Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta - Chương 3: Cậu ngửi thấy mùi Pheromone nhàn nhạt trên người Phó Chu
- Home
- Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta
- Chương 3: Cậu ngửi thấy mùi Pheromone nhàn nhạt trên người Phó Chu
“Được lắm, lại là Phó Chu!” Cô tiếng Anh tức giận đến mức dựng thẳng lông mày, cô bình tĩnh lại nói: “Vậy hai người còn lại thì sao?”
Giang Hành Thâm lắc đầu: “Em không biết ạ.”
Vẻ biết ơn trên mặt Ngô Tưởng bị đóng băng trong khoảnh khắc, người vắng mặt một người là Trình Kiệt Văn, một người là Lê Bình, hai người đều là bạn của Phó Chu, nếu Phó Chu trốn học, vậy thì chắc chắn bọn họ cũng đi cùng.
Hoá ra Giang Hành Thâm cũng không phải là người có đạo đức gì, mà chỉ là nhắm vào Phó Chu thôi! Anh Giang dũng cảm thật!
Cô tiếng Anh tức giận đập bàn: “Lần trước trốn học còn chưa nói, lần này lá gan của Phó Chu thật sự là càng lúc càng lớn, cô nhất định phải gọi điện thoại cho phụ huynh của em ấy.”
Nói xong cô liền nhấc giày cao gót lộp cộp chạy ra ngoài gọi điện thoại, lớp học trở nên ồn ào, nhiều người lén nhìn về phía Giang Hành Thâm.
Cô tiếng Anh gọi điện thoại xong liền trở lại tiếp tục lên lớp, ước chừng qua nửa tiết học, Phó Chu với vẻ mặt u ám xuất hiện ở cửa lớp, báo danh rồi tiến vào, nén giận cho tới khi hết tiết.
Chuông hết tiết vừa vang lên, hắn đá văng ghế tìm đến chỗ Giang Hành Thâm, mày cau lại, sắc mặt âm u: “Giang Hành Thâm, cậu muốn chơi như vậy phải không?”
Lớp học mất đi sự sôi nổi lúc hết tiết, tất cả đều chăm chú theo dõi, thở mạnh cũng không dám, ngay cả Ngô Tưởng đang ngồi ở vị trí quan sát tốt nhất cũng thấp thỏm, muốn nhìn nhưng lại không dám, phía trước cậu ta là một Omega nhát gan, lúc này càng co rụt về phía sau.
Vóc người của Phó Chu rất cao, phủ thành một cái bóng lớn, Giang Hành Thâm ngẩng đầu, nghênh đón ánh mắt của hắn, như đang tuyên bố một sự thật: “Cậu thật sự trốn học.”
“Được.” Phó Chu tức tới mức bật cười, nhìn cậu gằn từng chữ nói: “Vậy thì xem ai có thể chơi ai.”
Mặt Giang Hành Thâm không chút thay đổi thầm nghĩ, nhìn đi, cậu đã nói Phó Chu có thể bị rối loạn nhân cách mà.
“Hôm nay tôi trực thay người khác, tôi có trách nhiệm phải nói cho giáo viên biết những tình huống này.”
Đúng là cậu muốn trả đũa Phó Chu một tí vì chuyện nhỏ sáng nay, nhưng cũng không hề muốn làm mâu thuẫn giữa hai người trở nên lớn hơn, thế nên giải thích một câu.
“Trách nhiệm?” Vẻ mặt Phó Chu vẫn u ám như cũ, nghiến răng nói: “Chỉ nhằm vào mình tôi chính là trách nhiệm?”
Hắn thấy giữa trưa hôm nay là Giang Hành Thâm cố ý đi ngang sân bóng để xem hắn có ở đó chơi bóng không, sau đó thì đặc biệt đợi đến giờ học để bắt bớ hắn!
Trên mặt Giang Hành Thâm xuất hiện chút hối lỗi: “Xin lỗi, bởi vì tôi không biết tình huống của hai người kia là như thế nào.”
“Mẹ nó cậu đừng có nói láo.” Phó Chu không kìm được sự tức giận: “Buổi trưa cậu nhìn thấy tôi ở sân bóng rổ đúng không? Đừng có nói với tôi là cậu không nhìn thấy đám Trình Kiệt Văn.”
Vẻ mặt Giang Hành Thâm vô thức trở nên hơi ngơ ngác, do dự vài giây, lắc đầu: “Tôi thật sự không nhìn thấy.”
Cậu thật sự không chú ý tới những người khác, nhưng xem ra thị lực của Phó Chu cũng rất tốt, lúc đó mà cũng có thể nhìn thấy cậu.
Phó Chu thấy biểu cảm của Giang Hành Thâm không giống như giả bộ, bỗng chốc cảm thấy như đang đánh vào bông, nhẹ nhàng đến mức khiến cả người hắn khó chịu.
Hắn đang định mở miệng lần nữa thì chuông vào học không đúng lúc vang lên.
Giang Hành Thâm nhìn Phó Chu đang bất động, có lòng tốt nhắc nhở nói: “Vào học rồi, cậu quay về chỗ ngồi đi.”
Sự bực dọc khuấy đảo trong lồng ngực Phó Chu nhưng lại không tìm được lối ra, hắn nhìn chằm chằm Giang Hành Thâm vài giây, sau đó trực tiếp đi ra ngoài từ cửa sau lớp học.
Hắn vừa đi, Ngô Tưởng liền vỗ vỗ ngực, có hơi lo lắng nói: “Anh Giang, khi nào tan học tôi với cậu cùng về.”
Ngô Tưởng cũng là học sinh ngoại trú, nhưng đường về nhà khác với Giang Hành Thâm.
“Không sao đâu.” Giang Hành Thâm biết cậu ta đang lo lắng điều gì: “Phó Chu không quan tâm, cho dù có bực tức như thế nào, cũng sẽ không tới tìm tôi gây chuyện đâu.”
Ngô Tưởng đành phải gật đầu: “Vậy trên đường đi học về cậu tự chú ý nhé.”
Mặc dù trường Hoa Trung có thành tích học tập không tệ, nhưng hệ thống quản lý học sinh còn khá lỏng lẻo.
Ví dụ như ngoại trừ học sinh cuối cấp, học sinh bán trú ở các lớp khác có thể chọn tham gia tự học buổi tối hoặc không, trong khi học sinh nội trú bắt buộc phải tự học buổi tối, điều này dẫn đến việc phần lớn học sinh đều học ngoại trú.
Bình thường Giang Hành Thâm sẽ không tham gia tự học buổi tối, thế nên sau khi tiết cuối cùng của buổi chiều kết thúc, cậu thu dọn cặp sách rồi đứng lên khỏi chỗ ngồi, Ngô Tưởng thấy vậy, hỏi một câu: “Thứ năm và thứ sáu tuần này là thi giữa kỳ, cậu không tham gia tự học buổi tối để ôn tập một chút sao?”
Nói mới nhớ, đây là kỳ thi lớn đầu tiên mà Giang Hành Thâm tham gia kể từ khi chuyển trường tới.
Lớp tự tổ chức kỳ thi thì lần nào Giang Hành Thâm cũng đứng nhất, bình thường trong lớp cũng trả lời trôi chảy các câu hỏi của giáo viên.
Hơn nữa Ngô Tưởng còn cảm thấy người này rất ít nói, rất phù hợp với phong độ của một học sinh giỏi lạnh lùng, lúc này trong lòng cậu ta đã nhận định rằng trình độ của Giang Hành Thâm chắc hẳn rất cao, thế nên vô cùng tò mò cậu sẽ xếp hạng bao nhiêu sau kỳ thi giữa kỳ.
Hoa Trung có mấy lớp chọn, trong đó đều là những học sinh ưu tú đầu óc cực kỳ thông minh, Ngô Tưởng ước tính sau kỳ thi tháng Giang Hành Thâm ít nhất cũng sẽ đứng cuối cùng trong nhóm học sinh xuất sắc.
“Tôi không tham gia tự học buổi tối.” Giang Hành Thâm lắc đầu, thành thật nói: “Muốn ôn tập thì ở nhà cũng có thể.”
Ngô Tưởng lẩm bẩm một câu: “Vậy không phải ở trường thì sẽ có bầu không khí tốt hơn sao?”
Giang Hành Thâm mỉm cười: “Tôi đi đây.”
Cậu vừa mới ra khỏi cửa lớp đã thấy hai bạn nữ cùng lớp đang đi về phía mình ở hành lang.
Trong đó có một bạn nữ Omega với mái tóc ngắn màu hoa lê, mặt mũi ngọt ngào dễ thương, là lớp trưởng của bọn cậu, Giang Hành Thâm nhớ tên của cô là Đường Mễ.
Cậu bước chậm lại, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Mặt Đường Mễ có hơi đỏ, bị bạn thân đẩy một cái mới mở miệng, giọng điệu tràn đầy mong đợi: “Giang Hành Thâm, chủ nhật tuần này là sinh nhật của mình, cậu có thể đến tham dự không?”
Cô sợ Giang Hành Thâm từ chối, vội vàng bổ sung thêm: “Mình có mời những bạn khác nữa.”
Giang Hành Thâm trầm tư một lát, gật đầu đồng ý: “Thời gian cụ thể là lúc nào?”
Đường Mễ vui vẻ lên: “Tối thứ bảy lúc 7 giờ, ở một quán lẩu, mình đã đặt phòng riêng.” Cô vừa mới nói xong đã bị bạn thân đẩy đẩy, có hơi khó hiểu nhìn qua.
Giang Hành Thâm ghi nhớ thời gian địa điểm, khoé mắt liếc nhìn phòng học trống, nhìn thấy chỗ ngồi của Phó Chu.
Trước khi hai người rời đi, cậu đột nhiên nói: “Phó Chu có đi chứ?”
Đường Mễ sửng sốt một chút, sau đó nghĩ tới quan hệ như nước với lửa của hai người, lập tức xua tay: “Mình không mời cậu ấy.”
Giang Hành Thâm suy nghĩ, lại tiếp tục nói: “Bình thường không phải cậu ấy có mối quan hệ rất tốt với cả lớp sao?”
Đường Mễ hiểu ý của cậu, đang hỏi sao cô không mời Phó Chu đây mà.
Cô có hơi lúng túng: “Dù có thể, nhưng mà, không phải các cậu không hợp nhau sao?” Hơn nữa cô với Phó Chu cũng chỉ nói chuyện được có mấy câu, chưa đến mức có thể mời hắn tới dự sinh nhật.
Giang Hành Thâm không phủ nhận chuyện này, cậu suy nghĩ vài lần, vẻ mặt nhạt nhẽo như nước: “Thật ra các cậu cũng có thể mời cậu ấy.”
Đường Mễ mơ hồ hiểu được: “Cậu muốn cậu ấy tới?”
Giang Hành Thâm khẽ gật đầu với biên độ gần như vô hình.
Đường Mễ cùng bạn thân nhìn nhau, hít sâu một hơi: “Vậy được.” Ôi mẹ ơi, đến lúc đó chắc không có đánh nhau trong phòng riêng đâu nhỉ?
Giang Hành Thâm cũng không biết bọn họ đang suy nghĩ gì, sau khi tạm biệt thì xoay người rời đi, đi được mấy bước thì nghe được một đoạn đối thoại có hơi không rõ ở phía sau.
“Vừa rồi cậu đẩy mình làm gì?” Đường Mễ có hơi khó hiểu.
“Cậu ngốc quá.” Cô bạn thân nóng lòng muốn chết: “Cậu nói thẳng thời gian địa điểm với cậu ấy làm gì, cậu hoàn toàn có thể dùng lý do này để trực tiếp thêm bạn với cậu ấy!”
Giang Hành Thâm đi xuống cầu thang, nội dung phía sau đã không nghe được.
Từ trường học đến trạm xe buýt có một đoạn đường, trong đó có một tuyến đường cần phải đi qua một sân vận động bỏ hoang cạnh trường, sau khi rẽ một góc thì mới tới trạm.
Bên ngoài sân vận động bao quanh một vòng dây thép gai rỉ sét lốm đốm, cửa sắt lớn cũng rỉ sét mở một nửa, tan hoang không thể tả.
Giang Hành Thâm đi chậm lại, cuối cùng dừng lại, nhìn về phía cửa sắt nhíu mày.
Cánh cửa này bình thường không phải được đóng sao?
Cậu không dừng lại lâu, nhưng khi đang chuẩn bị quay đầu rời đi, vừa mới bước một bước, một tiếng loảng xoảng thật lớn đã vang lên từ phía sau, nghe như có người đá tung cánh cửa sắt.
Tim của Giang Hành Thâm ngừng đập, tay đã lặng lẽ đưa vào túi chạm vào điện thoại. Cậu nhanh chóng tính toán trong đầu xem chiếc cặp nặng bao nhiêu, có thể ném nó ra ngoài để câu giờ hay không —
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Giang Hành Thâm?”
Khi Giang Hành Thâm nghe thấy giọng nói này, cơ bắp căng thẳng cả người bỗng chốc thả lỏng.
Cậu quay đầu lại, nhìn thấy Phó Chu. Nói chính xác thì, là Phó Chu có một vết thương trên mặt.
Quần áo Phó Chu dính một ít bụi bẩn, vẻ mặt cáu kỉnh hung ác vẫn chưa hoàn toàn tan đi, do đó ánh mắt nhìn về phía Giang Hành Thâm lộ ra vẻ rất không có ý tốt: “Cậu tới đây làm gì?”
“Tôi đi ngang qua.” Giang Hành Thâm thấy dáng vẻ lúc này của hắn ngẩn người, sau đó chóp mũi bắt đầu ngửi được một hương rượu nhàn nhạt trộn lẫn với mùi tùng hương, có lẽ Phó Chu đã đánh nhau với ai đó.
Thường thì khi Alpha vận động mạnh hoặc tâm trạng nóng nảy sẽ không khống chế được tiết ra Pheromone, nhưng có lẽ hắn đã dùng thuốc chặn Pheromone, cho nên mùi hương này rất nhạt.
Phó Chu không dự đoán được đáp án này, mặt mũi trở nên mất kiên nhẫn: “Vậy còn không mau chạy đi.”
Giang Hành Thâm không di chuyển, trong lòng chợt có cảm hứng, sau đó lấy một miếng băng dán vết thương từ trong túi ra: “Cậu dán lên vết thương đi.”
“Không cần.”
Phó Chu liếc nhìn miếng băng dán vết thương, không có ý định ở lại đây nữa, nói xong liền bước về phía trước một bước.
Trước khi hắn rời đi Giang Hành Thâm lại mở miệng hỏi: “Cậu đánh nhau với người khác?”
Phó Chu dừng bước: “Không cần cậu lo.”
Đúng là hắn đánh nhau thật, còn là thắng trận một chọi ba.
Buổi chiều khi hắn ra khỏi lớp, đuổi Trình Kiệt Văn và Lê Bình đi rồi chuẩn bị về nhà thì có ba người đi đến từ đối diện.
Phó Chu biết ba người đó, Alpha có cái đầu gai nhím đến từ trường thể thao bên cạnh, đã đánh thua hắn lần trước, phỏng chừng là cố ý đến trả thù hắn.
Phó Chu vốn là người dễ bị kích động lại có tính tình không sợ rắc rối, hơn nữa hôm nay còn bởi vì Giang Hành Thâm mà cực kỳ bực bội, toàn bộ sự tức giận không có nơi nào để trút, nhóm người này vừa hay đã chạm vào nòng súng của hắn.
Không thể phủ nhận là sau khi đánh xong đã thoải mái hơn rất nhiều.
Giang Hành Thâm cũng không hỏi nữa, chỉ cầm băng dán vết thương tiếp tục nói: “Dán lên vết thương đi.”
“Đã nói là không cần, đừng có làm phiền tôi.” Phó Chu cau mày, đang định nói thêm gì đó, nhưng khi vừa quay đầu lại, trước mặt hắn lại xuất hiện một cái băng dán vết thương và một gói khăn giấy.
Đệt.
Sao trước đây hắn lại không phát hiện Giang Hành Thâm phiền phức như vậy chứ?
Hắn giật chúng đi —
Khoan, không giật được.
Giang Hành Thâm đột nhiên giữ chặt khăn giấy và băng dán vết thương, khi ánh mắt của Phó Chu lộ sự bất ngờ thì nói: “Hôm nay đã nói chuyện cậu trốn học, xin lỗi.”
Phó Chu cười khẩy: “Nói thì ai mà chẳng nói được chứ……”
“Vậy cậu nói phải làm sao đi.” Giang Hành Thâm ngắt lời hắn, cậu đã sớm đoán được Phó Chu sẽ nói như vậy.
Phó Chu trong phút chốc không phản ứng lại được, sau đó lại khôi phục dáng vẻ lưu manh kiêu ngạo, cười một cái: “Được thôi, vậy tính luôn cả khoản nợ sáng nay của cậu, thứ sáu tan học trả hết cho tôi.”