Hoa Tàn Ngược Gió - Tống Thục Nguyệt - Chương 8: Trò cười (2)
Lý Trung vội vàng khuyên: “Hôm qua bệ nghỉ ngơi trong cung Quý phi nương nương một đêm. Nương nương một bước cũng không ra khỏi tẩm cung. Mai cô nương nghĩ kĩ lại xem.”
Mai Mương khóc lóc thảm thiết: “Tên nam nhân lạ mà cô ta chứa chấp đâu! Hắn bò lên giường Tống Thục Nguyệt được thì muốn hại con của ta không phải dễ như trở bàn tay sao?”
Lý Trung nghẹn họng, mồ hôi lạnh túa ra.
Lục Hâm đến nay sống chết không rõ, khiến cho hậu cung hoảng sợ.
Đại thần đến nghị sự xụ mặt cúi đầu không nói, sắc mặt Thẩm Hòe cũng khó coi.
Lý Trung nuốt nước bọt nhỏ giọng nói: “Mai cô nương, đừng, đừng nói lung tung nữa.”
“Ai nói lung tung? Lần này hắn dám mưu hại con vua, ngày mai sẽ dám hành thích vua. Bệ hạ, Hương nhi sợ lắm!”
Mai Hương ngồi sụp xuống đất ôm lấy chân Thẩm Hòe, làm trò trước mặt bao nhiêu đại thần, khóc lóc la lối.
Tống Thục Nguyệt tức giận mắng Mai Hương ngậm máu phun người, không biết liêm sỉ.
Hai nữ nhân văng ra đủ loại từ ngữ tục tĩu, loạn đến mức sắp túm đầu đánh nhau.
Thẩm Hòe kiêng dè đứa bé mà nói đỡ cho Mai Hương, Tống Thục Nguyệt liền rút kiếm đâm thẳng về phía Thẩm Hòe.
Lý Trung sợ Thẩm Hòe bị thương, nhào xuống ôm chân cầu xin Tống Thục Nguyệt, lại bị Thẩm Hòe một cước đá văng ra, hình như gãy mất một xương sườn, đau đến mức cuộn thành một quả bóng.
Long bào của Thẩm Hòe, trước mắt bao người, bị Tống Thục Nguyệt chém đến loang loang lổ lổ, thiên tử uy nghiêm lại giống như một trò cười.
Thái phó cầm đầu đám đại thần, tức giận mắng Tống Thục Nguyệt coi thường triều đình, vô pháp vô thiên, một loạt quỳ xuống yêu cầu Thẩm Hòe xử trí Tống Thục Nguyệt theo luật.
Một bên là tình yêu mười năm, một bên là trọng thần trong triều, Thẩm Hòe bị ép đến mức thẹn quá giận, lôi Thái phó ra đánh mười roi ngay trước mặt mọi người.
Thái phó vừa xấu hổ vừa giận dữ, đâm đầu vào cột chết, trước khi trút hơi thở cuối cùng còn mắng Thẩm Hòe là hôn quân.
Cái chết của Thái phó khiến triều đình chấn động, nhưng ông ta vốn là cánh tay đắc lực trong triều, học trò của ông ta rải rác khắp bốn bể năm châu, cái chết của ông ra chẳng khác gì đốt lửa vào tổ kiến.
Thẩm Hòe đã phiền não, Tống Thục Nguyệt lại hàng đêm quấn lấy hắn không tha, gấp gáp muốn mang thai con của hắn.
Thẩm Hòe từ chối thì nàng ta liền khóc lóc quậy phá, chửi Thẩm Hòe thay lòng đổi dạ.
Để tránh mặt nàng ta, Thẩm Hòe uống say khướt, chạy đến chỗ ta phàn nàn.
Ta ngồi nghe hắn động tâm vì vẻ lạnh lùng của Tống Thục Nguyệt như thế nào, rồi hai người đau khổ vì không thể đến được với nhau ra sao.
Hắn không hiểu vì sao bọn họ đã được bên nhau như ước nguyện rồi nhưng hắn lại không cảm thấy hạnh phúc tí nào, thay vào đó suốt ngày cãi nhau.
Tuy say nhưng chuyện hai người họ tư thông với nhau từ sớm lại không để lộ một chữ.
Thẩm Hòe xúc động nói, hai mắt rưng rưng: “Uyển Nhi, ngươi không hiểu đâu, nàng yêu ta, vì để Tô gia phò tá ta mà chấp nhận chịu khổ gả cho đại ca ngươi, ta nợ nàng quá nhiều”
Ta nghe mà buồn cười: “Chịu khổ? Cha ta thương nàng ta như vậy, hồi nàng ta chưa xuất giá, chi phí ăn mặc các thứ đến ta còn phải xếp sau nàng ta. Sau khi nàng ta gả cho ca ca ta, càng được đại ca ta sủng trong lòng bàn tay như bảo bổi, cái này mà gọi là chịu khổ à?”
“Nếu sống trong nhung lụa giống nàng ta mà gọi là chịu khổ thì ngày tháng thần thiếp trôi dạt với bệ hạ, ăn bữa nay lo bữa mai gọi là gì?”
Ta cười nhưng nước mắt lại chảy xuống: “Bệ hạ, thiên vị của ngài đúng là vô lý”
Thẩm Hòe trố mắt nhìn ta như vừa nhớ ra chuyện gì, trong mắt hiện lên chút khổ sở, hắn giơ tay lau đi nước mặt trên mặt ta, ta nghiêng mặt tránh đi.
“Ngài yêu Tống Thục Nguyệt, thần thiếp không có tư cách nhiều lời. Nhưng thần thiếp đã làm sai chuyện gì mà đáng để bị ngài khinh thường như vậy?”
“Uyển Nhi, ta..” Thẩm Hòe muốn kéo lấy ta, đột nhiên mất lực ngã gục xuống bàn, ta chán ghét lau đi nước mắt trên mặt.
“Trà yên giấc” Mai Hương đặc biệt chuẩn bị cho ta cũng dùng tốt đấy chứ.
Hôn sự của Tống Thục Nguyện và đại ca ta là do chính nàng ta đề.
Hôn ước của ta và Thẩm Hòe cũng là hắn quỳ ba ngày ba đêm trước mặt tiên đế.
Nếu năm đó Thẩm Hòe cầu hôn Tống Thục Nguyệt, hai anh em ta sẽ không bao giờ ngăn cản, còn chúc phúc chuẩn bị cho nàng ta một phần của hồi môn phong phú.
Nhưng hai người họ, một kẻ không muốn đi theo hoàng tử không được sủng ái chịu tội, một kẻ không thể từ bỏ được quyền lực dưới một người trên vạn người.
Hai con sói mắt trắng lại ích kỷ lợi dụng nhà chúng ta để đạt được mục đích. Đạt được rồi liền vong ân phụ nghĩa, qua cầu rút ván, giờ còn muốn ta phải thông cảm cho chuyện tình ngược luyến tình thâm của bọn chúng?
Đúng là mặt dày hơn cả tường thành.