Hùng Binh Cận Chiến - Diệp Quân Lãng (FULL) - Chương 3: Phản công!
Nếu hắn ta có thể giết được mục tiêu trước và bắt được cô gái kia trước, thì hắn ta có thể nhận được 10% phần thưởng riêng.
Trên thế giới này, tiền có thể khiến con người ta trở nên điên cuồng, thậm chí dù đó là khi phải trả giá bằng cả mạng sống.
“Theo tao xông lên, mục tiêu ở ngay phía trước, hắn ta đã bị thương, bên người còn có một cô gái, không thể chạy xa được!”
Rắn Hổ thấp giọng kêu lên, hắn ta lãnh đạo một đám phần tử vũ trang xung quanh mình, chia nhau phân tán ra, nhanh chóng ẩn nấp và di chuyển nhanh về hướng phát ra tiếng súng đã được xác định.
Tất nhiên, trong quá trình này, Rắn Hổ cũng không quên liên lạc với người đàn ông có râu quai nón, dù sao đó cũng là đại ca của hắn ta.
Người đàn ông có râu quai nón đang chậm rãi đi tới từ phía sau, sau khi nhận được tin nhắn của Rắn Hổ, gã tỏ ra giật mình, hai hàng lông mày rậm nhíu lại.
Bên phía Răn Hổ đã bắt đầu xung đột rồi sao?
Điều này rất khác với những gì gã vẫn nghĩ, gã vốn tưởng rằng người lính đặc chủng kia sẽ cùng mục tiêu bỏ chạy về phía trước, sau đó rơi vào vòng vây của đội thứ tư và thứ năm, gã không ngờ rằng đối phương lại thực sự đi vòng trở lại, tập kích và ám sát những kẻ truy đuổi phía sau.
“Chết tiệt”
Người đàn ông có râu quai nón chửi thề, gã lập tức liên lạc với hai đội lính phía trước, yêu cầu họ nhanh chóng đến bao vây, đồng thời cũng thông báo cho Bò Cạp Độc, yêu cầu hắn ta dẫn đầu những người phần tử vũ trang khác nhanh chóng tiến đến hỗ trợ Rắn Hổ.
Trong rừng mưa, sau khi bốn tiếng súng vang lên, mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.
Rắn Hổ dẫn sáu tên lính còn lại bên người mình lẻn về phía trước, mọi thứ xung quanh khôi phục sự im lặng, không có một chút âm thanh hay hơi thở nào cả, như thể tiếng súng vừa vang lên chỉ là ảo giác.
Cả đoạn đường lén lút tới đây, không thấy một bóng người nào, cũng không cảm nhận được sự có mặt của bất kỳ khí tức dị thường nào, chỉ có sự im lặng chết chóc trong rừng mưa nguyên sinh này.
Dần dần, trên trán Rắn Hổ bắt đầu xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, lòng bàn tay nắm chặt khẩu súng trường AK47 trở nên ẩm ướt, hắn ta khó nhọc nuốt nước bọt, toàn thân bắt đầu có cảm giác lông tơ dựng đứng.
Hắn ta mơ hồ cảm thấy, ở đâu đó, nơi mà hắn ta không thể nhìn thấy, hình như có một đôi mắt lạnh lùng tàn nhẫn đang nhìn chằm chằm vào mình.
Đó là một đôi mắt của sự chết chóc!
Dần dần, không khí xung quanh dường như đông đặc lại, mỗi một hơi thở đều trở nên vô cùng nặng nề, tạo ra một áp
lực nặng nề có thể khiến người ta phát điên.
Không chỉ Rắn Hổ mà các phần tử vũ trang khác cũng cảm nhận được điều đó.
“Có nguy hiểm!” Rắn Hổ không khỏi hét lên. Tuy nhiên, đã quá muộn, và ngay lập tức–
Vèo!
Một bóng người loé nghiêng ra khỏi bụi cây bên cạnh, chỉ trong cái chớp mắt ngắn ngủi, tốc độ đang lao tới kia đã đột ngột đạt đến cấp độ cực kì nhanh, lao tới như một tia chớp.
Sau đó, một vật nhọn dính đầy máu lóe lên, sượt qua cổ họng của một tên phần tử vũ trang phía trước.
Xoetl
Trên cổ họng của tên này lập tức bị rạch ra một vệt máu, máu phun mạnh ra như cột máu phóng lên cao.
Vật nhọn đẫm máu kia lại giương lên, cây dao quân dụng thấm đẫm một tầng máu xẹt qua cổ họng của một tên lính khác ở bên cạnh.
Bùm! Bùm! Bùm!
Ba tiếng súng lục cấp tốc vang lên, ba tên phần tử vũ trang vừa mới phản ứng còn chưa kịp thực hiện bất kỳ hành vi phản công nào, thì giữa lông mày của bọn họ đã vĩnh viễn in dấu một lỗ đạn.
Bóng người giống như thần ma này lại chợt lóe lao nhanh về phía trước, xẹt ngang qua tên phần tử vũ trang cuối cùng, cây dao quân dụng đẫm máu trong tay anh lập tức tạo ra một chùm tia máu.
“Má!”
Răn Hổ cuối cùng cũng phản ứng lại, hắn ta gầm lên giận dữ, lập tức quay người với khẩu AK47 trong tay, chuẩn bị bóp cò để tiến hành bắn phá quy mô lớn.
VùiI
Tuy nhiên, một âm thanh xé gió vang lên trong không khí, một thế chân quét ngang về phía cánh tay cầm súng của Rắn Hổ giống như một viên đạn pháo được phóng ra.
Rắc
Tiếng xương cánh tay bị gấy vang lên cực kỳ chói tai, khẩu AK47 trong tay Rắn Hổ bị văng ra ngoài do tác động quá lớn của cú quét chân kia, đồng thời cánh tay phải của hắn ta cũng bị đánh gãy.
Răn Hổ kinh hãi suýt chết, khi hắn ta quay đầu lại liền nhìn thấy họng súng đen ngòm đang xuất hiện trước mặt.
Đó là một cây súng lục kiểu 92.
Bùm!
Súng đưa lên rồi hạ xuống, Răn Hổ ngã thẳng xuống đất, đôi mắt mở to, chết không nhắm mắt.
Sau khi quét qua chiến trường, Diệp Quân Lãng hít một hơi thật sâu, anh nhanh chóng nhặt từng chiếc ba lô chuyên dụng của những tên phần tử vũ trang lên, mở ra xem xét, ngoài một ít lương thực và nước uống, thì còn có đạn dược.
Điều khiến Diệp Quân Lãng ngạc nhiên là bên trong thực sự có mìn chống bộ binh.
Diệp Quân Lãng thu thập tất cả các loại mìn chống bộ binh, nhặt hai khẩu súng trường tự động M16, nạp đủ đạn rồi bóng người anh lóe lên, nhanh chóng biến mất trong các rừng mưa.
Một lúc sau, ba đội phần tử vũ trang cuối cùng cũng đến, họ xuất hiện tại nơi từng diễn ra trận chiến và nhìn thấy những xác chết nằm trên mặt đất, trong đó có Rắn Hổ chết không nhắm mắt.
Sau đó, người đàn ông có râu quai nón đi tới, sau khi nhìn thấy chiến trường nồng nặc mùi máu này, sắc mặt gã càng thêm u ám, trong mắt lóe lên một cỗ sát ý điên cuồng.
“Tên ngu ngốc chết tiệt này muốn tự mình lập công, không đợi người khác tới đã bao vây truy kích ở đây, rồi tự mình ra tay!” Người đàn ông có râu quai nón lạnh lùng nói, sau đó gã nhìn về phía trước, mũi khụt khịt cố gắng ngửi thử như thể đang cố phân biệt một mùi nào đó.
Cuối cùng, gã đưa tay ra chỉ về phía trước, lạnh lùng nói: “Tên kia chạy trốn về hướng này, tản ra đuổi theo cho tao! Tao không tin ở trong rừng mưa này, nó có thể trốn được bao xa khi vừa dẫn theo một người phụ nữ, vừa bị thương nặng!”
Lúc này, những tên phần tử vũ trang còn lại dưới quyền của người đàn ông có râu quai nón đã tụ tập lại với nhau, có khoảng 27-28 người, mỗi người đều tràn đầy sát khí, bọn họ theo lệnh của người đàn ông có râu quai nón, phân tán ra tạo thành vòng vây, rồi lặng lẽ đi về phía trước.
Rút kinh nghiệm từ trước, nhóm phần tử vũ trang này cực kỳ thận trọng, thực chất họ là lính đánh thuê, mỗi người trong số họ đều đã lăn lộn trên chiến trường nhiều năm.
Vì vậy, trong khu rừng nhiệt đới này, bọn họ biết cách sử dụng hầm trú ẩn để ẩn nấp và lặng lẽ di chuyển, cố gắng tránh lộ diện nhiều nhất có thể.
Dù vậy, sau khi âm thầm di chuyển được một khoảng cách nhất định, sắc mặt của người đàn ông có râu quai nón đột nhiên thay đổi, bỗng nhiên hét lớn lên…
“Có nguy hiểm!”
Vèo!
Như để tăng thêm sức thuyết phục cho lời nói của người đàn ông có râu quai nón, ngay khi gã vừa đưa ra lời cảnh báo,
một tiếng huýt sáo chói tai vang lên.
Đối với những tên lính đánh thuê này, họ biết khi tiếng huýt gió vang lên trong khoảng không như vậy có ý nghĩa gì…
Đầu đạn bắn tỉa! Bùm!
Quả nhiên, một đầu đạn bắn tỉa ngay lập tức lao tới, đầu của một tên lính đánh thuê nổ tung ngay sao đó.
Đây dường như là một phản ứng dây chuyền, tiếp theo là tiếng thứ hai, thứ ba… Từng tên lính đánh thuê đều bị đầu đạn bắn tỉa khó nắm bắt kia tấn công, bọn họ không còn nơi nào để trốn, dù họ có che giấu cẩn thận đến đâu, trước khi chết họ cũng không biết mình đã chết như thế nào.
“Phản công! Phản công cho tao!”
Người đàn ông có râu quai nón giận dữ gầm lên, gã giơ lên một khẩu súng máy hạng nhẹ và băn điên cuồng về phía trước.
Đùng đùng đùng!
Dưới sự dẫn dắt của người đàn ông có râu quai nón, những tên lính đánh thuê khác cũng dùng súng bắn về phía trước và phát động một cuộc phản công mạnh mẽ.
Phía trước, trong một căn hầm công sự, một bóng người lao nhanh ra, lăn trên mặt đất, khẩu súng trong tay đặt xuống đất, mỗi tay cầm một khẩu súng trường tự động M16, đồng thời bóp cò, họng súng phụt ra những tia lửa lóe lên và những loạt đạn bắn về phía trước.
Đây là Diệp Quân Lãng, đạn đã dùng hết, những viên đạn mà anh lấy cũng không khớp với đầu đạn bắn tỉa, nên anh chỉ có thể sử dụng súng trường đột kích.
Sau khi Diệp Quân Lãng xuất hiện và nổ súng, những tên lính đánh thuê phía trước cũng khóa chặt vị trí của anh, những người lính đánh thuê máu lạnh và dũng mãnh này ngay lập tức sử dụng hỏa lực mạnh mẽ của mình để trấn áp và bắt đầu bao vây Diệp Quân Lãng.
Sắc mặt Diệp Quân Lãng phẳng lặng như giếng cổ, không có một chút cảm xúc dư thừa nào, chỉ có đủ sự bình tĩnh và ổn định.
Anh bắt đầu chạy, vừa chạy vừa liên tục nổ súng.
Đồng thời, anh lợi dụng cây cối xung quanh để bảo vệ mình, có khi nhảy xuống đất, có khi liên tục lăn lộn, vô số viên đạn xẹt qua người anh, thậm chí có mấy lần, viên đạn lạc gân như đã xẹt qua người anh, quả là một tình huống nguy hiểm.
Mặc dù vô cùng nguy hiểm, nhưng cuộc phản công của Diệp Quân Lãng không hề hỗn loạn, anh sử dụng hai khẩu súng trường đột kích như thể đang dùng súng bắn tỉa, tạo ra hiệu ứng như đang bắn tỉa.
Bùm bùm bùm bùm!
Diệp Quân Lãng bỗng nhiên vung súng phản công, viên đạn được bắn nhanh ra từ nòng súng gầm rú lao về phía trước, ngay khi ba tên lính đánh thuê đuổi theo từ bên phải xuất hiện ở phía trước, liền bị viên đạn đang lao nhanh tới bắn trúng, ngã xuống đất ngay tại chỗ.
Sắc mặt Diệp Quân Lãng đột nhiên tối sầm, đôi chân lập tức đồn lực, rồi nhanh chóng tăng tốc độ lên, cấp tốc chạy về một vị trí ở hướng bên trái.
Đó là một vùng đất cao, cũng là nơi Tô Hồng Tụ đang ẩn náu.