Hoàng Hậu Tô Đình - Dạ Bạch Vô Nha - Chương 84
Hai con ngựa nhanh chóng lao ra ngoài, mục tiêu cần đến chính là Phủ tướng quân. Thời gian hiện tại đã đến trưa trên đường không quá đông đúc, vì vậy khi hai con ngựa lao vào lòng đường thì cũng không gây trở ngại cho ai cũng không gặp bất trắc gì.
Quy luật trong thành từ xưa đã không cấm cưỡi ngựa cho dù đang trong lãnh thổ của vua, chỉ khi đến cổng cung mới phải dắt ngựa mà đi bộ vào. Tuy nhiên trong quy luật cũng có thêm một mốc thời gian cố định nếu vi phạm vẫn sẽ bị xử tội dù cho là những quan lại có chức vị cao.
Tô Đình là người kiến nghị quy định này nên nàng cũng là người hiểu rõ nhất, vì vậy không thể nào mà nàng có thể thản nhiên chạy cưỡi ngựa phóng nhanh như vậy được.
Một đường từ cổng cung chạy đến trước cửa phủ Thượng tướng quân chỉ mắt một khắc.
Kể từ khi Tô Quan chết trên chiến trường thì cánh cổng Tô gia không còn mở ra nữa, Tô Mạnh cũng đã từ quan chính thức cáo lui nghỉ dưỡng, hiện tại chỉ còn Tô Khai vẫn phải làm quan trong cung không được trở về, bởi vì ngoại trừ Tô Đình thì Tô Khai chính là con tin nằm trong tay Hoàng Tiêu Hiên.
Tô gia có ấn thiên tử, chỉ cần lấy ra thì cho dù là Hoàng Tiêu Hiên cũng không thể bất ép cả nhà bọn họ. Tuy nhiên Tô gia nhiều đời đều là trung lương, bọn họ thà chết chứ không làm nhục thiên tử.
Nhưng ấn thiên tử là cái gai trong mắt của hoàng thượng, hắn ta luôn nghĩ cách để bắt ép cả Tô gia, trong mắt hắn không có một chút ơn nghĩa hay ân tình mà Tô gia đã làm cho hắn chỉ chăm chăm vào chuyện mặt rồng cùng cái tôi của bản thân.
Nhiều năm trôi qua sự đa nghi trong lòng hắn chưa từng nguôi ngoai, hắn lo lắng ngôi vị của mình sẽ bị Tô gia cướp lấy bởi vì những gì hắn đang nắm trong tay đều nhờ Tô Đình giành lấy, vinh quang mà hắn nhận được cũng là do Tô Đình.
Là vua của một nước nếu như chuyện cũ bị đào lên thì hắn còn gì là mặt mũi còn gì là uy nghiêm của một thiên tử, vì vậy hắn nhờ tay Quan gia chèn ép Tô gia, hắn giữ người như Tô Quan cùng Tô khai một phần để Tô gia không dám lên mặt với hắn một phần bởi vì tài năng của dòng họ Tô này.
Chỉ cần là người của Tô gia thì cho dù là nam nhân hay nữ nhân đều là thiên tài không chỉ về văn còn về võ, tuy Tô gia là võ tướng nhưng nhiều đời đều là văn võ song toàn.
Tô Đình biết, Tô gia cũng biết vì vậy bọn họ luôn thuận theo ý chỉ của hắn nhưng đến cuối cùng niềm tin của bọn họ đã đặt sai người, tiên đế cũng đã nhìn sai chính con trai của mình.
Tô Đình nhảy xuống ngựa rồi rõ cổng. Bên trong vang lên tiếng hỏi:
“Ai đấy?”
“Là ta.”
Cánh cổng nhanh chóng được mở ra, người canh cửa vui mừng nói: “Tiểu thư. Mau, mau vào trong.”
“Cảm ơn.” Tô Đình mỉm cười rồi đi vào trong, Mạnh Thiên đắt theo hai con ngựa đi theo phía sau.
Nàng quen cửa quen nẻo mà đi vào trong, đi đến phòng ăn, thời gian này vừa lúc cả nhà nàng đang dùng bữa. Tô Mạnh ngồi đối diện cửa vừa nhìn thấy bóng dáng của nữ nhi mình yêu thương nhất hai mắt liền trừng lớn vẻ mặt đầy sự kinh ngạc, thức ăn vừa được gắp lên cũng vì vậy mà rớt lại vào đĩa.
“Tiểu Đình?”
Những người đang ngồi vây quanh bàn cơm đều không khỏi dừng đũa mà kinh ngạc quay đầu.
“Bảo bối.” Tô phu nhân mừng rỡ, hai mắt đẫm nước nhanh chóng đứng dậy mà chạy đến cửa giang hai tay ra ôm nàng vào lòng.
“Muội muội…”
“Đình Đình.”
Bốn người ngồi trên bàn cũng không nhịn được mà vui mừng chạy lại, bọn họ vòng quanh nàng một hồi để kiểm tra sau đó thấy nàng không có gì mới thở phào một hơi.
Mấy năm rồi không được nhìn thấy nàng đúng là nhớ chết bọn họ, cả hai người đều không làm trong quan trường nên không có dịp gặp mặt nàng, Tô Khai cũng rất ít khi nhìn thấy nàng mỗi lần chàng trở về đều chỉ lắc đầu thở dài một cách đầy bất lực.
“Con đã dùng bữa chưa. Mau ngồi xuống cùng mọi người dùng cơm đi.” Tô phu nhân ôm nàng xong liền kéo nàng lại bàn cơm.
“Chưa ạ, nữ nhi vội vàng chạy về nên chưa ăn gì cả.” Tô Đình ngoan ngoãn nói, hai mắt nàng đầy tưởng niệm.
Cảm giác được người nhà cưng chiều này đã lâu rồi nàng không thể cảm nhận được, nàng thật sự rất nhớ gia đình của mình.
“Được… Được ngồi xuống cùng ăn đi.” Tô Mạnh gọi người hầu lấy thêm bộ chén đũa đến.
Tô phu nhân hai mắt vừa khóc xong nhưng hiện tại lại đông đầy ý cười: “Đúng vậy gia đình chúng ta cùng nhau dùng bữa đi. Đã lâu lắm rồi không thể cùng nhau ngồi như thế này.”
“Vâng ạ, đúng là đã lâu lắm rồi.”
Những người khác cũng mỉm cười sau đó bắt đầu dùng bữa. Bữa trưa của Tô gia tuy phong phú nhưng không xa hoa, mỗi lượng thức ăn đều làm vừa đủ cho số người trong nhà, gia quy của bọn họ đều không mong muốn con cháu sau này sống quá buông tha quá lãng phí, vì vậy cho dù sản nghiệp của Tô gia có trải rộng như thế nào cũng chưa từng tiêu xài một cách phung phí.
Tô Đình nhìn người nhà đang ngồi cùng nàng cùng nhau ăn một bữa cơm liền không khỏi cong, cong mắt đầy thỏa mãn. Đây đúng là quyết định đúng đắn nhất từ trước đến nay của nàng. Trên chiến trường nàng không đảm bảo được bất kỳ chuyện gì nhưng hiện tại nàng cảm thấy cực kỳ hạnh phúc cho dù có bỏ mạng nơi xa trường thì nàng cũng sẽ không một câu oán hận.
Đại ca nếu như muội có lỡ theo huynh thì đừng gõ đầu muội nhé, chỉ mong lần này hắn ta có thể tha cho gia đình mình