Hành Trình Phù Thủy - Q.1 - Chương 33: Tấm gương ảo ảnh.
Hai ngày sau, Trần Nam gặp Harry tại Đại Sảnh. Mặt của Harry có vẻ rất là chán nản, hiển nhiên là không thể tìm được cuốn sách. Trên tay cậu ta còn cầm theo cây chổi Nimbus 2000.
– Nam à, mình đã tìm khắp quanh khu vực mà bạn bảo rồi nhưng vẫn không thể tìm được.
“Ha ha, dựa vào câu nói bịa đặt đó của ta thì sao mà tìm thấy chứ.” Trần Nam tỏ vẻ có lỗi nói:
– Thực ra là mình để quên nó dưới đệm, hôm qua vô tình lật lên mới thấy. Đây, cậu cầm lấy về mà nghiên cứu. Chuẩn bị cho tốt vào nhé!
Harry vội vàng nhận lấy cuốn sách, có vẻ cậu ta rất thích thú với những mánh khoé được viết trong đó.
– Cảm ơn cậu, giờ mình phải đi tập cùng anh Wood rồi, hẹn gặp lại. Về vụ việc liên quan đến vật mà con chó ba đầu canh giữ, có lẽ hết giải Quidditch mình mới tham gia được.
Vừa nói cậu ta vừa gãi đầu. Quả thật cậu đã được Trần Nam giúp đỡ rất nhiều, ấy vậy mà giờ còn chưa giúp gì lại cho hắn thì cũng thật là ngại.
Trần Nam chắp tay sau lưng cười to:
– Yên tâm đi, việc này cũng không cần vội, tránh đánh cỏ động rắn. Cậu cứ thi đấu cho tốt là được. Còn ba ngày nữa thôi đó.
Harry vội cảm ơn rồi xách cây chổi chạy đi. Trần Nam nhìn theo, bụng như mở cờ: “Vậy là xong bước thứ nhất.”
…..
Chẳng mấy chốc đã đến cuối tuần, thời điểm diễn ra trận thư hùng giữa Slytherin và Gryffindor. Mấy ngày qua thì mọi chuyện cũng chẳng khác nguyên tác là bao. Harry, Ron và Neville chính thức trở thành bộ ba mới luôn đi cùng nhau, mặc dù xem ra thì nó vẫn là thằng chết nhát nhất và gần như chẳng giúp ích được gì. Còn Hermione giờ đã hợp cùng Shani và Pansy trở thành bộ ba “mỹ nhân năm nhất”. Có lẽ bởi vì các nàng đều là học sinh nữ năm nhất giỏi nhất của ba nhà khác nhau nên ảnh hưởng lại càng lớn.
Mà công việc của ba cô nhóc này thì ngoài ăn, ngủ và học ra thì hầu như chỉ ngồi tụm lại với nhau nói chuyện nên trở thành những cô bạn cực kỳ thân thiết. Sau nhiều lần quan sát và đúc rút kinh nghiệm thì đã có cái nhìn khách quan về tính cách của cả ba.
Shani nhí nhảnh tinh nghịch và có vẻ là người cầm đầu “tiểu bang phái” này. Shani thanh nhã tự nhiên, có phong thái tiểu thư quý tộc. Hermione thông minh và tốt bụng, có điều về độ hung dữ thì hơi kém hai người kia một chút.
(Viết dòng nhận xét về Hermione mà tác giả đã bị Trần Nam bay ra bóp cổ. Hắn còn gào lên với tác giả: “Lão tác giả nham hiểm, mi còn nhận xét là nàng ta ‘kém’ hai nàng kia à? Nếu để mà bằng nhau thì ta đây ngỏm lâu rồi!”. Thế đấy. — RIP)
Thế nhưng bộ ba đó nay phải tạm thời phân ra một lúc. Số là hai cô nàng Shani và Hermione vì màu cờ sắc áo của đội nhà nên luôn muốn đội mình chiến thắng, mà Shani chỉ sợ thiên hạ không loạn kia lại đứng một bên cổ vũ, còn nói là ai thắng sẽ được hành hạ Trần Nam một tuần (WTF?), thế nên hai cô nàng lại càng hung hăng hò hét, Trần Nam nhìn mà cũng chỉ ngao ngán lắc đầu, thầm đổ mồ hôi lạnh.
“Không ngờ ta lại ‘có giá’ như vậy nha!”
Bên dãy bàn Gryffindor, Ron và Neville, thậm chí cả Seamus cũng đang cố nài nỉ Harry ăn chút gì đó lấy sức cho trận đấu sắp tới. Có điều Harry từ chối liền, cậu không muốn mình gặp trục trặc gì về dạ dày khi đang thi đấu.
Bồ vẫn còn suy nghĩ về truyện quyển sách cậu mượn bị lão Snape thu hả?
Ron cất tiếng hỏi. Có vẻ như ấn tượng về giáo sư trong mắt cậu ta không được tốt cho lắm.
Harry gật đầu rồi lại lắc đầu, cuối cùng cậu ta nói:
– Các cậu có biết mình vừa thấy gì khi đến xin lại quyển sách không?
Cả hai đứa kia đều lắc đầu. Harry thấp giọng nói:
– Mình thấy lão Snape cùng với giám thị Filch ngồi trong phòng. Lão Snape còn nói về con chó ba đầu nữa.
Ngừng lại một chút, cậu hỏi tiếp:
– Đêm Halloween, Trần Nam nói cậu ấy nhìn thấy lão ta đi lên hành lang cấm. Cậu thử nghĩ mà xem, con quỷ khổng lồ bị thả ra khiến các giáo sư hốt hoảng, sau đó đó hầu như các giáo viên đều trở về phòng. Mà lão lại đi lên hành lang lầu ba, còn bị thương vì con chó ba đầu nữa, điều đó có nghĩa là gì?
Neville bỗng nhiên thông minh đột xuất, nó run run nói:
– Chẳng lẽ thầy ấy muốn đánh cắp vật mà con chó đang canh giữ?
Ron bồi thêm:
– Đúng rồi, chắc chắn lão đã thả con quỷ khổng lồ ra để đánh lạc hướng mọi người, sau đó, khi các giáo viên đi bắt con quỷ thì lão đi lên lầu ba.
Cả đám càng nói càng thấy đúng, giống như chính mắt chúng đã thấy sự kiện đó diễn ra vậy. Đúng lúc này thì đồng hồ điểm mười một giờ, Ron liền nói:
– Chuyện này cứ để sau đi, giờ cậu phải ra sân và chiến đấu hết mình, Harry ạ. Hãy cho bọn khốn Slytherin đó biết thế nào là lễ độ.
Nghe câu trước còn đỡ nhưng câu sau thì không khỏi khiến Harry cau mày. Dù sao thì cậu ta vẫn đang được một Slytherin giúp đỡ. Có điều thời gian cấp bách, cậu cũng không tranh luận với Ron, liền gật đầu rồi chạy về Phòng thay đồ.
Dường như cả trường đều đổ ra đứng quanh sân bóng Quidditch. Nhiều học sinh còn mang theo ống dòm. Mặc dù ghế ngồi đều đã được nâng cao lên trời, nhưng thỉnh thoảng cũng khó theo dõi một vài diễn biến của trận đấu. Trần Nam dẫn Shani, Pansy và Hermione ra một góc dặn dò:
– Bây giờ ta có chuyện khẩn cấp cần phải làm, các nàng nhớ cẩn thận, ta có cảm giác trận bóng hôm nay không đơn giản đâu.
Shani kinh ngạc hỏi:
– Vậy ngươi đi đâu? Có nguy hiểm không? Ta không cho ngươi đi.
Trần Nam cười nhẹ rồi véo cái mũi nhỏ xinh của nàng:
– Ha ha, yên tâm đi, ta đi là để bảo vệ các nàng. Đấy là quyền và trách nhiệm của ta. Các nàng chỉ cần giữ cho bản thân an toàn là được.
Tuy lời hắn nói ra rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho ba cô gái thấy ấm áp vô cùng. Có một người con trai luôn quan tâm và bảo vệ mình thì sao không vui cho được.
Hermione gật đầu nói:
– Anh yên tâm, em sẽ tự lo cho bản thân.
– Hơn nữa đã là trận đấu thì phải có thắng có thua, các nàng cũng đừng buồn bực mà thù ghét nhau nhé!
Trần Nam quay sang nhìn Pansy, hắn vẫn lo lắng nàng khó hoà nhập được với những Muggles như Shani và Hermione.
Pansy sao không hiểu hắn đang nhắc mình chứ, nàng cúi đầu ngập ngừng nói:
– Em sẽ… Em sẽ…
– Được rồi cô bé, chỉ cần nàng hiểu là được.
Trần Nam không muốn để nàng phải khó xử. Dù sao thì ba cô nàng này mấy tháng qua đã trở thành bạn của nhau rồi. Vì thế nên một trận đấu Quidditch chắc gì đã khiến các nàng thù hằn nhau được. Chẳng qua là hắn lo xa mà thôi.
– Được rồi, giờ các nàng về chỗ ngồi đi.
Trần Nam đợi cho ba cô gái đã ngồi vào hàng ghế cổ động viên mới quay đầu đi về phía hành lang lầu ba.
Cầm trên tay tấm bản đồ đạo tặc, có lẽ mọi ngóc ngách trong trường chẳng có chỗ nào thoát khỏi mắt Trần Nam. Hắn đi lên khu vực Hạn chế trong thư viện.
…..
Cùng lúc đó, tại sân Quidditch, hai đội đã bước ra sân thi đấu. Tất cả đồng loạt cưỡi chổi rồi bay vù lên không trung. Nhà Slytherin mặc một bộ áo xanh lục còn Gryffindor mang áo màu đỏ. Bà Hooch xách cái hòm đặt ở giữa sân, sau đó nói lớn:
– Tất cả các trò nghe đây, ta muốn tất cả phải chơi một trận thật hay thật đẹp.
Ngay sau đó, bà đá chân vào cái hòm làm nắp hòm bật tung. Lần lượt trái Bludger và Snitch bay lên, chúng lượn lờ trên không trung khiến các tuyển thủ hai bên phải tập trung chú ý. Cuối cùng, trái ghi điểm, được hầu hết các tuyển thủ quan tâm, trái Quaffle bay vút lên, kèm theo tiếng còi của bà Hooch:
– Trận đấu bắt đầu!
…….
Khu vực Hạn chế của thư viện là nơi cất những cuốn sách mà hạn chế độ tuổi học sinh. Bởi trong đó bao gồm những kiến thức cao thâm và cả Nghệ thuật hắc ám nên chỉ có học sinh năm ba trở lên mới được tiếp cận. Trần Nam cũng chẳng cần giữ ý tứ gì, trực tiếp thu vài quyển Pháp thuật cao cấp và Nghệ thuật hắc ám, có lẽ khoảng thời gian nghỉ lễ Giáng sinh và Tết dương lịch hắn sẽ giành chủ yếu cho những thứ này.
Sau đó hắn bước ra khỏi thư viện, rẽ qua một khúc quanh, quả nhiên trước mặt xuất hiện một cánh cửa sắt khá lớn. Trần Nam liền mở cửa và tiến vào.
…….
– Angelia đang cầm trái Quaffle và lao tới gôn nhà Slytherin. Cô tránh được một trái Bludger đang lao tới… Cột gôn trước mặt rồi… Cố lên nào, Angelina… Thủ quân Bletchley lao xuống… Hụt rồi… GRYFFINDORS GHI BÀN!
Ngay lập tức, khán đài nhà Gryffindor như bùng nổ bởi bàn mở tỉ số ngoạn mục này, trong khi đó thì khán đài nhà Slytherin la ó om sòm, kèm theo tiếng rên rỉ tiếc nuối, còn có thêm vài tiếng huýt sáo chê bai.
Lão Hagrid chen lấn trong đám đông để đến gần Ron và Neville, với một thân hình quá khổ như vậy thì đây quả là việc khó khăn. Sau khi vượt qu qua một cách mệt nhọc, lão hỏi:
– Nãy giờ ngồi coi ngoài chòi. Không thể nào vui bằng ngồi giữa đám đông như vầy. Tới giờ vẫn chưa thấy tăm hơi của banh Snitch hả?
Ron quay qua trả lời:
– Dạ chưa! Nãy giờ Hary vẫn chưa có việc gì làm cả!
– Cứ tránh va chạm đã… Ê, có chuyện rồi kìa.
Lão Hagrid giương ống dòm, hướng lên bầu trời cao nơi Harry đang lơ lửng, trông chỉ như một cái chấm con. Lúc này cậu ta đang chật vật né một trái Bludger đang lao xoáy qua đầu. Đột nhiên sự cố xảy ra. Cây chổi của cậu bỗng như bị chấn động, chao đảo dễ sợ. Cậu liền nắm chặt cán chổi bằng cả hai tay và kẹp chặt hai đầu gối lại.
Cây chổi lại chấn động lần nữa, dường như nó muốn hất Harry ra. Cây chổi cứ ngúa ngoắc chĩa thẳng lên trời, thỉnh thoảng lại quất mạnh một cái, khiến Harry sắp té nhào.
…..
Trần Nam bước vào trong căn phòng. Căn phòng giống như một lớp học bỏ hoang. Bàn ghế được dồn thành đống kê sát tường, thêm cả một cái thùng rác úp ngược xuống cho thấy đã lâu không có người quét dọn. Thế nhưng thứ mà Trần Nam chú ý đến nhất là một vật dựng sát bờ tường đối diện. Nó cao gần bằng trần nhà và rộng bằng hai sải tay người lớn, hơn nữa nó được phủ lên một tấm vải mỏng. Dựa vào lượng bụi đọng trên tấm vải, có thể thấy vật này mới được để ở đây chưa lâu.
Trần Nam tiến đến kéo tấm vải ra. Trước mặt hắn là một tấm gương lớn, khung bằng vàng chạm khắc, đặt trên hai cái chân có vuốt. Một dòng chữ khắc phía trên gương: ERISED STRA EHRU OYT UBE CAFRU OYT ON WOHSI.
Chú thích: Đây chỉ là câu viết ngược lộn xộn của: “I SHOW NOT YOUR FACE BUT YOUR HEART’S DESIRE”. Dịch ra sẽ thành ra sẽ thành “Tôi không soi khuôn mặt bạn mà soi điều mong ước trong tim”.