Hạt Giống Tiến Hóa - Chương 185: Gặp mặt
Gió thổi qua trong khung cảnh im ắng kỳ dị. Mồ hôi lạnh rịn ra trên trán của Đức, tình thế thay đổi quá đột ngột khiến hắn trong phút chốc cũng chưa định thần kịp, một giây trước đó hắn đã có ý quyết tử, một giây sau mối uy hiếp đã tan thành tro bụi như chưa từng tồn tại, chỉ còn một mảnh tinh thể màu đỏ máu rơi trên mặt đất như minh chứng cho những chuyện vừa xảy ra.
Đức hít sâu một hơi, bước lại gần nhặt mảnh tinh thể đó lên. Nó không cứng rắn như hắn tưởng mà mềm như một khối kẹo dẻo, với ánh đỏ bên trong, tỏa ra mùi hương dịu ngọt rất hấp dẫn, giống như muốn hắn một ngụm nuốt nó vào bụng. Sự cám dỗ ấy không chỉ đến từ mùi hương mà thậm chí còn có tác động đến tinh thần, Đức định thần lại, vận năng lượng vào lõi Trance, cảm giác ấy mới giảm bớt.
Vật này ăn vào là phúc hay họa, hắn cũng chẳng thể biết được. Nhưng từ những lời nói rời rạc của cái tên bị giết chết, có thể thấy họa chiếm hơn nửa, đáng tiếc là không thể bật được chức năng vòng giao dịch nên hắn chẳng thể biết đây là cái gì.
Sức mạnh của tên trâu bò kia chắc hẳn là đến từ viên tinh thể này, nhưng có vẻ như nó đã kích hoạt quá mức giới hạn của hắn nên mới khiến hắn tan xác mà chết. Kể cả như vậy thì đây hẳn cũng là một vật rất đáng giá, nếu có thể trong thời gian ngắn tăng cường sức mạnh của mình lên nhiều lần thì hẳn đây cũng là một thứ rất lợi hại, kể cả hắn không biết cách sử dụng thì chắc hẳn vòng giao dịch có thể biết, kể cả không loại trừ được tác dụng phụ thì bán cho cửa hàng cũng là một món lớn. Đức xé một mảnh vải áo gói nó lại rồi đặt vào trong túi.
“Grừ ….” “Grừ ….” “Grừ ….”
Lúc này, tiếng gầm gừ từ phía sau vọng lại, đám xác sống và thú biến dị vừa rồi còn hoảng sợ lùi về phía sau thì lúc này đang chầm chậm tiến tới, gầm gừ trong cổ họng đầy uy hiếp, ánh mắt của chúng nhìn chằm chặp vào mảnh tinh thể trên tay Đức. Bọn chúng nhìn sơ qua cũng phải còn hơn trăm con, số lượng còn đang tăng lên, ở từ các phía tụ tập về đây.
Số lượng tăng nhanh khiến chúng bớt đi một phần sợ sệt, tăng thêm một phần hung tợn. Sức hấp dẫn từ miếng tinh thể này đối với bọn chúng có vẻ là rất lớn.
Thốt nhiên, “Huuuuuu” Một tiếng tru dài phát lên, đám xác sống và thú biến dị như bị uống thuốc kích thích đồng loạt nhắm thẳng về phía hắn phóng tới.
Thấy vậy, mọi người nhanh chóng tụ tập lại phía bên này với Đức, Toàn, Hiếu, Linh, Huyết Tu La và cả U Minh chiến sĩ đội trưởng lập tức lao lên đón đầu. Lan và Hân ở phía sau không ngừng cung cấp hỏa lực chi viện.
Đức cũng lao vào vòng chiến, tuy thua kém về số lượng nhưng nhóm của Đức lại có chất lượng từng thành viên vượt trội hơn hẳn.
U Minh chiến sĩ trong bộ giáp và trọng kiếm đứng chiến đấu ở tuyến đầu để thu hút sát thương. Để tiết kiệm năng lượng và đạn dược, Thánh Gióng II của Hiếu chỉ sử dụng thanh kiếm Orihancon chấn động cao tầng để chiến đấu nhưng vẫn đủ để tàn phá chiến trường. Toàn đã tiến vào trạng thái hóa sói, luồng cương khí màu tím lưu động trên móng vuốt, khả năng chiến đấu của nó hiện giờ so với trước đây đã có tiến bộ không chỉ một bậc, Linh thì có phong cách tác chiến khá phiêu dật, chỉ hóa hình một thanh kiếm và một tấm khiên chắn bằng cương khí màu vàng, võ thuật và kỹ năng của cô cũng rất mạnh. Huyết Tu La đã xoải dài đôi cánh của mình bay lên không, lợi dụng ưu thế biết bay để du đấu, thanh loan đao màu máu hình bán nguyệt hiện lên trên tay, không ngừng từ trên bổ xuống rồi lại nhào lên trên không, mỗi lần như vậy đều có một con xác sống hoặc thú biến dị xấu số bỏ mình.
Cả đám tung hoành ngang dọc trong hỗn chiến, hỏa điểu của Lan và những mũi tên như có mắt của Hân tỉa rụng những kẻ địch định vòng qua. Dù số lượng của bọn chúng có tăng lên nhưng nhóm của Đức vẫn còn dư lực không đến nỗi chật vật chút nào.
Chiến đấu lan dần đến gần tòa tháp đen, cả nhóm một đường đột phá tiến tới, Hân và Linh cưỡi tiểu Quang và tiểu Dương và dẫn theo mấy đứa nhỏ tiến lên, Khả Nhi và bé Thảo đang cưỡi trên Phong Lang, hai con bọ ngựa biến dị thu phục được đang đứng bên cạnh, hai U Minh Chiến Sĩ tỏa ra hai bên cảnh giới.
Trong lúc chiến đấu, ánh mắt của Đức vẫn không ngừng quét về tứ phía và về phía tòa tháp màu đen, tìm kiếm bóng dáng nhóm của Dương. Không nhìn thấy hắn, Đức vẫn có một cảm giác không lành, cùng với tình hình chiến đấu, hắn càng lúc càng cảm thấy bất an hơn.
“Hắn đang ở đâu?”
Chém rụng đầu một con xác sống phía trước, Đức xoay người đá mạnh vào giữa ngực một bọ ngựa biến dị đạp nó bay về phía sau. Hắn tung người lùi lại, đầu óc cấp tốc vận chuyển.
“Để xem nào, nếu mình là hắn, nếu mình là hắn ….”
Linh quang lóe lên trong óc, Đức ngoái đầu về phía sau nhìn về phía Hân và Lan hét lớn: “Không được …”
Đúng lúc này, không một lời báo trước, không một tiếng động, chỉ cách gần 20 mét từ chỗ của Hân và Lan, thân ảnh của tên Dương hiện ra cùng 10 tên nữa, cả đám cùng tăng tốc lao về phía hai cô gái và hai đứa nhỏ với tốc độ cực nhanh.
Lan vừa xoay người lại thì một mũi tên bằng băng đã bắn đến ghim qua xương bả vai của cô khiến cô hét lên đau đớn, hơi lạnh tê buốt lan tràn ra khiến cô như rơi vào trong hầm băng.
Hân vội vàng xoay người rút ra một mũi tên đâm vào mũi tên trên người Lan để phá tan băng, đồng thời nhanh như chớp đặt mũi tên đó lên dây cung bắn mạnh về phía sau.
Tên Dương lao lên trước toàn thân hắn bao phủ trong lớp hắc khí như sương như khói, xoáy tròn như một mũi dùi đón lấy mũi tên. Từ mũi tên ánh sáng nổ bùng ra cùng với một sức ép cực mạnh đẩy lùi cả đám về phía sau, đây là một mũi tên thuần quang ấn bùng nổ gần 80% quang nguyên lực của Hân.
Tranh thủ một nhịp thở dốc, Hân vội lao xuống tiểu Quang ôm lấy cả Khả Nhi và bé Thảo quăng lên tiểu Dương cùng với Lan và đánh mạnh vào mông ngựa để tiểu Dương chạy nhanh về phía Đức.
Tiểu Dương chưa kịp chạy đi thì âm thanh xé gió đã vang lên, Dương và những tên kia đã tiếp cận phía sau.
Hai con bọ ngựa ma bị chém chết nhanh như chớp, U Minh thương thủ bị ba người cùng lúc giáp công cũng nhanh chóng bị tiêu diệt, 10 tên đi cùng với Dương không có gã nào yếu cả lại cùng lúc tấn công bất ngờ nên nó không thể trụ nổi.
U Minh giáp sĩ lại khá hơn một chút, tuy khả năng tấn công của nó không ra đâu vào đâu, nhưng khả năng phòng thủ lại tốt, cầm chân được ba tên một quãng thời gian ngắn, nhưng những tên còn lại cũng đã vượt qua tấn công về phía Hân, chỉ còn mình Phong Lang hú một tiếng lao lên làm chốt chặn cuối cùng của cô.
Lúc này, một mũi tên băng được dồn toàn sức mạnh của tên Dương bắn về phía tiểu Dương. Hân vội lệnh cho tiểu Quang bật năng lượng phòng hộ lên để ngăn đón, nhưng mũi tên quá mạnh không ngờ có thể xuyên qua đâm vào người nó, vết đâm đã hết lực không đủ gây chí mạng nhưng hơi lạnh lan tràn ra khiến tiểu Quang hí lên đau đớn, không thể tiếp tục di chuyển được.
Hân nghiến răng đặt lên cung một mũi tên lên dây nhắm thẳng về phía tên Chương ở phía xa bắn tới, một mũi tuyệt sát rít lên tiếng gió bay đi với tốc độ kinh hồn, tên Chương hoảng hốt tụ tập băng khí trước người thành một lá chắn để bảo vệ. Mũi tên va chạm vào khiến lớp tường băng nổ tung, nó tiếp tục xuyên phá vào trong đâm thẳng vào bả vai, dư lực đẩy hắn ngã ngược về sau.
Lúc này, tên Dương cũng đã xử lý xong Phong Lang, con dao găm trên tay hắn xoáy xuyên qua cổ nó rạch toang một đường máu, trước mặt Hân đã không còn gì che chắn, Dương lao về phía cô, những tên còn lại phóng thẳng về phía tiểu Dương.
Khi nhìn thấy tiểu Quang bị bắn thương, Lan hơi dừng lại để đón Hân nên khoảng cách cả hai lúc này không quá xa, nét mặt cô bé lộ rõ vẻ lo lắng và sốt ruột, Hân tức giận hét lớn: “Chạy mau” “Nhanh chạy đi”.
Lan triệu hồi ra mười con hỏa điểu điều khiển chúng tấn công những kẻ đang lao đến rồi vội thúc ngựa chạy đi, cô cũng hiểu rõ nặng nhẹ, ở đây không chỉ có cô mà trên ngựa lúc này còn có Khả Nhi và bé Thảo nữa.
Tên Dương huýt một tiếng, con dao găm trong tay phóng ra mang theo luồng hắc khí lượn lờ như sương khói bắn về phía Lan, góc độ ném rất hiểm trúng ngay chân sau của ngựa khiến nó khuỵa xuống, hất cả Lan và hai đứa bé xuống đất. Tuy bị hỏa điểu tấn công nhưng cũng đã có 2 tên thoát qua nhân đó tấn công Lan.
Hân hét lên một tiếng, bất chấp tên Dương đang ở ngay trước mặt, cô rút toàn bộ mũi tên còn lại ở trong bao tên bên hông ném về phía hắn rồi kích hoạt, trong đó có rất nhiều mũi tên quang ấn bùng nổ đồng loạt nổ ra ép Dương phải lùi lại phía sau, trong lúc đó cô nép phía sau tiểu Quang để nó bật lá chắn phòng ngự.
Nhân lúc tên Dương đang phải lùi lại chống đỡ với quang ấn, Hân rút hai mũi tên đặt lên dây cung, bắn về phía hai tên đang muốn bắt giữ Lan.
Nghe tiếng tên rít ở phía sau, và cũng đã thấy qua uy lực của nó, hai tên không dám coi thường vội vàng xoay người lại để tránh đòn, mũi tên lướt qua sát người không gây thương tích gì, nhưng cũng đủ để chặn chúng lại trong một khoảnh khắc.
Chúng chưa kịp thở phào thì ở phía sau, Đức đã xuất hiện chắn trước người Lan, chính xác là 2 người bọn hắn, trên mặt hắn lúc này tràn đầy lửa giận, Lạc phong kiếm vung lên chém rơi đầu một tên, ở trên không Huyết Tu La cũng vừa đáp xuống chém chết tên còn lại. Đám người định lao đến hoàn toàn khựng lại.
Lúc này, ở phía sau Hân bùng lên một tiếng, cổ tiểu Quang bị đâm xuyên một lỗ máu, máu bắn cả vào mặt Hân, xác tiểu Quang bị quẳng qua một bên.
Dương nhìn về phía Hân, vung chân đá văng cây ma cung trên tay và tóm chặt lấy cô, con dao găm lúc này đã được thu hồi lại, gác lên cổ Hân, hắn nhìn về phía Đức, nở nụ cười lạnh:
“Chúng ta lại gặp nhau rồi”.