Hôn Giả Tình Thật - Long Tiểu Băng - Chương 29: Trên cứng dưới mềm
Trạch Hổ lấy trong túi ra một bao thuốc rút một điếu, vừa đặt lên miệng liền có một tên nhanh nhảu châm thuốc khiến cậu ta hài lòng lại thượng mặt cao ngạo. Cậu vỗ vai tên đàn em nọ.
– Lão tử đâu có khó tính với các người mà lúc nào cũng làm như ta bức các người lắm vậy.
– Bọn em nào dám.
Trạch Hổ khoác hai tay lên vai hai tên bên cạnh nhỏ giọng một cách đầy bí hiểm: Tao là muốn kể cho chúng mày một tin hot mà đến bây giờ mới chỉ có mình tao biết.
Mấy tên đàn em càng nghe càng tò mò cũng chụm sát đầu vào như mấy bà tám đang âm thầm nói xấu ai đó mà sợ bị phát hiện.
Trạch Hổ giơ tay trỏ vào giữa khoảng không hướng vào mặt mấy tên đàn em: Chúng mày đã đứa nào từng thấy lão đại thân mật với người phụ nữ nào chưa?
Bọn đàn em lắc đầu lia lịa, bọn chúng trong Ngự Minh bang chỉ là đám tiểu tốt đến mặt Boss như thế nào còn chẳng rõ làm gì biết đến người phụ nữ bên cạnh ngài ta. Chỉ là lời đồn trong giới hắc đạo thì rõ hơn ai cả. Mấy tên trong đám mồm miệng có vẻ nhanh nhảu thi nhau chen lời. Kẻ ra vẻ nịnh nọt kính cẩn, kẻ lại mỉa mai châm biếm.
– Trạch đại ca, anh theo lão đại lâu như vậy còn là tay trái tay phải của lão đại mà anh còn không biết thì làm sao bọn em biết được.
– Phải đó, đến người đàn ông bên cạnh lão đại còn không biết huống chi phụ nữ. Ha ha.
– Đàn ông? Ngoài Trạch ca, Tiêu ca, Phó ca là người thân cận thì còn có ai sao?
Trạch Hổ hút một hơi thuốc dài nuốt xuống cổ họng, nghe được mấy lời nịnh nọt này liền khoan khoái cười. Tay rút trong túi ra chiếc điện thoại mở lên. Màn hình khoá của điện thoại là một tấm ảnh chụp vộ vã lên nhìn khá mờ nhưng vẫn rõ được khuôn mặt của một cô gái.
Đám đàn em vừa nhìn vừa đánh giá một lượt.
– Cũng ngon đó chứ.
– Hàng mới của anh hở?
Trạch Hổ giơ tay đánh mạnh đầu mấy tên đàn em không có mắt nhìn này: Mày mù à, chị dâu. Hàng nào. Ngon cũng không đến lượt mày húp.
– Ấy ấy Trạch ca đừng giận. Nhưng mà… Bọn em không tin đâu.
Trạch Hổ nghiêng đầu trợn mắt: Mày dám không tin tao?! Người như tao mà phải đi lừa loại như mày à?
– Em… Em không dám. Nhưng mà anh nói xem lão đại trước nay chưa từng qua lại với ai dù là nam hay nữ. Đừng nói đến chơi gái, chỉ là xuất hiện thân mật cùng một cô em cũng chưa từng. Anh em trong bang không nói nhưng ai mà không ngầm đoán ra chứ.
Trạch Hổ nghe cũng thấy có lí nhưng mắt cậu cũng không mù. Lần trước nếu không phải tận mắt chứng kiến thì cậu thật cũng không dám tin.
“Quả thật khó tin nhưng lão đại thật sự dính vào con đ* tình yêu rồi. Những tưởng người cộc lốc như vậy khi yêu sẽ khô khan lắm nhưng lần trước lại được nhìn thấy một mặt ôn nhu đến đáng sợ của lão đại. Sao nhớ lại cảnh tượng hôm đó lại thấy gai gai sống lưng nhỉ?” Trạch Hổ nghĩ.
“Ờm hửm?!”
– Mày vừa nói ngầm đoán ra cái gì?
Tên đàn em vốn định nói thì bị tên khác chen lời. Hắn vừa nói vừa cười đầy cợt nhả.
– Thì là trên cứng dưới mềm ấy, anh em trong bang ai chẳng nói vậy.
Trạch Hổ khó hiểu: Trên cứng dưới mềm?
Tên khác lén phì cười: Còn có cách gọi khác là bên ngoài mạnh mẽ bên trong yếu mềm.
*Há há há* Mấy tên đàn em vừa thốt ra như đã hiểu ngay thâm ý đều đồng loạt cười lớn. Chỉ có Trạch Hổ ngây ngốc bị tụt lại phía sau đơ người không hiểu gì.
Cậu ta tức giận quát: Cười cười cái con m* nhà mày!
Thẹn quá hoá giận Trạch Hổ túm cổ một tên trong đám đàn em đang cười xếch lên: Giải thích cho lão tử.
Tên đàn em sợ hãi tay chân huơ loạn xạ miệng mồm vội vã xin tha.
– Trạch ca tha cho em… A… anh muốn giải thích cái gì…
– ‘Trên cứng dưới mềm’. ‘Ngoài mạnh trong yếu’. Là cái gì?
– Là… là nói lão đại bên ngoài mạnh mẽ cường tráng nhưng lại là tên bất lực trong chuyện trai gái ấy.
Trạch Hổ vừa nghe giải thích liền không nhịn được mà cười phá lên. Cậu hất tên đàn em xuống đất. Khuôn mặt cậu ta vẫn chưa hết sự sợ hãi vội giơ tay lau mồ hôi trên trán. Lại nhìn xuống cổ áo đã bị kéo giãn trễ xuống đến ngực mà e dè nuốt một ngụm nước bọt.
Trạch Hổ cố nhịn cười tỏ vẻ đạo mạo của bậc bề trên dạy bảo đàn em.
– Thằng nào đồn tin này có tin lão tử đập chết nó không. Để tin này đến tai lão đại thì coi như đời chúng mày không tàn cũng phế đấy.
Cả đám tái mặt sợ hãi lập tức đồng thanh: Dạ. Bọn em sau này không dám nữa.
Trạch Hổ giơ tay chĩa vào tên đàn em đang ngã bệt dưới đất lại khiến cậu ta sợ hãi lết lùi về sau.
Trạch Hổ cau mày: Bắt lấy.
Tên đàn em giờ mới nhận ra liền bắt lấy tay Trạch Hổ làm điểm kéo đứng dậy. Trạch Hổ một tay kéo tên đàn em tay còn lại kẹp ngang điếu thuốc đưa lên miệng rít một hơi dài. Cổ họng cậu vẫn hơi gai gai do lần hút trước ếm khói thuốc trong họng. Lần này cậu phả ra một làn khói dày, mùi thuốc lá nồng nặc bay toả khắp góc cầu thang.
– Ai nói lão đại cấm dục quá, lời đồn ít nhiều cũng sẽ có. Chỉ là con hàng… à không, bạn gái lão đại chọn không có gì quá đặc biệt. Khác với trong tưởng tượng quá nên bọn em…
Trạch Hổ nhếch bên miệng cười, cậu kẹp điếu thuốc trong miệng. Lấy tay mở điện thoại lên, vào bộ sưu tập tìm tấm ảnh đó. Cậu phóng to tấm ảnh, ở góc màn hình có xuất hiện một góc bàn tay mờ mờ.
– Biết tay ai không?
Đám đàn em lắc đầu.
– Tay lão đại đó, mấy thằng mày nói sao tao lại chắc chắn như vậy. Là tại vì lão đại giới thiệu với tao, chỉ mình tao.
– Woa. Vậy anh là người lão đại tin tưởng nhất rồi.
Trạch Hổ phổng mũi: Đương nhiên rồi.
Tên đàn em nọ vừa lấy tay chỉnh phần cổ áo bị Trạch Hổ kéo dãn vừa nói: Ảnh người của lão đại mà anh dùng làm hình khoá điện thoại không sợ bị lão đại hiểu lầm sao.
Tên đàn em vô thức nói ra nhưng nói câu nào lại động vào máu điên của Trạch Hổ câu đó. Trạch Hổ giương nắm đấm định đánh cậu ta thì từ phía sau cậu vang lên một âm thanh gằn lên có chút gai góc.
– Ồn gì vậy. Phiền phức.
Trạch Hổ quay đầu lại nhìn. Người đến là Phó Ngạn, cậu ta lại mặc một bộ đồ đen che kín toàn thân chỉ để lộ ra đúng một đôi mắt vừa đen vừa đục vừa băng lạnh.
Trạch Hổ cười nhạt: Hơ, Phó Ngạn. Mày nghĩ mày là ai mà giở cái giọng đó ra hả. Ngon tháo súng xuống solo tay đôi với tao này.
Trạch Hổ tức giận không có chỗ để xả vừa lúc Phó Ngạn đến liền mượn cậu ta để trút cục tức. Phó Ngạn vốn xem thường tính hoả khí bồng bột của Trạch Hổ chỉ im lặng bước qua người cậu ta. Nhưng cậu vừa bước được nửa bước, bàn chân trên không trung vẫn chưa kịp hạ xuống liền bị Trạch Hổ kéo lại.
Cậu ta chìa ra khuôn mặt khiêu khích nhìn Phó Ngạn, tay mạnh bạo mà xé đai đạn quấn quanh bụng cậu vứt xuống đất.
Khuôn mặt Phó Ngạn bị khẩu trang che kín nhưng nhìn đôi lông mày từ từ nhíu lại cũng biết được biểu cảm của cậu bây giờ khó coi đến mức nào. Cậu từ từ nới rộng dây khoác túi súng hạ xuống được lưng chừng thì khựng lại.
– Lão đại không ở đây là muốn loạn rồi sao!
Tiêu Việt bước từ trên cầu thang xuống vừa đi vừa nói. Trạch Hổ quay đầu lại nhìn, hai con người này ngày thường thân thiết vô cùng bây giờ lại lườm nhau đến cháy mắt.
Phó Ngạn cúi người nhặt bao đạn bị Trạch Hổ xé vứt dưới đất lên. Cậu xiết dây quai vào rồi bước qua người Trạch Hổ bỏ đi.
Tiêu Việt xem chừng vẫn không buông tha mà mỉa mai: Bình thường không phải cậu suy nghĩ thấu đáo lắm sao. Sao hôm nay lại vì Trạch Hổ khích mấy câu mà đến súng cũng buông rồi.
Phó Ngạn vừa quay lưng liền dừng lại. Cậu không quay đầu cũng không có ý định phản bác. Tiêu Việt khẽ nhếch miệng cười khinh.
Phó Ngạn im lặng vài giây liền đột ngột cất tiếng: Nếu không tháo súng, giữa trán cậu ta đã có một lỗ thủng từ lâu rồi.
Lời nói vừa dứt Phó Ngạn cũng bỏ đi, Tiêu Việt vốn thầm đắc ý nay lại nhăn mặt. Trạch Hổ nghe lời vừa rồi của Phó Ngạn điên tiết ném điếu thuốc trên miệng xuống đất dùng chân đạp lên di di vài cái.
– Cmn để tao xem ai giết ai.
Tiêu Việt vội giữ người Trạch Hổ lại: Đừng manh động như vậy, đấu trực diện còn chưa biết thế nào nhưng chắc chắn một điều nếu hắn ta cầm súng thì cậu chết chắc.
Trạch Hổ nghiến răng lại, trước mặt đàn em mà bị coi thường. Nếu cậu không thể đánh thắng Phó Ngạn thì sau này làm sao nhìn mặt người trong bang. Đã vậy đến Tiêu Việt – người anh em thân thiết cũng coi thường thực lực của cậu.
Trạch Hổ bắt lấy tay của Tiêu Việt chặn trước người mình. Tiêu Việt theo ánh mắt cậu nhìn vào tay mình dường như đã biết được hành động tiếp theo chỉ là vẫn không phản ứng kịp. Trạch Hổ bắt lấy tay Tiêu Việt khoác qua vai mình mượn lực hất văng cậu ta từ phía sau ra phía trước trong ánh mắt kinh ngạc kèm hốt hoảng của mấy tên đàn em. Tiêu Việt lộn một vòng trên không trung rồi đập mạnh lưng xuống đất.
*Bịch*
– Á!
Cậu ta gắng nhịn cơn đau cố gượng dậy, bộ dạng vô cùng khó coi. Thấy thế Trạch Hổ chỉ cười khinh thường bước qua người cậu.
– Phế vật.