Hôn Giả Tình Thật - Long Tiểu Băng - Chương 26: Hồ Vân giận thật rồi
Trong ánh mắt Khuynh Y tỏ rõ sự thất vọng mà nhìn Cung Minh, dù không biết trong lòng cô đang nghĩ gì như trong sâu thẳm đôi mắt tỏ rõ một sự hụt hẫng. Thấy vậy, Cung Minh chậm bước đến trước mặt cô, anh đưa tay bắt lấy tay cô, đan từng ngón tay vào bàn tay mảnh dẻ đấy, cất lên một lời nói trầm ấm như mật ngọt.
– Đúng vậy, là con nhưng là ‘con vợ’ có được không?
Khoé môi Khuynh Y đang mím chặt bỗng dưng thả lỏng hẳn. Cô rụt tay lại rỏ ra giận dỗi quay mặt đi phía khác. Nhưng thật ra là để che dấu đôi má đào đỏ ửng mỗi khi ngại ngùng xấ hổ.
“Đồ biến thái này không chỉ mắng người rất giỏi mà nịnh người còn giỏi hơn nhỉ. Đồ nguy hiểm.”
Khuynh Y đang dần lún sâu vào cảm giác e ngại mà quên đi tình huống của hiện tại. Đột nhiên một tiếng thông báo kéo cô tỉnh lại.
*Tinh* Khuynh Y chợt giật mình, cô móc chiếc điện thoại trong túi ra xem. Chỉ thấy một tin nhắn dài như một cái văn sớ được gửi đến từ tài khoản tên ‘Cáo Mây’. Đó không ai khác chính là biệt danh của Hồ Vân.
Khuynh Y ấn vào tin nhắn rồi nhìn sang phía Hồ Vân. Chỉ thấy cô ấy mặt mày xám xịt, đôi mắt như dung nham sắp phun trào tới nơi. Không biết là tài năng thiên bẩm hay do mắc bệnh nghề nghiệp mà Hồ Vân bấm máy siêu nhanh và đặc biệt tin nhắn nào cũng dài như một cái văn sớ chỉ nhìn là không muốn đọc.
Khuynh Y nhìn tình hình không khả quan cho lắm bèn kéo Hồ Vân ra một hóc nói nhỏ.
– Cậu sao vậy? Không khoẻ chỗ nào sao?
– Không có. Đại tổng tài của chúng ta cứ tay trong tay với chồng của mình về trước đi. Tui tự lo cho mình được.
Hồ Vân nói lớn đại ý đầy mỉa mai như đang cố ý nói cho Cung Minh nghe thấy.
Khuynh Y nhíu mày, cô quay đầu nhìn Cung Minh cười trừ rồi ghé sát vào Hồ Vân nói nhỏ: Ây đừng có như vậy, thật ra tớ không định giấu cậu. Chỉ là chưa có cơ hội nói, vừa rồi vốn định là…
– Ô vậy sao. Đúng rồi, đã thành đại tổng tài trăm công ngàn việc rồi mà. Sao rảnh rỗi nghĩ đến người chị em này, ha. Nhanh nhất tại ~ T?ùmT???ệ n.?n ~
– Cậu bỏ cái kiểu một đại tổng tài hai đại tổng tài đi có được không!!
Khuynh Y bực mình gắt vào mặt Hồ Vân. Cô cố gắng giữ bình tĩnh hít sâu một hơi, nhưng khi trấn tĩnh lại thì người đã giận rỗi bỏ đi. Vốn định với gọi theo nhưng vì quá hiểu rõ tính tình của Hồ Vân nên lời đã định thốt ra lại vội thu về. Tuy là một người thoải mái phóng khoáng nhưng một khi đã giận thì con người ấy lại cực kì nóng nảy và cố chấp.
– Giận thật rồi. Rõ ràng lúc đầu là người đưa ra chủ ý nhưng bây giờ lại tỏ ra giận dỗi. Thật không biết phải làm sao.
Thở dài một hơi, Khuynh Y quay lại chỗ Cung Minh. Cô cúi mặt trước Ôn Mục Thiên.
– Xin lỗi, làm phiền thầy rồi.
– Không có gì.
Ôn Mục Thiên vừa đáp lời liền bị Cung Minh âm thầm lườm một cái. Sát khí như đang quấn quanh thân anh. Cung Minh thay đổi thái độ ngay lập tức khi nhìn về phía Khuynh Y.
– Nếu không có gì thì chúng ta đi thôi.
Anh tiến đến khoác vai Khuynh Y kéo đi một cách vội vã như rằng không muốn cô ở lại đây thêm một phút giây nào nữa. Có lẽ vì sợ Ôn Mục Thiên sẽ nói ra gì đó không nên nói.
Lúc đi qua người Ôn Mục Thiên, bàn tay đang đặt trên vai Khuynh Y của Cung Minh liền giơ lên một ngón tay giữa. Anh quay đầu lại nhìn Ôn Mục Thiên, ánh mắt đầy sự khiêu khích nhưng cũng là một lời đe doạ.
Đại ý: Tao sẽ còn đến tìm mày, thanh toán cho mày đủ thù cũ cộng thêm nợ mới. Còn nếu mày dám đụng đến thứ không nên đụng, hậu quả khôn lường.
Ôn Mục Thiên đối mắt với Cung Minh, ánh mắt không dám chớp một lấy nhịp. Chỉ sợ sẽ bị thứ uy áp kia nuốt chửng. Anh đột nhiên mở miệng mấp máy như nói gì đó nhưng không phát ra thành lời. Nhưng khi Cung Minh vừa nhìn thấy khuôn mặt liền hơi trầm xuống là lập tức ngoảnh đầu lại.
Chiếc xe của chú Lí vẫn luôn đậu bên đường gần cổng trường, chỉ chờ Khuynh Y đi ra liền đón đi. Khuynh Y ra đến cổng còn chưa kịp gọi cho chú Lí thì chiếc xe đã chạy đến.
Chú Lí kéo cửa kính xe xuống nghiêng đầu gọi: Hai đứa mau vào xe đi.
Chú Lí ra hiệu mắt cho Khuynh Y, cô thấy vậy vội vàng kéo cửa ngồi vào trong xe. Cung Minh cũng cùng vào theo. Vừa đóng cửa, chú Lí lập tức lái xe đi, ông không quên chỉnh lại tấm gương chiếu hậu.
Khuynh Y quay đầu nhìn ra sau xe rồi quay lại: Có chuyện gì sao ạ? Chẳng lẽ là Diêu Thư, bà ta lại thuê người theo dõi cháu?
– Lúc nãy chú thấy có một đoàn xe đen đậu gần đó. Còn có mấy tên xăm trổ nhìn rất không bình thường. Tốt nhất chúng ta nên đi trước để tránh gặp rắc rối không đáng có.
– Khụ.
Cung Minh nghe vậy đột nhiên chột dạ. Anh vừa nghe liền biết đó là đám đàn em không biết điều của mình. Nhưng điều đó không phải vấn đề quan trọng. Cung Minh lén nhìn sang Khuynh Y, anh nhớ lại câu nói bằng khẩu hình của Ôn Mục Thiên.
“Tao sẽ biến cô ta thành nô lệ của ma túy.”