Hậu duệ Kiếm thần - Diệp Quân (full) - Chương 6203 Ngươi rốt cục là ai!"
Vô Biên Chủ gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, mắt của tiểu tử này còn nhiều hơn tóc của ông ta, điều ông ta sợ chính là tiểu tử này đi trước, gặp người thì sẽ hành động…
Vô Biên Chủ rít một hơi dài điếu thuốc, sau đó đặt lên tai, ngẩng đầu nhìn khu vực lôi kiếp, khoảnh khắc tiếp theo, ông ta bay lên trời, xông vào khu vực lôi kiếp, tiếp đó, giọng nói của ông ta đột nhiên vang lên: “Mở ra cho lão tử!”
Uỳnh uỳnh!
Dưới cái nhìn của Diệp Quân, khu vực lôi kiếp đột nhiên như bị một sức mạnh nào đó chia cắt ra, một lối đi xuất hiện.
Diệp Quân sửng sốt, thực lực của Vô Biên tiền bối này mạnh quá.
Không suy nghĩ nhiều, cơ thể hắn run rẩy, trực tiếp biến thành một đạo kiếm quang lao tới.
Sau khi Diệp Quân xuyên qua khu vực lôi kiếp, Vô Biên Chủ xuất hiện tại hiện trường, xung quanh lôi kiếp như thủy triều dâng lên về phía ông ta, ông ta thoáng liếc nhìn lôi kiếp màu đỏ như máu, sau đó vung tay áo.
Uỳnh!
Trong chớp mắt, hàng trăm đạo lôi kiếp đỏ như máu trực tiếp biến thành tro bụi…
Vô Biên Chủ lấy điếu thuốc còn đang cháy trên tai xuống, hút một hơi rồi nhìn lên khu vực lôi kiếp, ở đó, có một chùm lôi quang màu đỏ như máu bay lơ lửng. Lúc này, chùm lôi quang màu đỏ như máu đang tỏa ra từng đạo khí tức đáng sợ.
Sự tồn tại của Phá Vòng Cảnh cấp chín!
Vô Biên Chủ liếc nhìn chùm lôi quảng đỏ như máu, “Không vội, đợi ta hút xong điếu thuốc này sẽ xử ngươi.”
Vừa nói ông ta vừa hút một hơi thuốc rồi nhẹ nhàng nhả khói ra…
…
Diệp Quân thành công xuyên qua khu vực lôi kiếp, sau khi đi được một đoạn, xung quanh đường hầm thời không có chút hình ảnh mơ hồ, giống như một dải tinh hà sáng ngời, còn có vài tinh cầu mà hắn cảm thấy có chút quen thuộc…
Tại sao lại có cảm giác quen thuộc?
Diệp Quân nghi hoặc, hắn cố gắng nhìn rõ một chút, nhưng hình ảnh ngày càng mơ hồ.
Hắn bước về phía trước, nhưng đi được một lúc, hắn liền ngây ra.
Thời gian trước mắt như bị phá vỡ.
Phía trước không có đường!
Diệp Quân ngơ ngác nhìn về phía trước, trước mắt hắn không còn đường nữa, chỉ có một khoảng trống xám xịt, không có gì cả.
Trên mặt Diệp Quân tràn đầy nghi hoặc, lẽ nào căn bản không có thời đại thượng cổ sao?
Hoặc là… toàn bộ thời đại thượng cổ đã bị xóa bỏ hoàn toàn!
Diệp Quân đứng đó, trầm mặc không nói gì, hắn không ngờ sẽ như vậy, ở đây lại không có đường đi, trực giác nói cho hắn biết, đây không phải là tận cùng của thời gian, thời đại thượng cổ đó chắc chắn tồn tại, nhưng có thể đã bị xóa bỏ rồi.
Trực tiếp xóa đi dấu vết của một thời đại…
Diệp Quân nhìn thật sâu vào vùng hư vô trước mắt, quay người rời đi, nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói vô cùng mệt mỏi đột nhiên từ hư vô vang lên: “Cuối cùng ngươi cũng đến rồi.”
Hai mắt Diệp Quân hơi nheo lại, hắn dừng lại, quay đầu nhìn về phía hư vô, nhưng lại không nhìn thấy gì.
Diệp Quân hỏi: “Các hạ là?”
Giọng nói vẫn mang vẻ mệt mỏi, còn có chút buồn bã: “Ngươi có bao giờ nghĩ rằng, có lẽ làm vua dựa dẫm cũng rất tốt không?”
Diệp Quân nhìn chằm chằm vào hư không, “Ngươi biết ta… Ngươi rốt cục là ai!”
Giọng nói đó lại nói: “Đúng là… có lẽ làm vua dựa dẫm rất tốt…”
Diệp Quân nhìn chằm chằm hư vô một lát, nói: “Đó không phải con đường của ta, ta muốn đi con đường của chính mình…”
Sau khi giọng nói im lặng một lúc, nhẹ nhàng nói: “Ngươi rất xuất sắc…”
Âm thanh càng ngày càng xa.
Nhìn thấy đối phương muốn rời đi, Diệp Quân vội vàng nói: “Ngươi là ai? Ngươi có phải là người thân của ta không…”
Tuy nhiên, không có bất kỳ phản ứng gì, tiếng bước chân càng ngày càng xa…
Diệp Quân muốn đi tới, nhưng lại kinh hãi phát hiện, vừa bước được một bước, cả người hắn bắt đầu biến mất.
Lúc này, kiếm ý vô địch và kiếm ý trật tự của hắn đều bắt đầu biến mất!
Diệp Quân nhanh chóng lùi lại, hắn kinh hãi nhìn khoảng hư vô trước mặt, dường như nghĩ đến điều gì đó. Hắn mở lòng bàn tay ra, Thanh Huyên Kiếm xuất hiện trong tay hắn, hắn cầm Thanh Huyên Kiếm đâm vào thế giới hư vô đó, nhưng một cảnh tượng đáng sợ xuất hiện, Thanh Huyên Kiếm trong tay hắn lại tan biến từng chút một…
Diệp Quân sửng sốt.
….