KẾ HOẠCH LẬT ĐỔ ANH BẠN NHẤT KHỐI! - Kỷ Mộc An - Chương 66 - Chương 66
Bác sĩ khoa tuyến thể giọng đều đều nói.
Vương Ngạn nghe rất chăm chú, xong thì gật đầu.
Còn Thanh Giang Ninh vẫn ngây ra đó, mất trí nhớ liền biến thành omega, sao không giết cậu cho rồi đi.
Hoá ra mùi cậu hay ngửi được của những người khác là tin tức tố. Hương vị này, bản thân cậu biết nó đặc biệt nhưng lại chẳng biết đặc biệt chỗ nào. Hoá ra là chỗ nó là tin tức tố.
Đùng một cái biến thành thiểu số, cậu có cảm giác vừa quen vừa lạ, vừa muốn khóc lại vừa buồn cười.
Lại nhìn alpha đang lấy thuốc cho cậu, trong lòng lại trang ra một dòng nước ấm áp chảy xuôi từ tay xuống chân, cực kỳ dễ chịu.
Bạn trai này mặc dù có hơi bị thích hun hun một chút, thì tất cả những thứ khác đều hoàn hảo không tì vết. Kiểu bạn trai ai cũng ao ước.
Thanh Giang Ninh cảm thấy tự hào ghê gớm, cậu nhìn về phía y tá đang dọn dẹp kim tiêm trên bàn, cười rực rỡ thỏ thẻ.
“Kia là bạn trai tôi đó”
Cô y tá cũng cười lại, trông rất chuyên nghiệp, hiển nhiên không để ý đến lời của cậu.
Được alpha của mình quan tâm đến mức kiểm tra tuyến thể thế này thì omega nào lại không vui vẻ. Cô nghe riết cũng quen rồi.
Nhưng trong ánh mắt cậu, cậu cảm thấy cô y tá này đang hết sức ghen tị với mình. Thế là omega nhỏ ngồi thẳng lưng, khí thế vui vẻ tràn đầy cơ thể.
…..
Vương Ngạn đưa cậu về nhà.
Thanh Giang Ninh vì quá mệt mỏi nên ngủ thiếp đi, gương mặt thanh niên rất nhỏ, một bàn tay của anh cũng đủ để bóp hết mặt cậu lại. Đôi mắt sắc sảo nhắn lại, tăng thêm phần ngoan ngoãn cho cậu.
Anh không nở đánh thức, bế cậu lên lầu.
Lầu anh ở nằm trên tầng cao nhất. Những khách khác của toà nhà này đều không được phép đặt chân tới đây, nên cũng chẳng có ai làm hàng xóm cả.
Tại sao ? Vì toà nhà này vốn có anh là cổ đông lớn. Nắm trong tay gần như tất cả quyền hành, rất nhanh đã tra được danh tính trên đột nhập nhà anh hôm trước.
Đặt cậu lên giường. Vương Ngạn lặng lẽ đóng cửa lại, anh bước đến sô pha.
Mở máy tính lên.
Trên màn hình chính là một thanh niên cỡ 20 mấy tuổi, tay phải cầm máy tính, tay trái thì gõ mật mã điện tử cửa. Trông rất thuần thục, chưa đầy 10 phút đã mở được cửa.
Không phải tay mơ, đến cả hệ thống chống trộm của toà nhà cũng không phát hiện được thì khẳng định không đơn giản.
Mà đã như vậy còn muốn đột nhập vào nhà gặp cậu càng không đơn giản hơn.
Mở điện thoại, danh bạ của cậu nằm trên tay anh.
Cái năm cậu 17 tuổi kia chưa sử dụng điện thoại nhiều, bây giờ mất trí nhớ quăng điện thoại cũng tùm lum. Để anh lấy được cũng chẳng có gì khó hiểu.
Vương Ngạn tính toán trong đầu, cố gắng sắp xếp mọi thứ chứ toàn nhất có thể. Biến quá khứ thật sự của cậu vốn chẳng có anh, trở thành một quá khứ mới có anh trong mỗi đoạn kí ức của cậu.
…..
Thanh Giang Ninh thức dậy là vào hừng sáng 4 giờ 30 phút.
Cậu không thể ngờ được bản thân mình lại có thể dậy sớm như vậy. Trước kia toàn là dãy dụa từng giây để được ngủ mà bây giờ đồng hồ sinh học lại bắt thức thật sớm.
Nhìn qua tay trái.
Vương Ngạn đã rời giường !!!
Tính ra anh còn thức sớm còn hơn cậu.
Thanh Giang Ninh xuống giường. Đánh răng xong mở cửa ra thì thấy anh ngồi trên giường nhìn cậu.
Vương Ngạn có đôi mắt Phượng rất đẹp, nheo lại cảm giác giống như anh đang suy tính việc gì đó. Nhưng bây giờ lại khác, anh không nheo, không mở lớn, cũng chẳng làm biểu cảm gì khác nhưng khiến cậu lại có một sự cảm cực kỳ không lành.
Omega cam nhỏ cười cười, cất tiếng
“Thức sớm quá, chào buổi sáng !”
Vương Ngạn gật đầu, vẫy tay với cậu.
“Lại đây”
Thanh Giang Ninh cảnh giác.
“Làm gì ?”
Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng dậy.
Tim cậu giật thót, nâng chân muốn chạy nhưng lại bị anh bắt được, đẩy mạnh vào tường.
“Đánh dấu, bác sĩ nói muốn tuyến thể tiếp tục phát dục đàng hoàng thì phải bổ sung thật nhiều tin tức tố cố độ phù hợp cao”
Thanh Giang Ninh hốt hoảng đẩy anh ra.
Vương Ngạn nheo đôi mắt phượng lại.
“Sao ? Không muốn ? Hửm ?”
“Không có….chưa chuẩn bị tâm lí, anh đứng xa ra một chút, tâm lí tự chuẩn bị xong liền cho anh cắn, chịu không nào ?” Cậu nói lại.
Vương Ngạn cảm thấy hợp lý, buông tay ra.
Thanh Giang Ninh sao khi lấy lại được tự do thì mở cửa ra chạy còn nhanh hơn tốc độ ánh sáng.
Omega là sinh vật yếu ớt, nhưng không muốn thuần phục người khác, thích tự do, bị alpha của mình đánh dấu, thích thì thích đó nhưng bản năng vẫn sợ hãi muốn chạy.
Nghĩ là làm, cậu chạy mất dạng.
Vương Ngạn nhìn bóng lưng cậu, cười khẽ.