Kem Vani Vị Socola - The Whale - Chương 42: Lại là phụ huynh nhưng lần này là phụ huynh nhà gái
- Home
- Kem Vani Vị Socola - The Whale
- Chương 42: Lại là phụ huynh nhưng lần này là phụ huynh nhà gái
Trước ngày thi, tụi “ở nhà” tụi tôi đã cố gắng support hết mình cho mấy anh em đi thi. Mong là anh em sẽ đậu nguyện vọng 1 hết nhé!!!
Ngay ngày kết thúc kì thi, tôi nhận được mail trúng tuyển của đại học Nam Kinh, chắc một suất học ngành Hán ngữ ở bên đó.
Để mừng tất cả anh em xã đoàn đã thi xong cùng với việc tôi sẽ chuẩn bị đi xa. Cả đám bọn tôi quyết định đi ăn chơi xả láng một lần. Địa điểm là ở một quán karaoke nổi tiếng mà cả đám đều biết.
“E hèm, chúc mừng anh em mình đã thi xong cũng như là nhỏ Nguyệt Ánh đã đậu được vào trường top Trung Quốc, top thế giới. Hôm nay quậy xả láng đi bây ơi!”
“Được!”
“À quên, nhớ trước khi thi có giao kèo với nhau là giấu nguyện vọng 1 của bản thân chờ thi xong mới nói đó. Đâu hôm nay khui luôn đi.” Phú Lợi khui một lon Tiger khơi chuyện.
Tất cả gật đầu đồng ý, lần lượt nói ra nguyện vọng đầu tiên của mình.
“Tao muốn vào bách khoa.” Đỗ Bảo Thành Trung nói đầu tiên, ngừng một lát nó lại chêm thêm, “Bách khoa Hà Nội, HUST ấy. Chứ không phải cái Lầu Xanh 2 mùa World Cup đâu.”
“Gì dữ vậy đại ca. Chọn trường cũng ghê gớm thật!”
“Hoài Phương điền nguyện vọng 1 là gì vậy?”
“AJC.”
“Hà Nội luôn à? Sao mấy đứa bây toàn chọn đi xa nhà không vậy?”
“Tao ở nhà ngoại.” Hoài Phương nhẹ giọng đáp.
“Lê Trân là biết đậu học bạ UEH rồi, ê Phú Lợi, mày định đi đâu đấy?”
“Giao thông vận tải UTH. Cũng muốn vào NEU lắm nhưng mà điểm không cho phép mơ mộng hão huyền.”
Tôi ngồi nghe mà buồn buồn. Sát cánh bên nhau 3 năm bây giờ chuẩn bị mỗi đứa một nơi rồi.
Hơn 10h tối, cả đám mạnh ai về nhà nấy. Tôi thì vẫn được bạn Minh Hoàng kèm đằng sau về, haizz dù sao bạn í cũng là một trong số ít người uống ít nhất hôm nay nên tôi đồng ý luôn. Đến con ngõ trước nhà tôi, cả hai đậu xe cạnh nhau nói chuyện thêm tí.
“Chừng nào em đi?”
“Chắc giữa tháng 8, chờ trường gửi giấy báo nhập học là em chuẩn bị đi luôn.”
“Vậy là hai đứa mình yêu xa à?” Minh Hoàng rũ mắt nhìn tôi.
“Ừm…” Tôi buồn buồn đáp lại rồi nhanh chóng vực lại tinh thần an ủi anh, “Nhưng mà không sao! Tết với hè em sẽ về mà!”
“Ừm… Thôi anh về đây, bái bai.” Minh Hoàng ôm lấy tôi một lát rồi tạm biệt.
***
[Minh Hoàng: Mai nhà anh không có người, cũng hông có gạo ăn luôn.]
[Nguyệt Ánh: Nói ý chính.]
[Minh Hoàng: Hì hì, muốn qua nhà em ăn ké.]
[Nguyệt Ánh: Nhưng mà mai là chủ nhật đó, chủ nhật là mẹ em ở nhà đó, hiểu hông???]
[Minh Hoàng: Đi màaaaa, tui muốn có một danh phận.]
[Nguyệt Ánh:…]
[Nguyệt Ánh: Để hỏi mẹ.]
Nói thật là tôi méo hiểu tại sao mình lại hơi xuôi xuôi theo cái ý tưởng quá là trẻ trâu của Minh Hoàng nữa. Haizz thở đều thở đều, bình tĩnh bình tĩnh, có bồ là phải yêu thương, có bồ là phải yêu thương.
Đứng trước cửa phòng của mẹ, tôi lại bắt đầu niệm chú tiếp rồi mới gõ cửa phòng.
“Vào đi.”
“Mẹ.” Tôi mở cửa phòng, chần chừ gọi mẹ.
“Sao đó con gái?” Mẹ tôi mỉm cười vẫy tay gọi tôi vào.
Tôi nhìn mấy thứ được bày ra trên bàn của mẹ, đoán chắc là mẹ vừa skincare xong. Mẹ đã skincare = Độ nguy hiểm -1000.
“N-Ngày mai bạn con muốn tới chơi.” Nói vậy thôi chứ tôi vẫn sợ sệt hỏi mẹ. Có khi này là pha đắp mộ cho cuộc tình này luôn không chừng.
“À bé Hà đó hả? Thì cứ qua chơi thôi, có gì đâu mà xin với hỏi.”
“Dạ hông, b-bạn khác.”
“Ò bạn khác hả? Trai hay gái?” Mẹ tôi như hiểu ra gì đó, cười cười hỏi.
“Dạ trai.” Tôi cúi đầu giọng lí nhí.
“Người yêu con à?” Mẹ bất ngờ hỏi tôi.
Tôi ngơ ngác ngỡ ngàng bật ngửa, vội vàng lắc đầu lia lịa.
“Con đừng có xạo xạo, nhìn mặt con bây giờ y chang hồi mẹ hỏi ba con có thích mẹ không ấy.”
“…”
“Ba con mỗi lần mà nói xạo là sẽ gãi đầu với miệng sẽ cười giả trân nè, mẹ biết quá mà. Tiếc là ổng đi sớm quá, haizz…”
Tôi im lặng nghe mẹ nói, từ nhỏ tôi đã được nghe và tự thấy rằng tính cách của mình có 6,7 phần giống ba, ngoại hình thì giống mẹ đến 8,9 phần. Anh hai thì có ngoại hình giống ba, tính cách thì nghiêm túc giống mẹ.
“Ý chết chết, lỡ nói lạc đề rồi. Sao, con với “bạn” kia quen nhau bao lâu rồi?”
Ôi người phụ nữ chuẩn bị tròn 40 tuổi này thật đáng sợ! Tôi mới nói có một câu kèm với cái biểu hiện di truyền từ cha sang con thôi mà cô ta này đã đoán ra hết ngóc ngách rồi. Tôi càng cúi thấp đầu, giơ ra hai ngón tay.
“Cái gì??? Mới có 2 tháng mà đòi gặp phụ huynh, không không, thằng này mẹ không ưng nha bé.”
“… 2 năm rồi mẹ ơi.” Tôi bất lực giải thích. ngôn tình hài
“Cái gì??? 2 năm rồi mới chịu qua đây gặp mẹ còn tệ hơn 2 tháng mà đòi gặp phụ huynh nữa.”
“…” Căng cực căng cực căng cực.
Nhưng với tư cách là đương sự trong vụ việc này, tôi tất nhiên phải biện hộ cho bạn nhà tôi. Nghe tôi líu ríu líu ríu miết mẹ tôi cũng xuôi theo, đồng ý ngày mai sẽ nhẹ nhàng với bạn ấy.
Ây dà, mong là sẽ thuận buồm xuôi gió, không là có khi đắp mộ cuộc tình thật.