Huyền Thoại Thất Đại Bảo Vật - Q.1 - Chương 2: Thiếu Niên Thần Bí
Svartalfaheim một vùng lãnh thổ nằm ở mũi đông của đại lục Yggdrasil. Nó được khai phá bởi tộc người du mục Dark Avf chỉ trong vài trăm năm trở lại đây. Svartalfaheim khi trước là một vùng rừng cây rậm rạp. Dần dần được khai hoang và xuất hiện nhiều làng mạc và lãnh thỗ. Có tất cả 7 vùng lãnh thổ trong Svartalfaheim. Crewlol, Kewal, Azov, Savatos, Ruzal, Livany và Orivoz. Mỗi vùng lại có nhiều làng mạc và thành phố. Hoàng tộc Dark Avf – Dòng họ Alexander đã cai trị nơi này đã qua 11 đời vua. Thủ đô Seltso được đặt ở vùng Crewlol phía đông bắc với đất đai màu mỡ và khí hậu ôn hòa và có một cửa khẩu thông đến Alfheim – Vương Quốc láng giềng. Tuy nhiên, nơi đây không phải thành phố lớn nhất. Thành Svaheim ở vùng Orivoz phía tây bắc – cũng là vùng lãnh thổ lớn nhất của Svartalfaheim, mới là thành thị lớn nhất vương quốc. Nơi đây quy tụ biết bao nhiêu thương nhân trong nước và ngoài nước. Hơn nữa, tổng bộ hội mạo hiểm giả Vương Quốc Svartalfaheim được xây dựng ở đây, công hội Dược Sư hay Guild Thương Mại và cả Guild Chế Tác Linh Cụ cũng đặc trụ sở chính ở đây. Phải nói rằng, nơi này đông đúc hơn hẳn 6 thành thị lớn khác gộp lại. Thành Svaheim là lãnh thổ của Đại Công Tước Alhrlich – một người ngay thẳng, công chính, cương trực và công bằng nên uy vọng rất tốt trong lòng người dân.
Có tất cả 7 thành thị lớn tượng trưng cho 7 vùng, nếu xét về quy mô thì đứng đầu là thành Svaheim đã nói ở trên. Thứ hai có lẽ là thành Kivos – lãnh thổ của Hầu Tước Erward, thuộc Ruzal nằm ở tâm Svartalfaheim, nơi đây được mệnh danh là vùng đất của tri thức, có rất nhiều trường học được xây dựng ở đây và nơi đây còn có một thư viện khổng lồ – thứ thu hút rất nhiều học giả khắp Vương Quốc và cả Vương Quốc láng giềng.
Thứ ba là thành Seltso thuộc sở hữu của hoàng tộc nằm ở Crewlol phía đông nam. Nơi đây là trung tâm kinh tế lớn của cả Vương Quốc.
Thứ tư phải kể đến thành Realm – lãnh thổ của Hầu Tước Viscount ở vùng Azov ở phía nam Svartalfaheim. Nơi đây có một khí hậu tuyệt vời để trồng nhiều loại cây quả lương thực, hằng năm, sản lượng thực phẩm ở đây vượt gấp đôi sản lượng được cộng từ hai thành phố trung cấp. Và đây là nơi cung cấp thực phẩm cho cả Svartalfaheim. Tuy không phồn vinh như Svaheim như nơi đây cũng có dân cư đông đúc không kém và có một cửa khẩu thông đến Nidavellir.
Thứ năm là thành Russav – lãnh thổ của Bá Tước Earliest ở vùng Savatos phía đông Svartalfaheim. Tuy diện tích nhỏ hơn Realm không ít nhưng nơi đây lại là một thành phố của du lịch. Nơi đây có nhiều mạch khoáng nóng, nhiều thác nước, nhiều núi non hùng vĩ. Nơi đây có một cung điện của hoàng gia Dark Avf.
Thứ sáu là thành Vegas ở vùng Kewal phía tây nam Svartalfaheim – lãnh thổ của Tử Tước Grwenlz. Nói là thành thị thì hơi quá, nơi đây chỉ rộng bằng một trấn ở Ruzal. Nhưng lại tiếp giáp với Livany – nơi có cửa khẩu thứ ba thông với Alfheim.
Thứ bảy là thành Viola ở vùng Livany – nơi đặt cửa khẩu thông đến Alfheim gần nhất. Cũng giống như Vegas, Viola có diện tích không bằng một thị trấn ở Ruzal nhưng nơi đây lại là nơi nhộn nhịp nhất. Người ngoại quốc luôn dừng chân ở đây để nghỉ ngơi sau một hành trình dài. 3 năm trước nơi đây là lãnh thổ của Nam Tước Slezlfeah nhưng ông ta là một lãnh chúa tàn bạo, áp bức người dân suốt hai năm ông ta nhận lãnh thổ này. Kết quả là, gia tộc của ông ta bị xóa sổ bởi chính người dân nơi đó. Từ đó, thành Viola trở về chế độ dân chủ như trước và từ chối bất cứ lời lập lãnh chúa nào từ hoàng gia Dark Avf.
————-
Phân bộ hội mạo hiểm giả, thành Realm, vùng Azov.
Không biết anh đã đến nơi này bao nhiêu lần. Không nhớ rõ, một người đã chu du gần khắp Đông đại lục và thậm chí còn đặt chân vào Bắc và Nam đại lục như anh không thể nào nhớ rõ một điểm dừng chân nho nhỏ như thành Realm phồn hoa. Đối với anh, Realm chỉ là một điểm dừng tạm thời để anh tìm vài yêu cầu để giết đi thời gian nhàm chán….
— Avis, cậu còn không tính về Viola? Sắp đến lễ hội mùa gặp rồi đấy. Ông Agust rất mong chờ cậu về đó!
— Xì, cậu nhiều chuyện quá Clara! Thế còn cậu, tại sao lại đến Realm?
Anh hơi liếc mắt, trông thấy được một đôi nam nữ tuổi không sai biệt lắm với anh đang đấu khẩu và rời khỏi hội quán mạo hiểm giả. Người nam vận trên người một bộ giáp da nhẹ, thanh kiếm bình thường hai lưỡi dài khoảng 1 mel được người nam đó giắt bên hông. Cậu ta cao dong dỏng, còn cao hơn anh cả một cái đầu, mái tóc xanh thẫm màu đại dương cùng đôi mắt màu lam sẫm đầy nét cười vô cùng sinh động, những đặc điểm đó đủ cho thấy bản thân người nam là một người Dark Avf nhưng nước da lại trắng bạch của người Light Avf đã cho anh đáp án. Cậu ta là một con lai, giống như anh, cậu ta là con lai hai tộc người Light và Dark Avf.
Cô gái kia năng động mà nhảy chân sáo theo bước người nam, cái miệng nhỏ không ngừng luyên thuyên khiến anh cảm thấy thương thay cho người nam. Cô ấy thấp hơn người nam cũng khoảng cái đầu, người mặc một váy ngắn lộ hai bắp chân nhỏ nhắn trắng nõn đang không ngừng nhảy chân sáo. Anh có thể dễ dàng nhận ra, bộ váy trên người cô gái không chỉ mặc không cho đẹp, nó là một bộ nhuyễn giáp nhẹ dành cho nữ, nhìn như mỏng manh nhưng chất liệu không tồi, một đòn công kích của một kiếm sĩ hạng B khó mà phá được phòng ngự của nó. Cô gái kia nhìn một lần anh cứ cho cô là một Light Avf, nhưng không, tuy mái tóc bích ngọc dài của cô được tết hai bím ở hai bên đầu không ngừng bắt mắt cùng làn da trắng bạch cũng chẳng khác người nam lúc nãy nhưng màu mắt cô lại có màu lục lam vô cùng đăc biệt. Anh còn là lần đầu tiên thấy màu mắt đặc biệt như thế, hai mắt của cô gái sinh động như hồ nước gợn sóng, nét tinh nghịch không ngừng lóe lên trong đôi mắt làm cô lại biến càng mê ly, mị lực không ngừng tăng lên. Lại là một hỗn huyết…..
Anh biết hai người đó, cùng một thế hệ với anh, hai người họ cũng khá có tiếng trong giới mạo hiểm giả. Avis Ferreiras – người đứng đầu bảng hạng B của mạo hiểm gia của Svartalfaheim, vang danh với đường lối kiếm thuật nhanh như ánh chớp và là một kiếm sĩ thiên tài đa hệ. Clara Schwest – tuy thấp hơn Avis vài vị thứ nhưng cô cũng nổi tiếng trong giới mạo hiểm về vẻ ngoài của mình và đặc thù hệ ma pháp hiếm thấy, biến dị của thủy nguyên tố – băng hệ, cô cũng là một thiên tài kiếm sĩ đa hệ. Anh đã gặp qua hai người họ một vài lần và cũng biết được họ đang định cư ở Viola – thị trấn không có lãnh chúa duy nhất của Svartalfaheim. Và có vẻ sau này anh nên gọi bọn họ là mạo hiểm gia hạng A mới phải, nếu anh không lầm thì trên tay của Avis chính là nhiệm vụ chuyển cấp A.
Anh chờ một lát sau khi họ đã đi khuất, sau đó mới đi vào nhà hội mạo hiểm gia. Nhà hội của Realm rộng lớn và rất hoành tráng là đằng khác, trong nhà hội có mở một quầy bar và có không ít người đang tụ tập lại đàm tiếu, nhưng không khí náo nhiệt đó lại không có sức hút mấy đối với anh, hơi hơi liếc mắt, anh đã thấy ngay tám tấm bảng rất bắt mắt được treo ở bức tường phía đông. Đó là tám bảng xếp hạng được tạo từ thủy tinh ma thuật, bốn cái phía dưới là bốn bảng xếp hạng đẳng cấp mạo hiểm giả từ hạng C đến hạng S. Và phía trên là bảng xếp hạng của các guild mạo hiểm, cũng giống như mạo hiểm giả cũng chia làm bốn hạng từ C đến S. Tuy nhiên, các guild mạo hiểm đều nhiều như sao trên trời, các mạo hiểm gia thì lại càng nhiều hơn vậy nên trên đấy chỉ ghi danh 200 hạng đầu của mỗi hạng, nếu không thì có dùng đến mấy trăm tấm thủy tinh ma thuật đều không thể khắc hết tên mạo hiểm gia trên toàn Svartalfaheim lên. Ánh mắt anh không dừng trên tám bảng xếp hạng chói mắt đó không lâu đã chuyển sang bức tường phía tây, nơi đó đặt một tấm bảng khổng lồ được dán không ít các yêu cầu. Mong lần này sẽ phát hiện ra ít thứ thú vị, nếu không anh chắc phải đi đại chiến một phen với con bạch tuộc đáng chết ở nhánh sông Yurol chảy ngang Alfheim, con bạch tuộc đáng chết đó lại dám phá chuyến tàu của anh khi đang trên đường từ Mugglheim về Alfheim, lại còn dám cướp kiếm trong tay anh, nếu không phải nó chạy nhanh, chắc chắn anh sẽ biến con bạch tuộc đó thành bạch tuộc nướng!
Anh quét mắt một vòng quanh các yêu cầu, đột nhiên đồng tử hơi nheo lại, trên môi không khốn chế hơi nhếch lên. Cuối cùng cũng có chút thú vị…
————————
Làng Erla – biên giới phía nam Azov
Hai người lính canh gác làng đang rất căng thẳng. Hôm nay họ đã được thông báo, người đó sẽ đến. Họ đã trông mong người đó cả một tuần nay rồi. Từ thành Reaml đến đây ít nhất cũng mất mười ngày đi đường nếu bằng ngựa nhưng người đó lại đến chỉ trong ba ngày. Thật đúng là thần kì!
Gần đây có một băng cướp mới thành lập. Địa bàn của chúng là con đường giao thương giữa Nidavellir và cửa khẩu thứ hai ở Svartalfaheim nằm ngay ở làng họ. Dù đã cố sức chống trả nhưng có quá nhiều người đã hi sinh, họ đành nhẫn nhịn mà không làm việc gì lỗ mãng. Trưởng làng họ không muốn thương vong xảy ra, không còn cách nào khác đành gửi yêu cầu đến hội mạo hiểm đến giúp đỡ. Hôm nay, người nhận yêu cầu sẽ đến nơi. Họ có thể kê cao gối mà ngủ, Không còn lo sợ đến những tên cướp đó nữa. Trong một tuần qua lũ cướp đã áp bức dân làng nặng nề, còn bắt cả trẻ em và phụ nữ làm con tin, cướp đoạt một nhà trọ làm căn cứ, họ không thể đứng nhìn thêm được nữa!
“Soạt!!”
Hai người lính nghe tiếng động, vội đảo tầm mắt khắp nơi, lòng mừng rỡ khi nghĩ đến là vị mạo hiểm gia nhận yêu cầu này đã đến, hai người lính cánh cổng thấy trước mắt có một thân ảnh đang đến gần làng của họ. Trước mắt họ là một thiếu niên, dáng người thấp hơn họ một tí, người choàng áo bào màu đen đã hơi bạc màu. Cậu ta bước từng bước đến trước mặt hai người lính, giọng trầm thấp cất lên.
— Tôi muốn vào làng nghỉ ngơi. Có thể làm phiền không? – hai anh lính thất thần nhanh chóng làm việc, nhận lấy tấm thẻ nhân dạng từ tay thiếu niên. Khi nhìn vào những dòng chữ trên đây, anh ta dường như xúc động muốn khóc.
“Suỵt!!”
Người thiếu niên kia, giơ tay trước miệng, suỵt nhẹ một tiếng ý bảo im lặng. Ánh mắt lam sắc đảo xung quanh, phát hiện bóng dáng của vài người khả nghi. Hai người lính kia cũng hiểu ý, phối hợp diễn xuất với thiếu niên nọ.
– Một thương nhân không nên đến đây đâu! Tốt nhất là ngài nên đi! – anh lính bên phải chân thành khuyên nhủ.
– Nhưng tôi muốn đến Nidavellir, với lại tôi đã có một hành trình dài, xin hãy cho tôi qua. – người thiếu niên nhận lại thẻ nhân dạng của mình, tiếp tục nài nỉ.
— Ở đây rất nguy hiểm…
— Không sao! Tôi sẽ cẩn thận!
– ….Vậy thì xin mời! – hai anh lính vờ bất đắc dĩ phải để thiếu niên đấy vào. Ngay khi đặt chân đi vào trong làng, những kẻ theo dõi liền di chuyển. Ngay khi những kẻ theo đuôi đi hết, một anh lính hộc tốc chạy về báo cho trưởng làng. Cuối cùng cũng đến rồi! Lại còn là mạo hiểm gia hạng S!! Phải báo ngay với trưởng làng!!
Người thiếu niên đó vẫn bình thản bước đi mặt dù biết rằng có kha khá cái đuôi đang theo sau. Anh vẫn bước đi, chưa hề quay đầu, bắt chuyện vài người để hỏi một nơi trọ lại. Cuối cùng, thiếu niên đó lại đến đây. Dừng trước nhà trọ nơi băng cướp đã đón quân.
— Là nó sao!? – một gã đàn ông thô kệt với vết sẹo đáng sợ trên khuôn mặt, trầm giọng hỏi một đàn em kế bên, ánh mắt hung ác không rời một giây khỏi người thiếu niên đang ở trước quầy.
— Đúng là người đó. Nghe tên lính kia kêu là thương nhân nhưng làm gì có thương nhân nào lớn mật đến đây để trọ lại?! – tên đàn em vội phân tích.
— Quả thật là vậy!.. – trầm ngâm một hồi, trên đàn ông mặt sẹo xì một tiếng như đã quyết định rồi.
— Dù là thương nhân hay người thường thì mau dẹp dọn nó đi, có gì đáng giá thì giữ lại.
Người thiếu niên kia đã thương lượng xong xuôi, tìm một bàn trống mà ngồi xuống, chẳng buồn dòm ngó xung quanh mình đã được vây kín. Anh chậm rãi uống trà điều đó làm những người vây quanh tức điên. Khi anh hớp ngụm trà thứ hai, một cánh tay thô bạo đã hất ly trà xuống sàn.
“Choang!”
Tiếng thuỷ tinh vỡ vụn vang khắp nhà trọ, ông chủ nhà trọ run rẩy bên trong quầy, không dám nhúc nhít, càng không dám ra ngăn cản. Nhưng người thiếu niên kia vẫn bình chân như vại. một lúc lâu sau mới chầm chậm cất tiếng.
— Tôi nên coi đây là một hành động cố ý hay vô tình nhỉ? – giọng nói trong trẻo đấy cũng đủ chứng minh đây là một tên công tử bột. Một số người trong băng cướp khịt mũi xem thường, chỉ là một thằng nhóc vẫn chưa hiểu sự đời mà thôi. Chúng ta không cần phải sợ!!
— Là cố tình đấy, thì sao nào? – một tên hống hách nói.
— Này nhóc con, có gan vào đây thì có gan chịu chứ nhỉ? – một tên khác bước đến gần người thiếu niên kia, bàn tay dơ bẩn muốn kéo mũ choàng của anh ra nhưng chưa kịp chạm đến đã bị hất bay. Bay!!! Đúng như nghĩa đen luôn! Tên đó bị hất bay ra ngã sầm xuống một chiếc bàn khiến nó cũng phải vỡ vụn.
Những tên khác vẫn chưa kịp phản ứng. Vừa rồi… chuyện gì đã xảy ra? Một ngọn gió từ đâu bỗng thổi tới, đánh bật đi những kẻ đang ép sát người thiếu niên khiến họ ngã sõng soài. Ngọn gió làm tốc chiếc mũ chùm của người thiếu niên, để lộ ra một mái đầu mang tử hắc sắc tóc dài được buộc lọn thả sau lưng, lại là màu đặc trưng cho dòng máu Dark Avf, đôi con ngươi màu lam đặc trưng của dòng máu Light Avf lạnh lẽo và khuôn mặt với ngũ quan thanh tú lại kết hợp với ngoại hình lai giữa hai tộc khiến anh toát lên một cổ khí thế áp bức kẻ khác không thể không cuối đầu, anh nhìn thẳng vào tên đàn ông thô kệt với vết sẹo trên khuôn mặt, cầm chắc chuôi kiếm đang ở bên hông mình. Giọng trong vắt lúc nãy bây giờ lại chứa vài phần sát ý.
— Các người đã đến đường cùng rồi! – tiếng kim loại va chạm làm vang lên âm thanh trầm đục, lạnh lẽo đến ghê người. Anh rút thanh kiếm, mũi kiếm sắc bén toát ra hàn quang chĩa thẳng vào mặt tên đàn ông thô kệt cũng chính là đầu sỏ của băng cướp, lớn tiếng tuyên bố!
— Ngươi! ngươi là… Một mạo hiểm giả! Mau giết hắn!! Giết hắn ngay!
Những người khác nghe thế liền lập tức xông lên, tay lăm lăm nào là vũ khí đủ loại, nhắm đến người thiếu niên đó. Nhưng trông anh chẳng có gì là mất bình tĩnh cả. Ngay khi tất cả vũ khí đều vung lên, mặt đất dưới chân họ run lắc một cách dữ dội. Những sợi dây leo xanh thẳm phá đất chui lên, khóa chặt chân tay họ lẫn vũ khí.
— Tên chết tiệt! Bọn dân làng chết tiệt!
Toán cướp này chỉ mới thành lập cách đây chỉ vài ba tháng, nếu kể về số lượng người có thể dùng ma thuật thì chẳng có ai đủ tiêu chuẩn, toàn nữa nạc nữa mở. Hoàn toàn không phải đối thủ của anh.
— Các người thật ngoan cố! – Thiếu niên kia thở dài, sau đó ngay lập tức lách người. Một lưỡi đao gió xoẹt qua anh, chém đôi vách tường nhà trọ, uy lực đó cũng đủ cho thấy người trước mắt thực lực đến đâu. Thiếu niên có thể nhận ra loại này uy lực công kích liền đạt đến hạng C hoặc hơn, nhưng… cũng chỉ có như thế mà thôi…. Anh nhoẻn miệng cười, ngay lập tức bùng nổ phong nguyên tố, thân người đột nhiên bốc hơi đi mất, quỷ dị tiếp cận tên đầu sỏ, nơi cổ hắn là lưỡi kiếm sắc bén lạnh lẽo. Tên đầu sỏ cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, yết hầu của hắn lại ẩn ẩn trướng đau… Nhanh, quá nhanh, với tốc độ đó căn bản là hắn không thể bắt kịp… Thiếu niên nhìn qua nhỏ tuổi này lại có thực lực mạnh hơn hắn? Không thể nào!!
— Ngươi…. Ngươi là ai! — Hắn hoảng sợ khi nghĩ đến cái khả năng đó, run rẩy hỏi
— Ta? Ta chỉ là một mạo hiểm gia hạng S nhỏ nhoi thôi! – tên cầm đầu tức muốn hộc máu, mạo hiểm gia hạnh S nhỏ nhoi? Hắn có nằm mơ cũng không được gặp qua a!
— Giờ thì, các ngươi nên ngoan ngoãn mà vâng lời ta, nếu không…. Đừng trách ta ra tay độc ác!
Tên đầu sỏ hơn nghiến răng, nhưng cuối cùng vẫn thu nét hung dữ trong ánh mắt lại, tay thả thanh đao xuống đất làm nó vang lên vài tiếng thanh thúy, miệng lắp bắp nói
— Tôi… Tôi… Xin đầu hàng…
Thiếu niên nhoẻn miệng cười, tay vung lên, cán kiếm trong tay đã đập mạnh vào gáy gã khiến gã bất tỉnh nhân sự mà ngã phịch xuống đất.
— Ngoan ngoãn thế khôn phải tốt hơn sao! — xong anh lại quay ra cửa chính nhà trọ gọi lớn
— Mọi người, còn không mau vào đây phụ giúp một tay? Nhiều như thế này tôi thật không kham nổi! – giọng anh vui vẻ truyền khắp quán trọ, mới đầu chẳng có động tĩnh gì nhiều nhưng lúc sau ở trước quán trọ đã tập trung đầy ắp người.
— Bọn cướp thua rồi!! – một số người không tin nhìn trân trân vào những người vẫn còn nằm sõng soài trên mặt đất. Nhất là ông cụ lớn tuổi đứng trước tất cả mọi người, trên mặt ông là nét vui mừng không thể nào che giấu.
— Trưởng làng, có thể giúp một tay trói lũ này lại không? Tôi sẽ đi tìm những tên vẫn còn bên ngoài! – Anh đến trước mặt trưởng làng nói. Trưởng làng mừng đến nỗi lệ rơi đầy mặt, ra sức gật mạnh đầu. Sau đó, hai mươi người đàn ông trong đám đông liền đi vào trong quán trọ, dùng độc tác nhanh nhất trói gô hết đám người. Khoảng một giờ sau, thiếu niên trở lại quán trọ cùng với năm sáu tên trong băng cướp bị đánh cho bất tỉnh nhân sự, lại nhét vào đám bị trói.
Thiếu niên đứng trước đám cướp nhìn một chút, lật tay một cái, một vầng sáng màu lam hiện lên từ một chiếc nhẫn cũ được khảm một viên bảo thạch màu đen trên ngón tay anh, tụ thành một khối pha lê hình lăng trụ màu xanh biển được anh bắt lấy trong tay. Đó là pha lê dịch chuyển, linh cụ độc quyền của của Guild Chế Tạo Linh Cụ, để có một cái linh cụ này không biết phải tốn bao nhiêu khoáng thạch để đổi a. Loại linh cụ pha lê dịch chuyển này công dụng như tên, nó có thể thiết lập một cái truyền tống trận trong tíc tắc, thay vì thiết lập một truyền tống trận càng xa thì càng tốn thời gian, linh cụ này chỉ cần đặt ấn ký ở đích đến sau đó truyền cho nó một chút năng lượng nguyên tố là được. Nhưng nhược điểm của nó là chỉ có thể dùng một lần, không như những truyền tống trận khác. Anh ngắm nghía khối pha lê lam sắc trong tay, trong đôi mắt tĩnh lặng như mắt hồ kia khẽ gợn sóng, với tích trữ của anh bây giờ còn không đổi được quá năm viên, loại linh cụ này làm bảo vật hộ thân được rất nhiều người ưa thích nha, không ngờ vị quý tộc có tiền đấy lại đồng ý giúp đỡ ngôi làng này. Hít sâu một hơi, anh mới chầm chậm kéo lên một nét cười. Lúc ấy, cụ ông được gọi là trưởng làng đi đến gần thiếu niên, trên tay là một túi da đựng đầy đồng bạc và một vòng cổ thập tự giá nhìn qua rất cổ xưa.
— Xin thật lòng cảm tạ ngài thưa mạo hiểm giả tôn kính, nhờ ngài mà chúng tôi không còn phải lo về bọn cướp nữa. Đây là tiền thuởng cho yêu cầu của chúng tôi…
Thiếu niên khẽ à một tiếng, nhận lấy túi da, xong anh lại lấy đi chiếc vòng cổ thập tự giá được buộc trên miệng túi, còn túi da đồng bạc lại giao lại trong tay trưởng làng. Trưởng làng hơi kinh ngạc, thiếu niên đấy cười bảo.
— Tôi đến đây chỉ vì chiếc thập tự giá này thôi, về tiền thuởng… Cứ coi như là bồi thường cho tổn thất của quán trọ này, tôi cũng đã hơi quá tay.
— Nhưng, thưa mạo hiểm gia tôn kính…
— Đến lúc phải đi rồi! – thiếu niên chợt nói rồi bàn tay anh nắm chặt, bóp nát khối pha lê màu lam trong tay, một cột sáng lóe lên bao trùm cả người thiếu niên và đám cướp đang bất tỉnh phía sau anh. Mọi người đều là lần đầu tiên thấy cảnh tượng này, đều ồ lên kinh ngạc. Trưởng làng lại là một mảng gấp gáp, vội kêu to
— Mạo hiểm giả tôn kính, có thể cho chúng tôi biết tên của ngài không?
— Tên? – thiếu niên cười khẽ một tiếng
— Erial Ramsalazar….
Nói đến từ cuối cùng, cột sáng cuối cùng cũng yếu dần và biến mất như chưa từng xuất hiện. Trưởng làng lẩm nhẩm lại cái tên đó một hồi lâu, đột nhiên ông cảm thấy, trong tương lai, thiếu niên trẻ tuổi trước mắt ông sẽ trở thành một nhân vật không ai không biết, không kẻ không hay.