằng chồng mày?” Nó cười khẩy nhìn tôi như nhìn chúa tể Voldemort – Phản’s diện’s mà nó ghét cay ghét đắng.
“Mày cắt cái đầu gì vậy trời? Thề không nhận ra được luôn đấy.” Tôi vờ như không nghe thấy lời châm chọc của nó.
“Gì? Butterfly mullet với nhuộm balayage blue thôi mà. Có gì mà khó nhận mặt đến vậy?”
“Hông… Khó lắm nha… Tao bị ám ảnh Hồ Dương Ngân Hà with layer medium length rồi.”
“Ừ kệ mày. Không nhuộm tóc thì không phải sinh viên Vê Lờ U.”
“…”
“Thôi đi đi, nãy giờ tao với mày đứng giữa sân bay làm khùng làm điên đó.” Nói rồi nó giành lấy vali của tôi.
***
Với bản tính ham chơi của nhỏ Hà, tôi bị nó dụ đi dạo chơi một vòng Sài Gòn mới được ship trả về căn chung cư cao cấp của Minh Hoàng.
“Về trước 18 giờ nha mày.” Tôi căn dặn nó.
“Biết rồi. Yên tâm đi, tao không có bắt cóc mày luôn đâu mà lo.”
Nó chở tôi đến Vincom Đồng Khởi ở quận 1 để bung xả dù tôi chả biết là tôi bung xả hay nó bung xả nữa. Thôi kệ, nhà có hai đứa, một đứa thì học trường F-deadline đầy đầu-PT, một đứa thì trường V-deadline cũng nhiều mà chả hiểu sao nó vẫn nhởn nhơ-LU nên đành chiều thôi.
“Tao muốn ăn Dookki!!!”
“Đi.” Tôi xuôi theo ý nó muốn làm gì thì làm, về đến nhà trước khi chồng bà đi học về là được.
“Ủa mày ăn ít vậy Ánh?” Hà lại gắp thêm một miếng thịt, nhúng qua nước lẩu rồi bỏ vào miệng. Nó nhìn cái chén trống không của tôi mà thắc mắc.
“Cay.”
“Ừ ha, tao quên mày không ăn được cay.”
“…” Nhịn. Nó đang là phương pháp duy nhất để về nhà. Hết sức bình tĩnh nào.
***
Lúc nhỏ Hà chở tôi về chung cư của Minh Hoàng thì đồng hồ đã điểm 17h30, giờ này cũng là giờ ra về của Minh Hoàng.
“Thôi tao lên nhen.”
“Biết số nhà chưa đó?”
“Biết rồi. Biết luôn mật khẩu nhà rồi.”
“…” Hỏi dư thừa rồi.
Tôi chào tạm biệt nhỏ Hà rồi kéo vali đi vào. Lên đến tầng 5, tầng có căn chung cư của Minh Hoàng thì tôi bỗng nghĩ ra một ý tưởng mới. Khựa! Khựa! Khựa!
Ý tưởng đó là gì à? Với cái sự tính toán với hơn nửa cuộc đời dành tình yêu cho toán học, tôi dự đoán tầm 10-15 phút nữa là bạn nhà tôi sẽ về đến đây. Và tôi đến giờ vẫn chưa thông báo là mình đã về đến đây. Suy ra, có thể hù ma được muhahahaha. Tôi vội chạy đến trước cửa phòng của Minh Hoàng, nhập mật khẩu đã được cho trước để “đột nhập” vào. Sau khi mở được cửa, tôi kéo vali lao vào nhà, cố gắng định vị được phòng ngủ mà Minh Hoàng sử dụng trong hai cái phòng. Giấu vali vào góc khuất của giường xong, tôi chạy tới núp sau cánh cửa, chuẩn bị hù Minh Hoàng một phen.
Rất nhanh chóng tôi đã nghe được tiếng mở cửa và tiếng bước chân ngày càng tới gần, tôi chờ cánh cửa mở ra liền lao ra.
“Hù!”
Ủa? Sao không có ai hết vậy? Oắt đờ? Đầu tôi mọc ra một dấu chấm hỏi thiệt lớn, để giải đáp thắc mắc của mình, tôi thò đầu ra nhìn xung quanh.
“Hù!”
“Cái đậu má!” Tôi la oái oai, tim như thòng xuống nửa mét. Trái ngược với tôi là những nụ cười ngặt nghẽo của Minh Hoàng.
Ha… Ha… Ha… Bình tĩnh lại, tôi lườm Minh Hoàng, ý chờ một lời giải thích? Minh Hoàng không những không có ý định giải thích mà còn giang tay ra ôm lấy tôi, thân hình cao lớn gục đầu vào hõm vai tôi.
“Mừng em đã về.” Dừng một chút lại thủ thỉ, “Anh nhớ em lắm.”
Tôi thở dài, vỗ lưng Minh Hoàng, “Sao biết em ở đây mà hù được vậy?”
“Mùi nước hoa của em với người duy nhất biết mật khẩu nhà anh chỉ có anh thôi.”
Tôi im lặng, coi như thông suốt được cái logic này.
“Học mệt lắm đúng không nè?” Tôi xoa đầu Minh Hoàng, nhẹ giọng hỏi han.
“Ừm… Ngày nghỉ cũng ít nữa. Em có mệt không?”
“Có, nhưng còn được nghỉ nhiều hơn anh.”
“Em ăn gì chưa?”
“Nãy có đi Vincom với Hà mà chủ yếu là nó ăn không à.”
“Ừ vậy để anh đi nấu cơm.”
“Anh á?” Tôi đẩy đầu Minh Hoàng ra khỏi vai mình, không giấu được vẻ mong chờ.
“Ừm, hồi về anh có mua nguyên liệu đồ rồi.”
“Oke luôn.”
***
Những ngày sau đó, tôi và Minh Hoàng đều theo một quy luật, sáng Minh Hoàng đi học, tôi ở nhà làm trò con bò; chiều Minh Hoàng về nhà, tôi ở nhà làm này làm kia; tối Minh Hoàng làm bài, tôi ngồi bên cạnh ôm MacBook của Minh Hoàng cày phim. Vòng đời của một người lười belike.
Vì số ngày nghỉ tết ít ỏi của đại học FPT, Minh Hoàng không về nhà ăn tết được, tôi đành alo chị Hằng xin cho con rể tương lai của chỉ ăn tết ké, và hiển nhiên là được đồng ý.
Đêm 30 tết, năm nay hơi khác với mọi năm, chỉ có tôi cùng Minh Hoàng đi đến phố đi bộ để đón giao thừa. Ông anh tôi nghe đâu là đi đón tết với bồ, muhahahaha cuối cùng ổng cũng có người yêu rồi, con mừng quá cha má ơi. E hèm, quay lại chuyện chính, tôi và Minh Hoàng đón giao thừa cùng với nhau. Cuối cùng, sau bao năm đón giao thừa online, chúng tôi cũng có được một lần cùng đếm ngược thời khắc giao thừa, cùng nhau tay trong tay ngắm pháo hoa, tất cả đều là trực tiếp cùng nhau.