Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Chương 51-52
Hoàng hậu nhìn theo bóng lưng Đồng cô cô, một mình ngồi đó, tay lần tràng hạt, ánh mắt dần dần sắc bén lên.
Có thai thì sao chứ, sinh được con được hay không vẫn chưa biết. Dù sinh con nhưng có thể nuôi lớn được lại là chuyện khác, có chăm sóc cho đứa bé được khỏe mạnh hay không cũng là vấn đề. Nàng ta không thể quá sốt ruột, phải bình tĩnh, nếu không đi một bước sai thì không cứu vãn được. Chỉ cần Tô thái nữ không phải là kẻ ngốc thì mình có thể nâng nàng ta lên. Đến lúc đó sau lưng Quý phi có kình địch đương nhiên sẽ lơ là phía mình. Chờ khi đó, người nhà ra thêm vài phần sức lực, dù bây giờ mình không có thai thì sau này chưa chắc sẽ không có.
Nếu quả thật không có con, vậy thì nàng ta phải coi trọng đứa bé của Tiền tài tử …
Hoàng hậu càng nghĩ càng xa, nàng ta không sinh được con cũng không sao. Trong hậu cung này rất nhiều người có thể sinh con. Lúc đó nàng ta sẽ tự mình nuôi dưỡng dạy bảo, giữ con bỏ mẹ không phải là việc khó khăn gì.
Quý phi thật sự nghĩ mình mang thai thì có thể lật đổ hậu vị của nàng sao? Hình như đã quá coi nhẹ Sở gia của nàng. Dù có cùng Tô gia Khúc Châu hợp tác thì sao chứ, Sở gia bọn họ cũng sẽ không ngồi yên bỏ mặc, huống chi lẽ nào Hoàng thượng sẽ trơ mắt nhìn nhà mẹ đẻ Quý phi và Tô gia của Khúc Châu bắt tay nhau?
Càng nghĩ lòng càng ổn định, hoàng hậu cảm thấy chắc chắn mình suy đoán không sai. Quý phi có thai, toàn bộ Tô gia sẽ thăng tiến theo, nước lên thì thuyền lên, đương nhiên Hoàng thượng sẽ phải chèn ép vài phần, không thấy Lý Chiêu Nghi liên tiếp bị sập cửa vào mặt sao?
Chỉ cần nàng dự đoán đúng, tối nay Tô thái nữ dâng lên thuốc bổ nhất định được giữ lại, đến lúc đó chỉ cần nàng nhân cơ hội nói tốt thêm vài câu thì địa vị của nàng ta sẽ được ổn định. Sau này cần mình lại nâng đỡ vài phần, quý phi sẽ không thể ngủ yên.
Nhà mẹ đẻ Tô thái nữ không mạnh, dù có được thánh sủng cũng không thoát được sự kiềm chế của nàng, yên tâm sử dụng.
Dù Hoàng hậu tin rằng mình tính toán toàn vẹn mọi đường rồi nhưng trong lòng vẫn bất an, tinh thần không tập trung. Nàng suy nghĩ một hồi rồi đứng dậy vào phật đường nhỏ phía sau, quỳ trước Phật tổ khẽ tụng kinh, cầu mong Phật tổ phù hộ tâm nguyện của nàng được đạt thành.
Không biết qua bao lâu thì nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập đi tới. Hoàng hậu cũng không đứng dậy vẫn khẽ tụng kinh như cũ. Chẳng mấy chốc có tiếng bước chân khẽ khàng đi vào phật đường.
“Nương nương.”
Nghe tiếng Đồng cô cô, hoàng hậu mới mở mắt ra, “Có suôn sẻ không?”
“Vâng, có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.” Đồng cô cô hơi do dự rồi vẫn trả lời.
“Nói đi.” Hoàng hậu nắm chặt tràng hạt, trong lòng căng thẳng. Sao lại xảy ra chuyện bất ngờ ngoài ý muốn chứ, chẳng lẽ Hoàng thượng cũng không thích Tô thái nữ, đuổi người về sao?
Gió đêm mang theo hơi lạnh thổi qua tai, Tự Cẩm quỳ dưới nền đá xanh lạnh như băng, cảm thấy sự lạnh lẽo của đá truyền vào người, nét mặt nàng rất bình tĩnh.
Đứng cách Tự Cẩm không xa khoảng 1m là một cô gái. Nàng ta mặc áo choàng màu vàng nghệ, váy trong màu hồng phấn, áo thổ cẩm ngắn, phối hợp với đuôi váy thướt tha rủ xuống đất. Đầu chải tóc búi song, trên tóc cài một cây trâm khảm ngọc thạch, khuyên tai lấp lánh càng làm nổi bật nét kiều diễm sắc sảo của nàng.
Cẩm Tiệp Dư quả nhiên là không phụ phong hào “Cẩm”, quả là một cô gái xinh đẹp như gấm ngọc, da trắng mịn, nét mỹ miều, lại thêm đuôi lông mày nhướn cao càng thêm quý phái, kiêu kỳ.
Tự Cẩm đã tính toán giờ giấc, cố ý tránh thời gian với Cẩm Tiệp Dư đến Sùng Minh Điện, vậy mà cuối cùng vẫn phải chạm mặt nàng ta. Xem ra, hôm nay Cẩm Tiệp Dư đã nhận được tin tức Hoàng hậu nương nương nói với nàng, nếu không cũng sẽ không tìm cớ chặn nàng lại!
=======
Chương 52: Muốn thay quyền Hoàng hậu nương nương điều hành lục cung sao?
Vân Thường quỳ cạnh Tự Cẩm, cúi thấp đầu nói: “Bẩm Tiệp dư, tiểu chủ nô tỳ phụng ý chỉ của Hoàng hậu nương nương đến, cũng không dám vượt quy tắc làm việc, mong Tiệp dư phái người đến Phượng Hoàn Cung hỏi sẽ biết ngay.” Cẩm Tiệp Dư đã có lòng làm khó chủ tử, nàng ta làm nô tài tất nhiên phải phân ưu. Nếu chủ tử đã cùng mấy người bên Quý phi kết ân oán không hóa giải được thì giờ nàng ta dù không dám nói lời bất kính cũng phải giải thích rõ ràng.
“Chủ tử chúng ta không hỏi ngươi, kẻ nô tài như ngươi lại dám chen miệng vào, người đâu đến đây dạy cho tiện tỳ này biết thế nào là quy củ.”
Tự Cẩm vốn đang bình thản, nghe thấy lời này cũng phải ngẩng mạnh đầu lên nhìn người nói. Người này chính là Đại cung nữ Thúy Thu của Cẩm Tiệp Dư. Lúc ấy nàng ta đầy mặt đắc ý vênh vang, sai tiểu cung nhân sau lưng đi tới định vả miệng Vân Thường.
Trong cung này có muốn đánh người khác cũng ít khi đánh vào mặt bởi vì chịu đánh mặt là việc rất mất thể diện. Thúy Thu chính là muốn để một chủ tử như nàng mất mặt, sao Tự Cẩm không nghĩ ra chứ.
Chủ không quyền, bộc chịu khổ.
Nhưng đánh chó còn phải nhìn mặt chủ nhân, Thúy Thu làm như thế chẳng qua muốn nói cho nàng nàng biết trong mắt nàng ta, chủ tử như Tự Cẩm có cũng như không.
Nếu là trước đây, chắc chắn Tự Cẩm không dám làm gì, nhưng hôm nay hoàng hậu ép buộc nàng ra mặt, nếu đã có lý do này thì nàng đương nhiên muốn mượn uy phong hoàng hậu làm việc.
Dù tuổi Tự Cẩm còn nhỏ, nét mặt cũng vẫn ngây thơ nhưng khi tức giận lên thì không thiếu uy nghi. Nàng không quỳ nữa, vịn tay Vân Thường từ tốn đứng lên, ánh mắt nhìn Thúy Thu chằm chằm, nghiến răng nói: “Các ngươi đều là cung nhân, mở miệng ra lại mắng người khác là tiện tỳ, vậy ngươi thì là cái gì?”
Thúy Thu không ngờ vị Tô thái nữ trước giờ vốn mềm mại dịu dàng lại bất chợt cường ngạnh, nàng ta không khỏi sững sờ. Cũng chỉ trong nháy mắt, Tự Cẩm cười lạnh nhìn Cẩm Tiệp Dư nói: “Tiệp dư tỷ tỷ đi đường cẩn thận, muội muội phụng theo ý chỉ nương nương không dám trì hoãn, ngày khác muội muội sẽ chuẩn bị sẵn sàng lãnh giáo bản lĩnh dạy nô tài của của tỷ tỷ.”
Cẩm Tiệp Dư cũng tuyệt đối không thể tưởng tượng được Tự Cẩm chợt trở nên mạnh mẽ, nàng ta rất tức giận, biến sắc.
“To gan!” Cẩm Tiệp Dư nheo mắt lườm TỰ Cẩm. Một Thái nữ nhỏ nhoi cũng dám cưỡi trên đầu nàng ư? Chẳng qua được Hoàng thượng chú ý một chút mà dám mạnh miệng lớn lối như thế?
Lúc ấy Tự Cẩm cũng sợ, tim đập thình thịch, nhưng nghĩ sau lưng có Hoàng hậu chống lưng nên cũng vững tâm trở lại. Bây giờ hoàng hậu đang chướng mắt mấy người bên Quý phi, nếu mình có thể tìm ra yếu điểm của bên Quý phi dâng lên cho hoàng hậu, chắc Hoàng hậu nương nương sẽ rất vui mừng.
“Ý của Tiệp dư tỷ tỷ là gì? Muội muội có nói sai điều gì chăng, nếu lời nào không thỏa đáng thì rất mong tỷ tỷ chỉ giáo, muội muội nhất định thay đổi.” Tự Cẩm cười nhìn Cẩm Tiệp Dư, nét mặt vui vẻ, thêm chút hồn nhiên, “Muội muội tiến cung ngắn ngủi, mọi chuyện trong cung còn chưa hiểu hết, nếu có lời nói, việc làm chưa đúng rất mong tỷ tỷ chỉ dạy.”
Tự Cẩm suy nghĩ cẩn trọng từng câu từng chữ mới dám nói, Cẩm Tiệp Dư đương nhiên không tìm được sai lầm của nàng.
Cẩm Tiệp Dư quả nhiên không phục, cười lạnh một tiếng thản nhiên nói: “Tô thái nữ va chạm bản Tiệp dư, coi rẻ cung quy, tự kiêu tự đại, chẳng lẽ không đáng chịu phạt?”
Cẩm Tiệp Dư nói nàng va chạm nàng liền va chạm ư? Chẳng qua là cố ý vu hãm, nhân cơ hội tìm chuyện mà thôi.
“Tiệp dư tỷ tỷ đây là muốn thay quyền Hoàng hậu nương nương điều hành lục cung sao?” Tự Cẩm đơn giản khiêu khích nhìn Cẩm Tiệp Dư, nàng cũng không tin nàng ta dám trả lời!