Hiệp Khách Vương Phi - Chương 56: Kết cục
Đông Cung
Nam Cung Mặc tỉnh lại lúc nửa đêm, bên cạnh không có ai, hắn hơi nhíu mày đứng dậy. Cạnh cửa sổ có một thân ảnh đơn bạc đang tựa đầu nhìn ra ngoài, đôi mắt mông lung không biết đang suy nghĩ gì. Nam Cung Mặc cầm áo khoác nhẹ nhàng đi tới khoác lên vai nàng.
– Ban đêm trời lạnh….
Trước mặt hắn, nữ nhân quay đầu hiện lên một khuôn mặt tuyệt sắc, mi thanh tú mục vừa hài hòa vừa sắc sảo, chính là khuôn mặt hắn nhìn thấy vào bốn năm trước.
– Sênh Ca?
Nam Cung Mặc không dấu nổi kinh ngạc. Sênh Ca ngước mắt nhìn hắn, bình tĩnh thong dong.
– A Mặc, chàng xem thứ này.
Nam Cung Mặc lật giở vài trang, lông mày nhíu lại, đây là những trao đổi của Nam Cung Thành cùng Đông Lăng, còn chỉ rõ ham muốn Đế vị của hắn.
– Sênh Ca, những thứ này nàng lấy ở đâu?
– Là tiểu thư lấy từ tay Tống Tử Yên, có thể tin tưởng được.
Nam Cung Mặc híp mắt, có những thứ này thì không cần đến mấy kế hoạch phức tạp kia nữa. Danh sách kẻ ủng hộ cũng nằm trong tay hắn, có thể một mẻ tóm gọn Tứ hoàng tử đảng. Đôi mắt Nam Cung Mặc thâm trầm. Bỗng nhiên bên tai hắn vang lên một giọng lạnh nhạt:
– A Mặc, ta phải trở về.
Nam Cung Mặc gấp gáp ôm lấy nàng, gạt mọi tính toán sang một bên. Xa cách một lần, hắn đã phải tìm kiếm bốn năm, lần này sao có thể buông tay?
– Không cho phép, ta không cho phép nàng rời khỏi.
– A Mặc. Ta về nhà. Ta muốn có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh chàng.
Nam Cung Mặc ôm nàng càng chặt hơn. Tham lam hít vào hương hoa nhài. Mãi lâu sau mới cất giọng khàn khàn:
– Nàng sẽ trở lại chứ?
– Ba năm, đợi ta ba năm, được không?
Nam Cung Mặc trầm mặc rất lâu, hắn rất muốn nói, kỳ thật nàng không cần làm như thế. Con đường đã dọn sẵn, dù khó khăn, nhưng hắn có thể làm được, nàng chỉ cần đứng sau lưng hắn thôi. Mãi sau Nam Cung Mặc mới nặng nề lên tiếng:
– Hai năm, ta cho nàng hai năm. Nếu hai năm sau nàng không xuất hiện, ta sẽ đích thân đi tìm nàng.
Ánh mắt Thanh nhi hơi đổi, những suy tính lướt qua rất nhanh rồi kiên định gật đầu.
– Được.
Nam Cung Mặc nâng khuôn mặt nàng lên nhìn thật tỉ mỉ, ngũ quan cân xứng, mũi cao môi nhỏ, đôi mắt thanh lạnh quả là một tuyệt sắc giai nhân. Nam Cung Mặc cúi đầu hôn lên cái trán, mi mắt, giữa má, nơi mà khi Sênh Ca cười lên sẽ lộ lúm đồng tiền xinh xắn, cuối cùng hắn dừng lại ở đôi môi, lúc đầu dịu dàng trằn trọc, càng về sau càng mạnh mẽ quyến luyến như muốn khảm nàng vào xương cốt. Khuôn mặt nhớ nhung bao năm ở trước mặt, Nam Cung Mặc không kiềm chế được ham muốn chiếm hữu làm của riêng. Chẳng biết từ lúc nào hắn đã tiến tới trên giường. Cho tới khi Sênh Ca đè lại bàn tay đang làm loạn, hơi thở dồn dập cất tiếng: “A Mặc” mới khiến hắn tỉnh táo lại. Khuôn mặt động tình phiếm hồng, một tiếng “A Mặc” của nàng có lực sát thương vô cùng lớn. Nam Cung Mặc vùi đầu vào hõm vai nàng, cố lấy lại giọng nói đã mất của mình:
– Xin lỗi, ta xúc động quá.
Sênh Ca không còn sức lực để nói thêm điều gì, chỉ biết cười lắc đầu. Mãi sau Nam Cung Mặc nghiêng mình ôm trọn nàng vào lòng. Hắn nhớ lần đầu tiên gặp mặt đã bị kinh diễm bởi vẻ đẹp của nàng. Khi đó bị thương, hắn vẫn đủ sức nghĩ rằng: “Ồ, hóa ra nơi sơn dã này lại có một cô nương tuyệt sắc như vậy”.
Những ngày tháng tiếp theo được nàng chăm sóc tỉ mỉ, được chứng kiến sự thông tuệ của nàng, sự thưởng thức ban đầu không biết từ khi nào trở thành rung động khó phai. Hắn nhớ khi hỏi tên nàng là gì, nàng bình thản lại có chút chờ mong trả lời:
– Ta đi tìm gia đình, còn chưa biết mình tên gì.
Hắn trông nàng như một ngọn cỏ xanh thanh mát liền nói:
-Sênh Ca, vậy ta sẽ gọi nàng là Sênh Ca.
Một tháng ở cùng nàng hắn thực sự quên đi tranh đấu đẫm máu nơi kinh thành, đôi lúc còn thẩn thơ mong rằng cuộc sống có thể yên bình như thế. Nhưng hắn đã quên bản thân là Thái tử, dù không làm gì cũng có kẻ không muốn hắn được sống.
Lần đó, hắn xuống thành trấn mua đồ, lúc về gặp phải sát thủ, may mắn trốn thoát nhưng lại bị thương. Hai ngày sau mới tìm về nơi nàng trú ngụ. Chào đón hắn chính là cảnh hoang tàn xơ xác, ngay cả chiếc cổ đàn nàng trân trọng như bảo bối cũng bị vỡ thành hai nửa. Trước khi xuống trấn còn dặn dò nàng đợi hắn. Vậy mà lần chờ đợi này kéo dài tận bốn năm. Nam Cung Mặc ôm lấy thân thể mềm mại trong ngực. Ta chỉ cho phép nàng rời đi hai năm mà thôi, đừng để ta tiếp tục chờ đợi nữa.
Hôm sau
Đại công tử nhà Hữu thừa tướng Bạch Hạo gặp mặt Thái tử Nam Cung Mặc. Hữu thừa tướng Bạch gia là mẫu tộc Tứ hoàng tử, một lòng phò trợ hắn. Đại công tử Bạch Hạo hào hoa phong nhã, là người có năng lực nhất Bạch gia. Hai người nói chuyện hai canh giờ, không một ai biết họ nói những gì, chỉ biết sau buổi nói chuyện ấy, toàn bộ Bạch gia không còn ủng hộ con cháu mình là Tứ hoàng tử nữa mà quay sang trung thành với Thái tử.
Chứng cứ Tứ hoàng tử giao dịch cùng Đông Lăng nhanh chóng được dâng lên, không chỉ vậy, những tội chứng hắn làm thời gian gần đây cũng bị khui ra, kéo bè đảng, nuôi tư quân, âm mưu Đế vị. Buổi triều hôm ấy, mặt rồng giận dữ, hạ lệnh lưu đầy Tứ hoàng tử ra biên ải, quan lại phe Tứ hoàng tử một loạt thanh sạch. Tứ hoàng tử trên đường ra biên ải gặp phải ám sát, bỏ mình dưới tay sát thủ.
Cũng trong đêm đó, toàn bộ cơ sở ngầm của Thất Vũ các bị bao vây tiêu diệt. Phượng Vũ, các chủ Thất Vũ các trọng thương trốn thoát, không rõ tung tích, Thất Vũ các từ nay không thể xuất hiện trên đất Đại Sở. Ngự Sử đài Tống gia một đêm biến mất không ai biết tại sao.
Sau lần sóng gió khiến ai cũng phải sững sờ, đám quan lại mới nhận ra vị Thái tử ngày thường im lặng không lên tiếng lại là người quyết đoán sát phạt, không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng là như cuồng phong mạnh mẽ chớp nhoáng, chỉ trong vòng ba ngày liền hạ bệ Tứ hoàng tử phong quang vô hạn, khiến lòng người ngoài rung động ra chính là khiếp sợ. Từ nay, uy danh Thái tử tiến xa một bậc.
Mà vị Thất vương gia đã phế lại như mãnh hổ trỗi dậy, tiếng gầm còn vang hơn xưa. Kỳ lạ là Thất vương gia một lòng phụ tá Thái tử, xử lý quan lại ổn thỏa liền xung phong đi chỉnh đốn quân doanh. Nhiều quan lại muốn chống mắt nhìn xem cuộc đấu giữa hai mãnh hổ nhưng cái họ nhìn thấy chỉ là tình cảm hai người ngày một khăng khít. Người khổ sở chỉ có những đại thần bọn hắn.
Đông Lăng quốc
Một tòa trạch viện, một nam tử tà mị tuấn mĩ đang ngồi trên ghế đá. Dưới chân hắn là một nữ tử đang quỳ, khuôn mặt nàng ta tiều tụy, quần áo nhăn nhúm có nhiều vết rách do vết thương tạo ra, bộ dáng chật vật vô cùng. Đôi mắt nàng ta không dấu nổi vẻ hoảng sợ, giọng nói cũng trở nên run rẩy:
– Chủ tử, thuộc hạ… Thuộc hạ đã quá sơ xuất.
Nam tử tử y tà mị, đôi mắt thâm sâu như đêm đen, cả người tỏa ra khí lạnh đáng sợ.
– Thất Vũ các ở Đại Sở tất cả bị hủy sao?
Nử tử hoảng sợ, toàn thân run lên:
– Chủ tử, xin chủ tử cho thuộc hạ thêm một cơ hội. Thuộc hạ nhất định sẽ cố gắng hết sức. Không, thuộc hạ nhất định sẽ làm được.
Nữ tử quỳ từng bước tới chân nam nhân, muốn vươn tay kéo lấy vạt áo lại bị hắn một chân đá nàng ra xa, giọng nói âm u vang lên:
– Đã hủy hết vậy ngươi còn sống làm gì nữa? Nể tình ngươi từng làm nữ nhân của ta, ta cho phép ngươi tự tay kết liễu.
Phượng Vũ bất khả tư nghị nhìn nam nhân cao cao tại thượng phía trước.
“Keng”
Thanh kiếm rơi xuống trước mặt khiến nàng hoảng sợ, hai đầu gối lê về sau vài bước. Nàng nhìn thanh kiếm lạnh băng yên lặng nằm đó mà trong lòng chết lặng. Không ngờ đây là kết cục của nàng. Đôi tay run rẩy vươn ra nắm lấy chuôi kiếm. Nàng chỉ có một mong muốn duy nhất là có thể ở bên cạnh hắn. Thanh kiếm lạnh băng kề sát vào cổ, bàn tay run run, ánh mắt nàng tràn ngập tuyệt vọng.
“Keng”
Cuối cùng nàng cũng không tự động thủ được.
– Sao? Không hạ thủ được ư?
Phượng Vũ một tay ôm bụng, chờ mong nhìn Đông Phương Hoài:
– Chủ tử, thuộc hạ, thuộc hạ hoàn thai, là con của chủ tử, xin chủ tử cho thuộc hạ một con đường sống.
Ánh mắt Đông Phương Hoài trở nên thâm trầm sâu thẳm, hắn đứng dậy, khí lạnh như hàn băng tỏa ra. Đông Phương Hoài đi đến trước mặt Phượng Vũ, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt như ngàn con dao găm cắm vào người nàng.
– Ngươi dám làm trái lệnh ta?
– Không, không, không phải như thế, thuộc hạ đã sắc thuốc nhưng vị thuốc quá nồng, thuộc hạ uống một nửa liền bị nôn ra, chủ tử, thuộc hạ không cố ý, xin chủ tử tin tưởng thuộc hạ.
Phượng Vũ cố níu kéo nhưng không chạm được vào vạt áo hắn. Đông Phương Hoài lạnh lùng quay người.
– Chỉ một kẻ tiện nhân cũng muốn mang thai con bổn cung. Người đâu, giết ả.
– Vâng.
Chỉ trong chớp mắt, một hắc y nhân rơi xuống rút mũi kiếm lạnh băng đâm vào trước ngực Phượng Vũ. Mũi kiếm rút ra cũng mang theo cả sinh mệnh nàng. Phượng Vũ ngước mắt nhìn nam nhân tử y nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng của hắn dần biến mất. Nàng dùng hết sức lực đặt tay lên bụng cười chua sót. Từ nhỏ nàng đã được nuôi làm ám vệ, cuộc đời nàng chỉ biết đến một nam nhân là hắn. Trải qua bao cuộc máu tanh mới giành được vị trí ở cạnh bên hắn. Nhưng nàng lại nhận một nhiêm vụ, xây dựng một thế lực giang hồ, trà trộn vào Đại Sở.
Tống Tử Yên, ha, Tống Tử Yên đã chết từ năm năm trước rồi, nàng đã giả mạo nàng ta. Nàng nhận mệnh rời xa nhưng vẫn giữ một lòng trung thành và ái mộ hắn. Đêm bị bỏ thuốc, biết chắc mình sẽ mất đêm đầu tiên, nàng vẫn chống trọi đi tìm hắn, tình nguyện dâng bản thân cho hắn. Khi biết mình có thai nàng đã vui mừng biết bao! Thật không ngờ, khi hắn biết tin cũng là lúc sinh mạng của nàng được định đoạt sẽ mất đi. Thật không ngờ, cả cuộc đời nàng đuổi theo hắn lại nhận lại kết cục như vậy. Cảm nhận dòng máu từ từ chảy ra khỏi cơ thể, hô hấp khó khăn, sinh mạng bị sói mòn. Phượng Vũ chỉ có thể nở nụ cười chua sót.
Hai năm sau
Trước cổng kinh thành Đại Sở có hai con tuấn mã chở hai người chạy tới. Nam tử bạch y trững trạc được bồi đắp bởi âm mưu tranh giành. Hắn dừng ngựa, nhìn về phía nữ tử lục y bên cạnh:
– Tam tiểu thư, ta đưa ngài tới đây thôi.
Nữ tử lục y bay nhẹ như tiên, khuôn mặt tuyệt sắc, lông mày thanh tú nhếch lên:
– Được, tạm biệt tại đây.
– Được, tạm biệt.
Nam nhân quay đầu ngựa, cũng không nhìn lại, một đường đi thẳng. Nữ tử nhìn theo bóng dáng người đó đi khuất, tâm tình phức tạp, nàng rất muốn nói: “Hắc Ảnh, hai năm qua, huynh đã ở cạnh giúp đỡ ta rất nhiều, cảm ơn”. Có lẽ, với mối quan hệ của họ, một lời cảm ơn là không đủ. Nhưng nàng chỉ có thể làm được như vậy thôi.
Nữ tử nhìn về phía cổng thành. Hai năm, A Mặc, ta đã trở lại. Nữ tử đó chính là Thanh nhi. Hai năm, nàng trở về gia tộc, ngoài mặt giành lấy thực quyền của mình, trong tối lại nuôi thêm người. Cuối cùng nàng cũng nắm được phân nửa sản nghiệp Mộ Dung gia. So với dự định còn kém một chút nhưng cũng đã đủ. Tiếp theo, nàng sẽ thực hiện dần dần, khi có A Mặc ở bên, nắm giữ toàn bộ Mộ Dung gia, sau đó là tứ đại thế gia, thuần phục họ trở thành lực lượng trong tay nàng, cùng A Mặc xây dựng Đại Sở ngày càng lớn mạnh. A Mặc, ta đã trở về rồi!
Thanh nhi nghỉ ngơi tại một sản nghiệp của Mộ Dung gia, nàng không vội tới Đông Cung, nơi nàng muốn xuất hiện là Đại điện, trước mặt văn võ bá quan, Hoàng thượng và hắn. Thanh nhi uống một ngụm trà. Tối nay nàng sẽ bái phỏng Thất vương phủ, nghe nói hai năm qua Thất vương phi bệnh tình thêm nặng, Thất vương gia yêu thương ngày ngày bồi bên nàng. Nghe nói hai năm này Thất vương gia không nạp một người thiếp, Hoàng thượng đưa bao nhiêu nữ nhân tới liền được trả về bấy nhiêu. Tin đồn, muốn chứng thực phải nhìn thấy tận mắt.
Đêm, Thất vương phủ.
Thanh nhi đưa bái thiếp rất nhanh liền được Lưu quản gia dẫn vào Lạc Hà các. Lưu quản gia trong lòng rối rắm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn vị nữ tử tuyệt sắc nọ. Hai năm qua, không một nữ nhân nào có thể bước vào cửa phủ chứ đừng nói là Lạc Hà các, cô nương này có gì đặc biệt hơn người sao? Kỳ thật ông rất kính ngưỡng vị vương phi trước kia, nhưng ngày ngày nhìn vương gia buồn bã không có sức sống lão quản gia vô cùng đau lòng. Ông cũng rất muốn vương gia có thể tiếp nhận nữ tử khác. Lưu quản gia thật là rối rắm a.
– Những năm này vương gia đã làm gì?
Đang trong hỗn loạn, Lưu quản gia bị tiếng nói làm cho giật mình, còn chưa kịp hồi thần đã buột miệng thốt lên:
– Không, không làm gì. Vương gia ban ngày luyện binh, đến tối lại ngẩn người ở Mai Hồ.
– Mai Hồ?
Lưu quản gia giờ mới biết mình lỡ miệng, lời cũng đã nói ra, ông chỉ biết lắc đầu.
– Mộ Dung cô nương, Mai Hồ là hồ ở Lạc Hà các.
Thanh nhi gật đầu, trong Lạc Hà các có một hồ nhỏ, ở giữa xây một đình nghỉ, cảnh sắc khá đẹp. Tiểu thư rất thích nơi ấy, thi thoảng đẹp trời còn mang cầm ra gẩy một khúc.
Thanh nhi tới Lạc Hà các nhìn thấy một bóng lưng cô tịch ở giữa hồ. Nghe thấy người tới, Nam Cung Diệp quay lưng bước ra khỏi Mai Hồ, khuôn mặt cương nghị cứng rắn, đường nét sắc bén vì tiếp xúc quân doanh lại càng thêm lạnh lùng. Thanh nhi được tiếp tại ghế đá giữa sân viện, Lạc Hà các không có gì thay đổi, chỉ kê thêm bộ ghế đá cùng cây đinh tử bên cạnh, những nhánh hoa màu tím khoe sắc rực rỡ. Thanh nhi ngồi xuống, thuận tay pha trà.
– Mộ Dung cô nương tới lấy đồ ư?
Thanh nhi nhướn mày, thì ra Thất vương gia biết thân phận của nàng.
– Không, đồ của ta cứ để ở Lạc Hà các này đi, hôm nay ta tới xem Thất vương gia sống thế nào?
Động tác nâng chén của Nam Cung Diệp hơi khựng lại rồi tiếp tục.
– Hài lòng rồi chứ?
– Hài lòng.
Nam Cung Diệp uống một hụm trà, đã lâu không thưởng thức tài nghệ nhất đẳng như vậy. Trước kia Mai nhi cũng hay pha trà cho hắn. Nàng và Thanh nhi đều có trà nghệ cao minh, có điều khi thưởng thức lại mang đến cảm giác khác nhau, khác với Thanh nhi là khuôn phép thanh tao, Mai nhi mang đến sự phóng khoáng tự do, nàng không gò bó tiểu tiết, chén trà cũng có cảm giác tùy ý thản nhiên. Đôi mắt Nam Cung Diệp hơi lơ đãng nhìn những bông hoa tím li ti trên cây.
– Thất vương gia, ngày mai ta sẽ xuất hiện ở Đại điện.
Nam Cung Diệp nhìn nữ tử áo xanh trước mặt, khuôn mặt thay đổi, ai có thể nghĩ người này từng là tỳ nữ của Thất vương phi năm nào? Khi biết kế hoạch của Đại ca, hắn cho rằng có chút khó khăn nhưng Mai nhi lại nắm chắc. Hóa ra là như vậy sao?
– Hắn chưa biết ư?
Đại ca hẳn là chưa biết thân phận của Mộ Dung cô nương, nếu không, sao có thể không động tĩnh nào? Thôi, dù sao cũng là chuyện của họ.
– A Mặc đúng là chưa biết thân phận của ta.
Thanh nhi đứng dậy, quay người dời đi. Trước khi bước ra khỏi Lạc Hà các nàng nói:
– Thất vương gia, ba năm, sau ba năm ta sẽ không xen vào việc của ngài nữa.
Bàn tay đang nắm chén trà của Nam Cung Diệp run lên, ba năm? Thời gian để tang ư? Không.
“Choang”
Tiếng cốc chén bị đập xuống bàn vỡ tan, Nam Cung Diệp tức giận quát lên:
– Cút.
Thanh nhi thở dài, khi nghe tin đồn Thất vương phi bệnh tình nặng lên, Thất vương gia yêu thương không để nàng bước ra khỏi phủ, nàng liền biết Nam Cung Diệp không chấp nhận được sự thật này. Nhìn bóng dáng lạnh băng đó Thanh nhi chỉ biết lắc đầu rời đi.
Nam Cung Diệp nhìn vụn chén vỡ trong lòng bàn tay, máu tươi do mảnh sắc khía vào da thịt từ từ chảy ra. Đôi mắt thẫm lại. Nàng chỉ đang tức giận hắn mà thôi. Khi nào hết giận nàng sẽ trở về. Hắn chờ. Dù bao lâu hắn cũng sẽ chờ.
Continue!!!!!!