KẾ HOẠCH LƯU ĐÀY - Thời Vọng Ngâm Nga - Chương 20 - Kuriki
Mấy người Moaa cũng tụ lại một chỗ bên cạnh, hoang mang nhìn nhau không biết sói vương định làm gì. Có kinh nghiệm không thoải mái lần trước, bọn họ cũng không định chủ động nói chuyện với nhóm thú nhân bên kia.
Sói vương nhìn một lượt hai tộc đàn kia, suy nghĩ một chút lại quay sang nhìn chỗ Gadnu, Hahna vừa rồi đổi sang hình thú giúp Gadnu chiến đấu, lúc này đang ôm một bên tai của nó nhìn bên này. Sói vương tìm xung quanh rồi nhặt bộ váy da lên, mang đến cho cô nhóc. Hahna hiểu ý dùng hai chi trước và miệng đón lấy, Gadnu liền thả nhỏ xuống để Hahna chạy đi đổi lại hình người.
Sói vương làm xong việc này thì quay lại nhìn nhóm nhân loại nhưng không có hành động gì khác, không khí đột nhiên lặng xuống một cách quỷ dị.
Nhóm nhân loại đã tụ lại bên nhau, trong đó một thú nhân hình gấu gant – một loài gấu rất lớn – đi đổi lại hình người rồi bước ra phía trước, hẳn là thủ lĩnh của nhóm người kia. Đó là một người khá trẻ, có lẽ chỉ lớn hơn Bab vài tuổi mà thôi, hơi gầy, trên người tràn đầy vết sẹo. Trận chiến vừa rồi làm hắn bị thương trên ngực, nhìn không quá nghiêm trọng nhưng cũng đang chảy máu.
Thú nhân cẩn thận đi đến trước mặt sói vương, không biết như thế nào chào hỏi nên chỉ ngẩng đầu nhìn nó, sau đó nhìn qua nhóm Moaa hy vọng có thể nói chuyện với họ nhưng mấy người Moaa chỉ nhìn lại hắn chứ không nói gì. Thú nhân kia rõ ràng đang rất căng thẳng và hoang mang, nhưng hắn vẫn dũng cảm đứng ở đó chứ không lui về.
Sói vương nhìn thú nhân kia đánh giá một lúc, sau đó nghiêng đầu sang gọi Moaa.
Moaa thấy vậy liền yên tâm, sói vương không có vẻ muốn khó dễ nhóm người này, hắn tuột xuống đi qua.
Lúc Moaa đi tới thì Hahna cũng đã mặc đồ xong chạy ra. Cô nhóc nhìn nhìn tình hình, quyết định quay lại trên lưng Gadnu tiếp tục nằm.
Từ lúc Hahna chạy ra thú nhân kia vẫn nhìn theo, đến khi cô nhóc an vị trên lưng Gadnu rồi hắn mới quay đầu nhìn Moaa, sói vương thì rất chăm chú quan sát hắn.
Moaa mở lời: “Đó là con gái tôi.”
Thú nhân kia nghe vậy không hiểu sao lại nở nụ cười đáp: “Cô bé rất đáng yêu. Sắp thành niên rồi đi?”
“Còn hai năm nữa.” Moaa đáp, hắn khá là ngạc nhiên, thái độ của người này có vẻ rất thân thiện với nữ thú nhân, mà nhóm thú nhân phía sau hắn khi thấy Hahna cũng chỉ tò mò nhìn chứ không tỏ thái độ bài xích như nhóm người họ gặp trước đó.
Thú nhân gật gật đầu, không hỏi tiếp chuyện Hahna mà quay lại với vấn đề trước mắt, dè dặt nói: “Tôi tên Kant, là thủ lĩnh của bộ lạc Kuriki. Xin hỏi ngài hung thú muốn cái gì ở chúng tôi sao?”
Moaa cười cười đáp: “Nói thật ra tôi cũng không biết thủ lĩnh định làm gì, nhưng ông ấy đối với nhân loại luôn rất thân thiện, sẽ không làm hại các anh đâu.”
Moaa vừa dứt lời, Kant còn chưa kịp nhẹ nhõm thì sói vương đột nhiên ngửa đầu tru lên. Đó là kiểu tru Moaa chưa nghe thấy bao giờ, nó gần giống với âm thanh thông báo sự hiện diện nhưng chậm và kéo dài hơn, mà đàn gadnim lần này lại không phụ họa theo, chỉ im lặng nhìn sói vương, không ít con còn vui vẻ lắc lắc cái đuôi.
Kant lại càng hoang mang, hỏi Moaa: “Như vậy nghĩa là gì?”
“Tôi không rõ nữa. Nghe như.. tôi có cái suy đoán..” Moaa bỏ dở câu nói, bởi vì hắn không quá chắc chắn mình hiểu đúng.
Sói vương lặp lại tràng tru của mình ba lần mới dừng lại, sau đó tiến tới liếm Kant một cái, tiếp theo là đến chỗ đàn nimpas xách con đầu đàn ra. Con nimpas đầu đàn đã sợ đến mức nằm rạp dưới đất tỏ ý thần phục với sói vương.
Kant đã hoàn toàn ngây người.
Moaa cũng rất ngạc nhiên, hắn đã hiểu vừa rồi sói vương làm gì, nó tuyên bố lập lãnh địa ở đây, hơn nữa còn đem bộ lạc Kuriki và đàn nimpas thu nạp thành phụ thuộc của đàn gadnim. Hắn không rõ lắm hung thú ở thế giới này có thói quen làm như vậy hay không, dù sao hắn chưa từng nghe nói qua.
Nếu có can đảm tìm nó hỏi, sói vương sẽ trực tiếp nói cho Moaa là không hề có, đây là hành vi riêng của mình nó mà thôi. Trước đó sói vương đã suy nghĩ qua, nó muốn có thêm nhân loại trong đàn của mình nên dự định sẽ chọn lãnh địa ở nơi có bộ lạc, như vậy cũng vừa đúng yêu cầu của Moaa.
Nhóm nhân loại vừa tìm được này rất phù hợp yêu cầu của nó, nhìn số lượng con đực thì bộ lạc này không đông, còn có thói quen chung sống với nimpas, vậy thì ở cùng đàn gadnim cũng không ra vấn đề. Vấn đề cuối cùng thì sau khi gặp phải nhóm thú nhân mấy hôm trước nó mới biết, vì lý do gì đó nó chẳng hiểu mà có những nhân loại không thích con non nhân loại trong đàn nó. Sói vương tuyệt đối không muốn những nhân loại như vậy gia nhập đàn, cho nên mới chú ý phản ứng của Kant và những nhân loại này khi thấy Hahna. Biểu hiện của Kant và mấy thú nhân kia chứng tỏ bộ lạc bọn họ không bài xích con bé, vậy nên sói vương đã không có gì phải băn khoăn, lập tức tuyên bố lập lãnh địa.
Thuần phục con nimpas đầu đàn xong, sói vương ra lệnh đàn gadnim và nimpas ở lại tại chỗ cùng nhân loại xử lý đám con mồi vừa giết, còn mình thì đem theo mấy con hoang thú mạnh nhất, cùng con nimpas đầu đàn đi xung quanh xem xét tình hình. Nó cần phải xác lập biên giới lãnh địa, sau đó còn điều tra xem quanh đây có bao nhiêu hung thú. Đây là một việc khá mệt nhọc, vì lãnh địa nó cần phải đủ lớn để đảm bảo nuôi sống được cả hai tộc đàn nhỏ kia, mà muốn như vậy nó cần thiết đánh bại hầu hết hung thú trong vùng mới được. Sói vương không ngại, nghĩ đến tương lai cả đàn của nó đều có thể thường xuyên ăn thịt nướng, nó liền không thấy mệt.
Sói vương hướng Moaa kêu một tiếng dặn dò bọn họ ở lại chỗ này rồi mang theo nhóm tháp tùng mình rời đi, Gadnu cũng thả Hahna xuống đất chạy theo, nó chính là hoang thú mạnh nhất, địa vị trong đàn chỉ dưới sói vương.
Moaa gật đầu tiễn sói vương đi, sau đó giải thích cho Kant nghe sói vương đang làm gì, còn trấn an hắn: “Thủ lĩnh là một đầu đàn tốt, cũng rất công bằng, đàn gadnim này đều thích nhân loại, nên anh đừng lo lắng.”
Kant làm sao lại không lo lắng? Hắn còn chưa từng nghe nói có bộ lạc nào lại gia nhập một tộc đàn khác như vậy đâu! Bộ lạc của hắn mới tách khỏi bộ lạc mẹ không lâu, thú nhân rất ít, nhiều đứa còn rất trẻ, gặp một con hoang thú mạnh một chút còn nguy hiểm chứ nói gì đến ở cạnh một đàn đầy hung thú và hoang thú thế này.
Trong lúc Kant đang lo lắng không yên thì Alta cùng mấy đứa bạn thân của mình đã đổi lại hình người, tò mò đứng từ xa quan sát. Lúc này cậu mới nhìn kỹ được nhóm nhân loại lạ mặt kia.
Đầu tiên là người đang nói chuyện với thủ lĩnh. Đó là một á thú xinh đẹp có gương mặt tuấn tú, thân hình cao gầy, mái tóc màu đen rất dài được buộc cao cao sau đầu, Alta chưa bao giờ thấy á thú nào buộc tóc lại như vậy, tuy không có trang sức gì hết nhưng nhìn rất hay. Trang phục của người này cũng rất lạ, trừ mùa tuyết ra thì nam á thú bình thường cũng để trần thân trên như các thú nhân, nhưng á thú này lại mặc kín mít, có áo trên cùng váy da, bên ngoài còn choàng một miếng da che kín hai vai, hai chân cũng bao lại bằng da, chỉ lộ nửa cẳng chân và một đoạn trên đầu gối một chút. Anh ta đeo một cái túi da vuông vức bên hông, tay cầm một cây gậy có mũi nhọn, một đầu gậy chống trên đất và được á thú giữ cho thẳng đứng bên cạnh mình. Alta cũng hay thấy tư tế chống gậy đi lại trong bộ lạc nhưng không hiểu sao nhìn á thú này làm lại cho cậu cảm giác rất khí thế.
Á thú thứ hai đã đi đến gần chỗ thủ lĩnh và á thú thứ nhất, hai á thú nói gì đó với nhau, mà thủ lĩnh Kant thì đứng bên cạnh nghe bọn họ nói. Á thú thứ hai nhìn rất trẻ, hẳn là vừa thành niên, so với á thú kia còn xinh đẹp hơn. Cậu ta có một đôi mắt to tròn, da rất trắng, đường nét trên mặt cũng mềm mại hơn á thú kia. Mái tóc màu nâu sáng được cậu ta vấn gọn trên đỉnh đầu, quanh đầu còn quấn một miếng da mỏng hẳn là xem như trang sức. Người này cũng mặc một bộ váy da có áo trên nhưng không che kín mít mà để lộ hai vai và cánh tay, dưới chân cũng chỉ dùng dây leo buộc một lớp da dày dưới lòng bàn chân. Cái này thật là hay, Alta cũng muốn làm một cặp như vậy, đi rừng thì không mang theo được nhưng bình thường ở trong bộ lạc có thể dùng, đi lại không cần sợ giẫm phải thứ gì làm đau chân.
Hai á thú đều rất sạch sẽ gọn gàng, từ đầu đến chân đều làm người nhìn cảm thấy thoải mái, cho dù không đeo trang sức gì cũng rất xinh đẹp.
Alta ngắm còn chưa đủ thì thằng bạn thân nhất của cậu là Tayi đã đổi hình người xong, chạy tới vỗ vai cậu hỏi: “Nhìn gì đó Alta? Coi chừng thú nhân của người ta đánh cậu đấy.”
Alta lúc này mới chú ý tới mấy thú nhân bên nhóm đó đã đổi lại hình người đi tới. Một người tầm tuổi của thủ lĩnh đi thẳng đến đứng cạnh á thú lớn tuổi hơn, hẳn là thú nhân tiris. Người này rất to lớn cường tráng, cả bộ lạc Kuriki cũng chỉ có thủ lĩnh Kant là chiều cao so được với hắn, nhưng độ cường tráng thì thủ lĩnh nhà cậu còn kém nhiều lắm. Thú nhân này có một đầu tóc màu nâu sẫm hơi xoăn dài đến vai, đáng chú ý là hắn không có râu, hay nói đúng hơn là râu trên mặt anh ta đều bị cạo sạch chỉ còn lún phún một đoạn rất ngắn, cho nên từng đường nét góc cạnh của gương mặt đều nhìn thấy rõ ràng. Alta chưa thấy ai làm vậy bao giờ, bởi vì cạo râu là việc rất phiền phức, hơn nữa qua hôm sau chúng lại sẽ mọc ra, đâu ai rảnh rỗi mỗi ngày cạo. Cho nên các thú nhân khi đã thành niên đều sẽ có râu, và đó cũng là cách đơn giản nhất để phân biệt các thú nhân và nam á thú.
Ngay sau thú nhân tiris, ba thú nhân khác cũng đi tới. Một người tóc màu xám nhạt chạy tới đứng cạnh á thú trẻ tuổi, Alta đoán đó là thú nhân gadnim, một người hơi thấp nhỏ và một khá cao to, theo hình thể thì có thể đoán được đấy là thú nhân tera và ovit.
Hóa ra cạo râu là thói quen chung của nhóm người này, bọn họ không ai có râu cả, gương mặt nhìn rất rõ ràng. Thú nhân gadnim rất điển trai, đôi mắt nhạt màu và đường nét khuôn mặt rất vừa phải, không mềm mại như á thú nhưng cũng không quá góc cạnh như thú nhân tiris, thể hình cũng là cân xứng, không gầy cũng không quá cơ bắp.
Thú nhân tera có vẻ hơi non nớt, cằm nhòn nhọn, tóc đen mắt đen, cười lên rất sáng sủa. Thú nhân ovit thì ngược lại có vẻ khá trầm tính, khuôn mặt hơi vuông và mũi rất cao, thể hình rất giống thú nhân gadnim nhưng cao lớn hơn một chút. Thú nhân gadnim cắt tóc khá ngắn, chỉ phủ qua tai trong khi hai người còn lại chỉ có một đoạn nhỏ dựng đứng trên đầu.
Alta nhìn nhìn họ lại vô thức sờ sờ tóc và râu của mình, cảm giác làm như họ sẽ rất mát mẻ. Cậu vừa làm như vậy thì nghe Tayi kế bên cũng lẩm bẩm: “Hay là mình cũng cắt như vậy nhỉ, đợi tới mùa lá rụng lại để dài ra cho mùa tuyết đủ ấm.”
“Tớ cũng mới nghĩ như vậy đấy.” Alta nói.
Phía sau hai người, mấy thú nhân khác cũng xúm lại quan sát nhóm bên kia, cả bọn đều còn rất trẻ nên thấy cái gì lạ đều tò mò.
Thấy mấy người bên kia đã chia nhau ra làm việc, Tayi liền huých Alta: “Đi qua hỗ trợ nào, hỏi thử xem bọn họ làm sao cạo râu sạch sẽ như vậy được.”
Vừa rồi ở bên này Moaa đã giải thích qua cho mọi người mệnh lệnh của sói vương, cho nên lúc này cả bọn đã bắt đầu làm việc.
Moaa và Hahna chọn một chỗ trống chuẩn bị dọn sạch để nhóm bếp, Rin thì lấy mấy cái vại chứa nước ra để tụ nước sạch dùng để uống, mấy thú nhân thì định chia ra đi xung quanh tìm nguồn nước để làm thịt con mồi. Kant hiện tại còn chưa bình tĩnh xuống, ai làm gì xung quanh hắn cũng chưa để ý.
“Bên đó có một dòng suối nhỏ rất sạch sẽ, tôi dẫn các anh đi.” Alta và Tayi đi tới nghe thấy mấy người đang bàn bạc liền xen vào.
“Vậy cậu dẫn đường đi, chúng ta khiêng con mồi qua luôn, gọi mấy con gadnim theo bảo vệ.” Bab nói, ngoắc tay gọi luôn đám thú nhân đi phía sau Alta và Tayi qua giúp đỡ, bằng này người thì nướng đủ thịt cho cả đàn gadnim ăn đều được.
Đám thú nhân đi tới làm Kant tỉnh lại khỏi suy nghĩ của mình, hắn thấy Bab đang chỉ huy các thú nhân làm việc thì hơi ngạc nhiên nhưng không nói gì, im lặng đi qua hỗ trợ.
Bab thấy Kant đi tới liền trả quyền chỉ huy lại cho hắn, nhìn vẻ mặt Kant vẫn còn nặng nề thì hòa nhã cười nói: “Anh đừng lo lắng, chỉ cần nhắc nhở người của bộ lạc đừng bất hòa với đàn gadnim thì không có việc gì, ở cùng một thời gian anh sẽ biết, đàn gadnim này không khác các bộ lạc nhân loại là mấy, có khi còn kỷ luật và đoàn kết hơn đấy, có họ thì chúng ta sẽ an toàn hơn, còn không cần lo không săn được con mồi.”
Kant nhợt nhạt cười, gật đầu: “Tôi đã thấy, đàn nimpas không được trật tự như vầy đâu.”
Đàn gadnim hiện tại đã chia ra, một nhóm quay lại đón đám sói con, một nhóm thì canh gác xung quanh, một nhóm đi theo các thú nhân đến suối, quả thật rất kỷ luật và trật tự. Đàn nimpas thì tản ra xung quanh, làm gì đều có, khá là lộn xộn.
Kant phân mấy thú nhân nhỏ tuổi nhất đi xung quanh nhặt củi và giúp nhóm lửa, còn lại đều cùng hắn hỗ trợ mang con mồi đi xẻ thịt.
Đàn matox bị giết mười một con, làm thịt hết cũng đủ cho cả đàn gadnim, nimpas và nhân loại cùng ăn cho nên đều được chuyển qua bên suối. Một con matox nặng chừng một tấn hai, Bab và Kant có thể một mình khiêng một con nhưng thú nhân khác thì phải hai ba người mới được, cho nên mấy con gadnim cũng phụ một tay tha con mồi đi theo.
Dòng suối khá nhỏ, Bab có thể một bước vượt qua, nước rất trong, hai bên đều là đá tảng nên xẻ thịt con mồi ở đây rất tiện. Các thú nhân hai ba người phụ trách xẻ thịt một con, ngồi dọc theo con suối làm việc.
Các thú nhân trẻ rất mau làm quen với nhau, đám Alta rất tò mò với nhóm người kỳ lạ này, vừa làm việc vừa dò hỏi Shan, Dor và Rein.
“Sao mấy cậu đều cạo sạch râu đi thế?” Đây là vấn đề Alta hỏi trước nhất, người cậu hỏi là Shan, bởi vì tên đó nhìn có vẻ dễ gần nhất.
Đúng như Alta đoán, Shan rất dễ nói chuyện, còn khá vui tính, tủm tỉm cười đáp: “Là bởi vì bọn này đẹp trai chứ sao, cái mặt đẹp thế này phải cạo râu đi á thú mới thấy được chứ.”
Alta, Tayi và mấy thú nhân khác cười vang, nhưng cũng có người mờ mịt nhìn Shan và những người đang cười, đa phần thì ngẫm nghĩ rồi như hiểu ra vấn đề, đương nhiên cũng có một hai ánh mắt không vui nhìn Shan. Dor nhìn qua thu hết phản ứng của tất cả, sau đó đánh mắt với Shan, tên kia liền nhướng mày đáp lại.
Mấy người Alta không chú ý tới hành vi nhỏ của hai người, Tayi tiếp tục hỏi: “Cậu làm cách nào cạo sạch như vậy được thế.”
“Thì dùng lưỡi dao bén một chút, để xem hình như trong túi của tớ có mang theo mấy cái.” Shan vừa nói vừa mò trong cái túi da đeo bên hông ra mấy vật nho nhỏ đưa cho Alta và Tayi xem.
Đó là vảy của con cá lớn từng tấn công Hahna ở hồ Jann, Moaa thấy chúng rất cứng nên để dành lại, khi chuẩn bị hành trang chạy nạn Dor đã để ý đến, lúc ở trên thảo nguyên hắn lấy ra mài thành lưỡi lam để dành cạo râu và cắt mấy thứ nhỏ, từ đó nhóm bọn họ mới thoát khỏi bộ râu xồm xoàm, điều này đặc biệt quan trọng với Shan và Dor, sống trong môi trường quân đội và thường xuyên ở trên chiến hạm vũ trụ khiến hai người rất chú ý sự sạch sẽ và gọn gàng.
Các thú nhân chuyền tay nhau xem mấy lưỡi dao, hỏi Shan xem mấy thứ này làm bằng cái gì, Shan liền đem chuyện về hai cha con Moaa lúc trước làm sao có được con cá kể lại cho bọn họ nghe.
Đó là một câu chuyện đầy cảm xúc về một á thú mang theo đứa con nữ thú nhân sống một mình ngoài rừng.
Kant rất chăm chú lắng nghe lời Shan, khi nghe nói trong mười mấy năm nay Bab vẫn luôn giúp đỡ hai cha con Moaa thì nhìn qua Bab cười với hắn.
Bab lắc đầu nói: “Thật ra tôi cũng không giúp được gì nhiều, Moaa đã rất kiên cường mới có thể sống sót.”
“Cậu ấy thật đáng nể, bộ lạc chúng tôi chỉ là ít người một chút mà sống còn rất khó khăn, một mình mang theo con nhỏ không biết còn phải vất vả thế nào, cậu ấy còn là á thú nữa.” Kant cảm khái.
Bab nhìn nhìn Kant, hơi tò mò hỏi: “Tôi thấy các anh không hề ghét nữ thú nhân. Chỗ các anh có nữ thú nhân sao?”
Kant gật đầu: “Tôi đang nuôi một đứa con gái là thú nhân, con bé tên là Shami, cũng cỡ tuổi của cô nhóc nhà các cậu đấy.”
“Con của anh?” Bab hỏi.
Kant khẽ lắc đầu, chậm rãi nói: “Không phải, Shami là đứa con duy nhất của Taim, anh ấy là một thú nhân rất mạnh, cũng rất tốt bụng, tôi và nhiều thú nhân cùng độ tuổi đều do anh ta dạy đi săn. Vào mùa tuyết trước khi Shami ra đời, bộ lạc bị một đàn dơi ruk tấn công, Taim bị thương nặng, chưa hết mùa tuyết đã ra đi.”
Bab thở dài, hắn có thể đoán được tiếp theo xảy ra chuyện gì.
“Shami vừa ra đời thủ lĩnh liền muốn vứt bỏ con bé. Đó là đứa con duy nhất của Taim, anh ta vừa mới hy sinh để bảo vệ bộ lạc..” Kant nói trong nghẹn ngào.
“Cho nên các anh mới tách ra?” Bab hỏi.
Kant gật đầu, nói thêm: “Lúc mới tách ra chúng tôi có bốn mươi tám người nhưng chỉ có mười sáu thú nhân thành niên có thể đi săn, còn lại đều là đám nhóc cùng á thú và người lớn tuổi, nếu không phải Tayi làm quen với đàn nimpas, có chúng giúp đỡ đi săn chắc là chúng tôi rất khó nuôi sống hết đám nhỏ.”
Bab cười nói: “Sau này nhất định sẽ tốt hơn, có đàn gadnim bảo vệ, chúng ta đi săn sẽ nhẹ nhàng nhiều.”
Kant nhìn đám thanh niên đang hồ hởi nghe Shan kể chuyện bên kia, xung quanh còn có một vòng gadnim dù nghe không hiểu cũng ngồi hóng chuyện, bên ngoài nữa là một vòng gadnim đang canh gác, đồng ý gật đầu.