Kem Vani Vị Socola - The Whale - Chương 43: Vẫn là phụ huynh đây
***
Sáng hôm sau tôi thức dậy từ sớm, cố gắng chải chuốt cho ngoại hình một tí. Ờm thì… Ra mắt gia đình vợ tương lai thì phải chỉn chu một tí chứ.
Đến hơn 9h30, tôi bắt đầu xuất phát ra khỏi nhà. Lúc xuống cầu thang, nhỏ Minh Châu to mắt nhìn tôi, “Anh hai đi chơi đâu à?”
“Ừ, đi gặp Hội đồng quản trị.”
“?”
Tôi lướt qua biểu cảm của nhỏ em rồi dắt con SYM Elegant của mình ra cửa, đang bon bon trên đường thì tôi quyết định ghé vào chợ mua ít trái cây đến nhà bạn kia. Ai đời mới lần đầu ra mắt lại đi tay không thì có hơi kì, thế là tôi quyết định chạy đi mua tí quà. Cụ thể là đi mua mấy loại trái cây mà ai kia thích.
Tầm 10h, tôi chính thức đứng trước con ngõ ngoài nhà em. Mẹ nó, sao ở nhà tự tin lắm mà tới đây run dữ vậy trời? Tôi đành phải đi cầu cứu nội gián bên trong.
[Minh Hoàng: #cuuanh #sos #etoet]
May mắn là bạn nhỏ nhà tôi cũng đang onl nên rep lại ngay.
[Nguyệt Ánh:? Gì dọ?]
[Minh Hoàng: Anh đang đứng ngoài ngõ nè, không dám vào @~@]
[Minh Hoàng: Run quá.]
[Minh Hoàng: Ra đón anhhhh.]
[Nguyệt Ánh:… Chờ em 5 phút.]
Cất điện thoại, tôi thấp thỏm nhìn lại cái giao diện hiện tại của mình qua gương. Hê hê, hên là cha sinh mẹ đẻ cho cái mặt tiền đẹp quá trời đẹp nên ngoài sự lo lắng thì nhìn vẫn ổn phết. Làm thêm quả outfit đơn giản nhưng chỉn chu này nữa, perfect!
Chờ đợi thêm chốc lát, Nguyệt Ánh chạy lon ton ra đón tôi. Aizz bạn nhà ai mà đến mặc đồ thường ở nhà thôi cũng dễ thương vậy trời, aizz, mốt có con gái thể nào cũng dễ thương y như vậy.
“Mẹ của em nói dễ thì dễ mà khó thì khó, anh cứ thể hiện chân thành hết sức là được. Mẹ em là trưởng phòng nhân sự nên đôi lúc mấy câu hỏi của mẹ y như đang tuyển nhân viên ấy, anh cứ bình tĩnh trả lời bình thường.” Em đi qua đi lại, bộ dạng nghiêm túc dặn dò tôi.
“Biết òi, giờ dắt anh vào đi. Giờ này hết vitamin D rồi, còn mỗi tia UV thôi. Anh sợ hại da của bạn nhỏ nhà anh.”
“…”
Tôi nhanh chóng dắt xe theo sau em đi vào nhà, trước nhà Nguyệt Ánh có một khoảng sân nhỏ trồng đầy hoa mười giờ. Ok dữ kiện 1, mẹ vợ có vẻ thích hoa.
“Bạn của bé Ánh tới rồi à.”
Tôi quay đầu lại nhìn, rơi vào tầm mắt tôi là một người phụ nữ có vẻ ngoài ưa nhìn, ăn mặc vô cùng trẻ trung, tôi có thể đoán được gu ăn mặc và nhan sắc của bạn nhà tôi giống ai rồi.
“Dạ con chào cô. Con là Minh Hoàng, bạn của Nguyệt Ánh.” Tôi lễ phép chào cô.
“Ừm cô chào con, con vào nhà chơi đi.”
Tôi mỉm cười gật đầu với cô, cô gật đầu lại với tôi rồi đi vào. Nguyệt Ánh chờ mẹ đã khuất sau cửa vào bếp, em nhìn tôi mỉm cười ý khen ngợi, tay làm dấu OK. Tôi cười cười làm lại dấu OK rồi đưa túi trái cây cho em đem vào.
***
Nguyệt Ánh’S POV (thực ra là hết ai đia cho khứa kia rồi)
***
Tôi lắc lư túi trái cây xách vào bếp cho mẹ, mẹ bấm nút nồi cơm rồi nhận lấy túi trái cây mở ra xem.
“Táo với nho à? Cũng biết lựa mấy loại con thích dữ he.” Mẹ nhìn tôi, bĩu môi.
“…” Con có biết gì đâu.
“Mà bé nè, con kiếm đâu ra một thằng còn đẹp trai hơn ba con hồi đó nữa vậy? Úi tà, với cái mặt thôi là đã được 50% điểm xét tuyển của mẹ rồi.”
“…” Ok, em cảm ơn chị Hằng nhiều.
Mẹ định nói thêm vài câu thì một bóng người lấp ló sau khe cửa.
“Cô ơi.”
“À sao vậy con?”
“Cô đang làm cơm hả cô? Cô cho con phụ với cô. Con hứa không quậy phá gì đâu.”
Vãi cả… Sao mà ngoan dữ vậy trời? Dễ thương quá à awww.
Dưới sự chân thành không thể chân gà nào hơn của Minh Hoàng. Mẹ tui cũng có dẻ xiêu xiêu theo, đồng ý cho bạn kia vào bếp thật.
“À… Vậy giờ con với con bé lặt hết bó rau muống để tí cô xào nha.”
Okok, tôi cầm cái rổ và bó rau muống trong những ánh mắt thất thần, những nụ cười ngờ nghệch. Chị Hằng à, chị vì nhan sắc của một thằng con trai cho cho anh ta vào “lãnh địa” của chị luôn à?
À há, tôi ngồi ngay xuống chỗ trống gần đó, Minh Hoàng ngồi đối diện tôi. Vẫn nhìn lại mẹ một lần nữa như kiểu “Chị Hằng chị chắc chưa? Giờ hối hận vẫn còn kịp đó.” và nhận được cái nhướng mày của chị Hằng. Ok, lặt thì lặt.
Với cái thói lười chảy thây của mình, tôi lặt mấy cọng rau muống một cách phản khoa học, dài ngắn, lá với không lá búa lua xua. Lặt được vài ba cọng, chuẩn bị lấy thêm thì bàn tay của Minh Hoàng “di dời” bó rau ra xa khỏi tôi.
“Hay hông ấy Nguyệt Ánh đi làm chuyện khác đi, để Minh Hoàng xử lí đống này cho.”
“…” Quay lại thời kì xưng tên rồi sao.
“Đi đi mà, không là hồi móng tay dính mủ rau muống hết ấy.”
“Thôi con bé lại đây nêm nồi canh dùm mẹ đi, mẹ đi kêu thằng Thiên dậy mới được.”
***
Với sự gánh team của chị Hằng và Minh Hoàng, bữa cơm trưa của nhà tôi vẫn sống sót. Hê hê.
“Cả nhà ăn cơm đi.”
Theo thứ tự ngồi vào bàn là tôi ngồi cạnh mẹ, đối diện tôi là Minh Hoàng, bên trái Minh Hoàng là ông anh tôi.
“Ủa sao nay canh mẹ nấu mặn vậy?”
“Em nêm đó.”
“À… Thảo nào… Tương lai chắc có đứa phải ăn cơm hộp dài dài rồi.”
“Khụ!” Minh Hoàng – con người vẫn đang húp canh xì xụp sặc ngay tại chỗ.
Tôi bình tĩnh hơn ai kia, chỉ nhẹ nhàng đá vào cái giò heo của ông anh thôi hihi.
“Thiên, im lặng.” Chỉ với 3 từ mẹ tôi đã đủ vốn liếng cho ông anh nhà tôi ngậm miệng lại rồi, đúng là ai đồ của lòng em!
“Cô biết con với bé Ánh nhà cô đang quen nhau.”
“Khụ!” Rồi giờ tới tôi ho sặc sụa nè má. Chị Hằng à, chị có cần nói thẳng ra như vậy không ạ?
Tuy nhiên sấp nhỏ tụi tôi vẫn đang ở “dưới cơ” chị Hằng nên thôi thua. Im lặng là dé lồ.
“Cô không cấm hai đứa yêu đương. Nhưng mà con phải qua được “bài kiểm tra đầu vào” của cô.”
“Dạ cô cứ nói.”
“Được thôi. Bây giờ con phân tích bài Người lái đò sông Đà cho cô nghe đi.”
“Dả???” Minh Hoàng thoáng ngạc nhiên rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh hỏi lại mẹ tôi lần nữa.
“Gì vậy mẹ???” Tôi quay sang trố mắt nhìn mẹ. Người phụ nữ này… Quá! Thâm! Độc!
Rồi kì này hết cứu rồi. Kì này ế chồng rồi.
“Là dị đó. Chú em cố lên, mẹ anh hồi đó cũng học giỏi văn lắm đấy.” Ông anh vỗ lưng khích lệ tinh thần cho bạn nhà tôi rồi lững thững rời khỏi bàn ăn.
Aaaaaa sao tôi lại quên cái dữ kiện này vậy??? Aizz sao lại quên mất chị Hằng trước kia là học sinh giỏi văn vậy trời??? Hết cứu rồi… Vậy là chấm hết rồi đúng không… Vậy là tất cả đổ xuống sông….
Trong lòng tôi đang gào thét mấy trăm bài hát suy suy cho người chuẩn bị thất tình thì chất giọng quen thuộc vang lên.
“Nguyễn Tuân được biết đến là một cây bút tài hoa, uyên bác, cả đời say mê tìm kiếm vẻ đẹp của cuộc sống. Ông có sở trường về thể loại tuỳ bút. Một trong những sáng tác tiêu biểu của ông là tuỳ bút “Người lái đò sông Đà”….”
(Nguồn: https://toplist.vn/top-list/bai-van-phan-tich-tac-pham-nguoi-lai-do-song-da-cua-nguyen-tuan-hay-nhat-36631.htm)
Những cơn sóng xô trong lòng tôi dần bình ổn lại. Ừ nhở? Bạn nhà tôi cũng giỏi văn mà? Đúng thật những lúc cần não thì não lại bận đi quẩy vinaphone.
***
Với màn thể hiện không thể nào xuất sắc hơn, Minh Hoàng được mẹ tôi ân xá cho về. Sau khi chào tạm biệt Minh Hoàng và khóa cổng, tôi đến gần chị Hằng vẻ thăm dò.
“Thằng này còn xịn hơn ba con nữa đó bé à.” Mẹ nói với tôi, tay vẫn đang gọt mấy quả táo Minh Hoàng mang đến lúc sáng.
“Con biết mà, mẹ cứ giỡn hoài.” Tôi đáp vô cùng tự nhiên như thể đó là chuyện hiển nhiên.
“… Không ấy mình khiêm tốn lại được không con?”
“… Dạ hông.”
“…”
“Chị Trần Minh Hằng, chị mê anh Nguyễn Phúc Dương cỡ nào thì con mê bạn Nguyễn Minh Hoàng cỡ đó à.” Hai tay tôi chống nạnh, đi qua đi lại quanh mẹ.
“Rồi rồi, thua con luôn đó. Giờ mới hiểu hết được lí do cô Ngọc chủ nhiệm con hay bắt chuyện với mẹ rồi. Con trai của cô luôn nhỉ?” Cô mỉm cười nhìn tôi. Điều đó sẽ rất chi là bình thường nếu trên tay mẹ không phải là con dao gọt hoa quả dài 20 cm nhọn hoắt. Thề nhìn chả khác gì Bà La sát…
“Mẹ yên tâm, con cũng mới biết chuyện này không lâu thôi.” Tôi hết sức bình tĩnh nói.
“…”
– —
Simp gì mà cả mẹ lẫn con đều simp=))