HỆ THỐNG ÉP TÔI LÀM THẦN Y - Ký Thu Phong - Chương 49 - Hệ Thống Ép Tôi Tới Làm Chuyện
“Các người là ai? Các người đang làm cái gì vậy?”
Cuối cùng thì đứa trẻ điên cũng hỏi ra được, nhìn một đám người vây quanh bên cạnh mình, vẻ mặt mờ mịt.
“Nó nói chuyện rồi, nó khỏi rồi!”
Thôn dân la hoảng lên, quả thực không thể tin được tất cả trước mắt, đứa nhỏ này bị điên nhiều năm, không nói qua một câu, ngày thường chỉ biết kêu ngao ngao.
“Lưu Tiểu Thuận, cậu nhận ra tôi không?”
Thôn trưởng dùng tay quơ quơ trước mắt cậu ta.
“Ông là thôn trưởng?”
Lưu Tiểu Thuận suy nghĩ nửa ngày có chút không xác định hỏi.
“Nó nói đúng rồi, anh thật sự khỏi rồi!”
Thôn dân hoan hô:
“Bác sĩ Mục thật là thần, bệnh điên lợi hại như vậy mà cũng có thể chữa khỏi.”
“Bác sĩ Mục, tôi tới trước, mau xem bệnh cho tôi.”
Lúc này không có người nào hoài nghi y thuật của Mục Vân Đông nữa, nhao nhao đứng ra để Mục Vân Đông xem bệnh.
Lúc này, đa số người ở đây đều là người già, ai mà trên người không có chút bệnh tật, ngày thường chịu đựng không muốn đi bệnh viện, bây giờ lại có vị thần y tới, còn chữa bệnh miễn phí, mọi người cầu mà không được.
“Mọi người không cần gấp, xếp thành hàng.”
Trương Tiểu Mãnh ở bên cạnh vẫn duy trì liên tục.
Mục Vân Đông từ bình minh nhìn đến trời tối, không ngừng có người mang theo người nhà bị bệnh tiến vào, người trị bệnh lại không ngừng đi ra ngoài tuyên truyền, ngày hôm sau, năm sáu thôn xóm xung quanh lại có mấy trăm người mênh mông cuồn cuộn tới.
“Người này cũng quá nhiều rồi!”
Mục Vân Đông cảm thán, những người này ngày thường đều không đi bệnh viện khám bệnh sao? Theo tốc độ chữa bệnh ngày thường của anh thì còn không đến hơn mười ngày.
“Dùng Thanh Nguyên Đan”, hệ thống nhắc nhở nói:
“Thanh Nguyên Đan có thể thanh trừ bệnh khí màu xám đen trong cơ thể người, bệnh tình không nghiêm trọng thì dùng Thanh Nguyên Đan thanh trừ sau đó chậm rãi khôi phục, anh chỉ cần thi châm cho bệnh nhân có bệnh nặng là được.”
Mục Vân Đông mở Thiên Nhãn ra, quét qua rất nhiều bệnh nhân phía trước, anh lấy ra Thanh Nguyên Đan, phân phát cho những người bệnh tình không nghiêm trọng kia mỗi người một viên, mà những người nặng thì tự mình động thủ, cứ như vậy, anh vẫn bận hai ba ngày mới xong.
Nhìn những người bệnh nhân không ngừng cảm ơn, trong lòng Mục Vân Đông cảm khái, bá tánh không dễ dàng.
“Gần xong rồi.”
Trong lòng Mục Vân Đông nói, mấy người đến sau này đều là những người có vấn đề không lớn, đến lúc đó khôi phục hoàn cảnh, thân thể của bọn họ đương nhiên sẽ khôi phục lại.
“Các hương thân, mọi người nghe tôi nói này, mấy ngày nay tôi đã chữa bệnh cho rất nhiều hương thân, nhưng nguyên nhân bệnh tôi vẫn luôn không nói với mọi người, sở dĩ mọi người cùng nhau mắc nhiều bệnh kỳ quái như vậy, chủ yếu là do các người sử dụng con sông sinh tồn đã bị ô nhiễm nghiêm trọng, nếu hoàn cảnh ô nhiễm của các người không được thay đổi, như vậy sau này các người vẫn sẽ bị bệnh.”
Mục Vân Đông vận chuyển phương pháp ngự khí, khí tràng cường đại, giọng nói truyền thật sự xa.
“Vậy làm sao bây giờ? Tôi không muốn bị bệnh nữa.”
Mục Vân Đông nói làm cho đám người nổ tung.
“Nếu muốn thân thể không sinh bệnh thì phải khắc phục môi trường, ô nhiễm nơi này đều đến từ mấy nhà xưởng bên cạnh sông và một tòa quặng mỏ trong núi, để bọn họ xử lý nước bẩn, trả lại cho mọi người một gia viên khoẻ mạnh mỹ lệ.”
Mục Vân Đông còn nói thêm.
“Ai, khó đấy!”
Không ít dân chúng lắc đầu, mấy năm nay Liên hợp thôn phụ cận đã phản ánh lên trên không biết bao nhiêu lần, cũng thường xuyên có người xuống thị sát, nhưng mỗi lần đều là có sấm sét mà không có mưa.
“Bác sĩ Mục, chuyện này quá khó khăn, nếu không phải bởi vì đất cũ khó rời, chúng tôi đều muốn rời đi.”
Các thôn dân đau lòng nói.
Mục Vân Đông ngồi ngay ngắn ở trên ghế, nghe các thôn dân nói, anh đang suy nghĩ có nên dẫn theo các thôn dân làm một chút chuyện gì đó hay không.
Anh là bác sĩ, sứ mệnh của anh là trị bệnh cứu người, tuy bây giờ người đã cứu, nhưng tưởng tượng đến ngày sau bọn họ còn sẽ lại bị những bệnh đau này tra tấn, trong lòng có chút khó chịu.
“Khó chịu cái gì, anh khắc phục môi trường nơi này không phải là được rồi à.”
Trong đầu lại truyền ra giọng nói của hệ thống.
Mục Vân Đông phát hiện mỗi lần mình trầm tư thì hệ thống sẽ phá hủy.
“Tôi nói hệ thống lão đại, tôi là bác sĩ, có thể trị bệnh cứu người, anh bảo tôi sửa đổi hoàn cảnh nơi này, anh cho rằng tôi là bảo vệ môi trường à?”
“Tôi cho anh phấn thanh thanh, anh còn chưa rõ tác dụng của nó à, chỉ cần đặt nó ở trong sông, tất cả độc tố trong sông sẽ lập tức được thanh trừ, rải nó lên trời cao, tất cả vật chất có hại trong không khí đều sẽ bị tiêu diệt.”
“Trâu bò như vậy à?”
Mục Vân Đông sửng sốt, trước đó anh nhìn thấy một túi đồ giống như bột giặt nhưng không nghiên cứu cách sử dụng, thì ra tác dụng của nó là đây.
“Nhưng cho dù tôi có cải thiện hoàn cảnh nơi này thì những nhà máy và khu mỏ vẫn sẽ sớm biến thành bộ dáng như hiện tại.”
Mục Vân Đông bất đắc dĩ nói.
“Hắc hắc, vậy dựa vào anh đi nói chuyện với bọn họ đi.”
Hệ thống cười ma tính:
“Bây giờ tôi sẽ tuyên bố nhiệm vụ cho anh, sửa đổi hoàn cảnh nơi này, sửa đổi vĩnh viễn.”
“Đậu!”
Trong lòng Mục Vân Đông mắng:
“Hệ thống, anh làm rõ ràng, tôi là bác sĩ, không phải thằng chạy vặt cho anh.”
“Điện——”
“Mẹ nó, làm!”
Mục Vân Đông thật sự là sợ, vừa mới bắt đầu anh đã uy hiếp hệ thống, hiện tại mỗi lần hệ thống đều lấy điện giật để uy hiếp anh.
Hiện tại anh hoàn toàn có lý do tin tưởng một ngày nào đó hệ thống sẽ bắt anh đi đào than đá, tìm mỏ thậm chí quét rác gì đó.
“Yên tâm, phần thưởng lớn lắm.”
Hệ thống đánh anh một cái tát, lại bắt đầu cho táo ngọt:
“Lần này anh đã cứu trị hơn bốn trăm thôn dân, khen thưởng anh bốn trăm triệu tiền mặt, một lọ thuốc trị thương cực phẩm, một thuật Độn thổ, Thiên Nhãn bắt đầu thăng cấp.”
“Hơn bốn trăm triệu à?”
Mục Vân Đông bị con số này làm cho choáng váng, một đám trẻ con của cô nhi viện này sống rất có hi vọng rồi, nếu có thể còn có thể mua một khối đất mở một công ty nuôi một đám mỹ nữ, ha ha ha…
Suy đoán một phen, đột nhiên nghĩ đến thứ mà cuối cùng anh nghe được:
“Thiên Nhãn thăng cấp là sao?”
“Hiện nay số người chữa khỏi của anh đã vượt qua một ngàn, hệ thống cho phép anh thăng cấp Thiên Nhãn. Trước đó anh quan sát sinh mệnh nguyên khí của người khác, cần phải mở ra Thiên Nhãn một cách mặt đối mặt, mà sau khi thăng cấp, trong phạm vi 500 mét anh đều có thể nhìn thấy, cho dù là cách tường cách núi.”
“Thật trâu bò!”
Mục Vân Đông kinh ngạc cảm thán, vậy sau này khi chiến đấu kẻ địch chẳng phải là không có chỗ để ẩn nấp à.
“Cố lên, sau này khi số người chữa khỏi vượt qua 10 ngàn thì còn có thể thăng cấp.”
Hệ thống lại cho một viên mứt táo.
Lần này xong, Mục Vân Đông vô cùng nhiệt tình.
“Tiểu Mãnh, chúng ta đi làm chút chuyện nhỏ thôi, cậu có sợ không?”
Mục Vân Đông vui cười hỏi Trương Tiểu Mãnh.
“Lão đại làm cái gì thì tôi sẽ làm cái đó, Trương Tiểu Mãnh tôi thề sống chết nguyện trung thành.”
Trương Tiểu Mãnh dùng sức vỗ ngực,
“Không nghiêm trọng như vậy!”
Mục Vân Đông nói, tiểu đệ này của anh chính là quá sùng bái anh, có khi muốn anh ta ra một chủ ý cũng không được.
Thôi! Đừng mong chờ!
Mục Vân Đông đứng lên, nhìn thấy còn có không ít người tụ tập ở trên quảng trường của thôn uỷ, cao giọng nói:
“Các vị hương thân, tôi biết mấy năm nay mọi người vẫn luôn bị ô nhiễm môi trường độc hại, đợi lát nữa tôi và Tiểu Mãnh sẽ tới chính quyền thị trấn tìm lãnh đạo thương lượng chuyện khắc phục môi trường, nếu các hương thân có thời gian thì không ngại đi theo chúng tôi một chút.”
Vốn dĩ Mục Vân Đông muốn đi một nhà xưởng một chút, nhưng nghĩ lại thì quá phiền phức, không bằng tìm lãnh đạo trấn, lại tìm người phụ trách nhà xưởng từ bọn họ.
Anh cũng biết anh chỉ là một bác sĩ, cứ như vậy đi thì người khác thấy cũng nhất định không gặp, nhưng nếu đi cùng một đoàn hương dân thì những lãnh đạo kia thấy cũng gặp, không thấy cũng phải gặp.
Trấn Bình Sơn không lớn, đi một vòng là đến trụ sở của chính quyền trấn.
Lúc Mục Vân Đông đến đã có không ít thôn dân đang chờ ở cửa sở chính quyền.
“Bác sĩ Mục, chúng ta thật sự phải nói à?”
Đến bây giờ còn có một ít thôn dân không tin Mục Vân Đông sẽ ra mặt giúp bọn họ.
“Đương nhiên, bằng không chúng ta đến đây làm gì.”
Mục Vân Đông kiên định nói.
“Nhưng trước đó chúng tôi đã nói với bọn họ nhiều lần, một chút tác dụng cũng không có.”
Các thôn dân vẫn không ôm bất kỳ hy vọng gì.
“Tin tưởng tôi, lần này nhất định có thể nói thành công!”
Mục Vân Đông bảo đảm cho các thôn dân, trong lòng anh yên lặng nghĩ, nếu như lãnh đạo không coi trọng, lãnh đạo nhà xưởng không muốn xử lý, anh sẽ làm cho bọn họ phải nếm chịu bệnh mà các thôn dân đã phải chịu.