Học Bá, Cảm Ơn Vì Đã Kéo Em Ra Khỏi Cơn Ác Mộng! - Chương 105: "An à, mình kết hôn nhé!"
- Home
- Học Bá, Cảm Ơn Vì Đã Kéo Em Ra Khỏi Cơn Ác Mộng!
- Chương 105: "An à, mình kết hôn nhé!"
Vẫn còn chút nữa mới đến giờ An tan làm, anh ngồi trong xe đợi một chút
Chợt mắt vô tình va vào cửa tiệm hoa nhỏ bên đường
“…”
…
“Hể vậy là nay An không định tổ chức sinh nhật thiệt sao? Về ăn với nhà à?”
“Ừm, đã lâu lắm rồi em mới lại về với mọi người mà”
“Tiếc ghê, bọn chị muốn đi chơi với em thế cơ mà~” vị tiền bối tỏ ra tiếc nuối
“Thôi đi, bà muốn dụ nhỏ đi nhậu thì có!”
“Làm gì có!!”
“Nói tới nhậu, không biết An đã uống rượu bao giờ chưa nhỉ?”
“Hình như là chưa, nhưng Huy thì uống rồi, bảo là đắng hơn socola rất nhiều nên em cũng không muốn uống!!”
“Uầy chưa gì mà nhắc đến bạn trai rồi kìa”
“Quả nhiên là tình yêu mà”
“Thôi thôi mau mau quay về với tình yêu của em đi, người ta đứng đợi kìa!”
“A!” An dời tầm mắt sang phía cổng, mừng rỡ thấy Huy đang đứng nghe điện thoại, tay còn cầm một bó hoa cúc trắng, loài hoa nó thích nhất
“Vậy em đi nhé!!” nó chạy về phía anh
“Ôi trời coi con bé kìa, vui vẻ hơn hẳn so với hình ảnh phờ phạc đâm đầu vào làm việc của mấy thánh trước!!”
…
“Anh!!” nó chạy tới ôm anh
“Úi té té. Vui thế sao?” Huy cười, xoa đầu nhìn nó
“Hehe, hoa gì thế?”
“Em biết mà còn hỏi nữa sao?”
“Hì”
“Đi thôi, đưa em đi mua ít đồ nhé?”
“Hửm? Cần mua gì sao?”
“Không, chỉ là muốn đưa em đi mua đồ em thích thôi, không muốn sao?”
“Muốn!!”
Huy chở An đi vòng quanh thành phố, lượn qua tất cả cửa hàng nó thích, thoáng cái đồ đã đầy xe
“Giờ thì ta đi ăn nhé?” Huy hồi hộp hỏi
“Ừm! Em đói lắm rồi!” An vẫn chưa biết gì, vẫn hồn nhiên đáp
“Hửm? Chúng ta ăn ngoài biển sao?” An bất ngờ khi nhìn ra cửa sổ xe
“Ừm, không phải em nói thích biển sao? Đưa em ra đây ăn một bữa!”
“Đặc biệt tới vậy cơ à~~~~”
“Nào, tới rồi, ta xuống thôi” Huy dừng xe trước một khu villa sang trọng
“Hả? Nhà hàng đâu???”
“Đeo cái này vào, anh dẫn em đi” Huy lấy ra một chiếc bịch mắt
“Sao bí ẩn thế!!!”
Huy nắm tay An dìu nó xuống xe, bước từng bước nhỏ đến vào khu villa
Từ ngoài cửa đã thấy một đường rải đầy hoa, hai bên còn có bong bóng, trải dài đến căn villa cao nhất, cũng là căn có view biển đẹp nhất
Huy mở bịch mắt ra cho nó, chậm rãi dìu nó đi từng bước trên đoạn đường
“Eo anh mà cũng biết làm mấy trò sến súa này nữa hả?” An ngoài miệng thì chê nhưng miệng cứ cười mãi không ngớt
Huy mở cửa căn villa và bước vào
Bên trong tối thui khiến nó thoáng hoảng sợ
“Ơ? Huy? Anh đâu rồi!?” Huy đột ngột buông tay nó ra
“Tách” tiếng đèn vang lên
Căn phòng được trang trí nhẹ nhàng với tông màu chủ đạo là xanh và trắng, hai màu nó thích nhất
Ở giữa lại được vẽ ra một con đường bằng giải ruy băng xanh
Nó men theo con đường mà đi lên lầu
Căn villa có tổng cộng 3 tầng, mỗi tầng lại có một khung hình khác nhau: tầng 1 là những kỉ niệm vào lần đầu cả hai gặp nhau, về ngày còn là học sinh, về ngày còn vùi mình vào đèn sách. Tầng 2 là khi mỗi đứa một nơi, chỉ liên lạc cho nhau qua những dòng tin nhắn với hàng tá những bức ảnh không tên đã được gửi đi suốt 7 năm. Tầng thứ 3 lại chẳng có gì, chỉ là một căn phòng màu xanh cùng một cái bàn tròn ở giữa
Bên trên bàn có thứ gì đó, nó lại gần cầm lên đọc: “Ra ban công và nhìn xuống”
Nó cũng ngoan ngoãn làm theo, kéo cửa ban công ra
Bên dưới là một trái tim lớn bằng bong bóng xanh
Nhưng chỉ có thế thôi, không còn gì cả
Thắc mắc, nó loay hoay tìm kiếm xung quanh xem có gì không
Đúng như nó nghĩ, bên cạnh có một chiếc cầu trượt, trượt thẳng xuống chính giữa trái tim nhỏ bên cạnh trái tim lớn mà nó đã thấy
Tò mò, nó tuột xuống ngay
“Bùm!” tiếng pháo giấy ở hai bên vang lên khe khẽ nhưng đủ khiến nó giật mình
Huy xuất hiện trước mặt nó
“Ù ôi anh làm em hết cả hồ-”
“An à, mình kết hôn nhé!”