Hành Trình Phù Thủy - Q.1 - Chương 31: Quidditch, cơ hội và thách thức.
Cũng giống như ở Việt Nam, nước Anh cũng chia làm bốn mùa xuân, hạ, thu, đông với phía Bắc lạnh hơn so với phía Nam. Chính xác thì hiện giờ mới bước sang tháng mười một, thời điểm cuối mùa thu của Vương quốc Anh, tuy nhiên vì Hogwarts nằm ở phần phía Bắc nên cũng chẳng khác gì mùa đông cả. Cái lạnh cắt da cắt thịt và từng lớp tuyết trắng xoá phủ kín sân trường chính là minh chứng cho điều đó.
Những ngọn núi quanh trường đổi màu xám xịt và nước ở Hồ Đen đóng băng lại, mặt hồ im lìm, hơi nước bốc lên tạo cảm giác lạnh lẽo, nguồn nước trong trường tuy không chịu chung hoàn cảnh nhưng cũng buốt giá đến thấu xương. Nơi ấm áp nhất ở đây có lẽ là những lò sưởi với ánh lửa bập bùng.
Trần Nam nằm cuộn tròn trong chiếc chăn bông ấm áp, mặc kệ tiếng kêu réo của Pansy, giờ phút này hắn vẫn còn đang ngủ không biết trời biết đất là gì. Từ sau buổi trò chuyện với cụ Dumbledore hồi đầu tháng, Trần Nam cũng rất thành thật kìm hãm ham muốn đi tìm con chó ba đầu trong hành lang cấm. Mà thực ra là có muốn cũng không đi được vì giờ đây hắn còn phải cùng lúc ứng phó với ba tiểu mỹ nhân, dù rất là thoả mãn tự đắc nhưng nơ-ron thần kinh cũng hao tổn không nhỏ.
– Hắn vẫn chưa chịu dậy sao Pansy? Bồ có chắc là đã gọi thật nhiệt tình không đó?
Shani từ đâu đó xông vào, tay chống nạnh, mắt gườm gườm nhìn Trần Nam vẫn đang hồn nhiên ngáy vang.
– Mình hết cách rồi, Bồ có cách gì không?
Pansy bất lực đáp.
Cũng vì nàng là một phù thuỷ quý tộc chân chính nên cũng không có biện pháp nào hữu hiệu cả. Từ trước đến nay trong gia tộc nàng làm gì có ai không biết lễ nghi, nằm ngủ mà ngáy như bò vậy chứ.
Hermione cũng nhẹ nhàng bước vào, Shani liền kéo nàng lại:
– Hay là để Hermione thông thái của chúng ta xử lý vụ này nhỉ?
Hermione khẽ cất giọng:
– Hay là mấy bồ cứ để anh ấy ngủ thêm một lát nữa, mới có tám giờ.
– Bồ nói là “mới có tám giờ” ấy hả? Tám giờ mà còn sớm sao?
Hai cô bé còn lại lập tức trợn mắt nhìn nàng, Pansy cười cười nhìn Hermione nói:
– Shani, bồ thấy chưa, chúng ta còn chưa làm gì mà cũng có người đau lòng nhảy ra bênh vực rồi đó.
Hẻmione cũng không vừa, nàng khẽ nhéo vào hông Pansy đáp lễ:
– Này nhé, đâu chỉ có mình mình. Vậy ai hôm trước uy hiếp cô Pomfrey không được làm đau hắn khi mũi tiêm của cô ấy còn chưa lấy thuốc xong vậy?
Hai cô bé lại đuổi nhau chí choé một hồi.
– Không được, phải răn đe lại tên quản gia lười nhác này. Ở đâu nảy nòi ra một tên quản gia vô trách nhiệm đến mức cô chủ phải gọi chứ?
Shani sắn tay áo lên, hùng hổ trèo lên giường ngủ của Trần Nam, ý đồ dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.
– Ài, mới sáng ra nên có vẻ ba nàng dư thừa tinh lực nhỉ? Cô chủ, nàng trèo lên giường của ta làm gì? Chúng ta khác giới tính đó nha, có thể nàng không để ý đến danh dự và trinh tiết nhưng đối với ta thì nó quan trọng lắm đó!
Trần Nam vừa lấy tay che cái miệng đang ngáp đến mang tai kia, vừa với tay tắt cái đồng hồ báo thức đang réo ing ỏi.
– Phì…
Hermione và Pansy thì ôm bụng cười, Shani trợn mắt nhìn hai nàng rồi lấy tay giật phắt cái chăn của Trần Nam ra:
– Danh dự với trinh tiết cái đầu ngươi. Dậy!
Đúng lúc này, Pansy đột nhiên đỏ bừng mặt khẽ kêu lên một tiếng, vội vàng kéo Shani và Hermione đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì ra ngoài, trước khi đóng sầm cửa lại còn không quên quát lên:
– Dâm tặc.
Trần Nam thộn mặt ra:
– Lý lẽ gì vậy? Tự dưng vào phòng ta mắng chửi là sao?
Có điều khi cúi xuống nhìn hắn cũng phải đỏ mặt lên một chút. Sở thích ngủ chỉ mặc quần lót của hắn từ trước đến nay đều rất bình thường, cho nên bất chấp thời tiết thế nào đi nữa thì lúc ngủ cũng chỉ độc một mảnh vải che “tiểu đệ đệ” mà thôi. Hơn nữa lúc ngủ thì “ngũ đại mỹ nhân” luôn bầu bạn nên sáng ra có chút “dựng cờ gióng trống” thì âu cũng là lẽ tất nhiên. Chẳng trách Pansy lại thét ầm lên như vậy. Quý tộc luôn được dạy các vấn đề giới tính từ khi còn nhỏ mà.
Trần Nam vuốt mũi cười khổ:
– Đúng là sáng sớm tinh lực dư thừa mà.
……
Trần Nam bước ra khỏi phòng là thấy sương mù giày đặc, bầu trời âm u, mây đen vần vũ. Lác đác vài chiếc lá vàng đang rơi xuống cùng với những lớp băng mỏng tinh nghịch. Cây cối khẳng khiu trơ trọi như đang cố gắng chống lại sức mạnh của thiên nhiên. Ngoài sân trường loáng thoáng vài bóng học sinh trong những bộ quần áo len ấm áp và khoác ngoài là chiếc áo choàng đen quen thuộc.
Đến Đại sảnh, hắn ngồi xuống ngay bàn của ba cô bé, lúc này các nàng đang thì thầm gì đó. Vừa thấy Trần Nam, Hermione đã tặng cho hắn một cái lườm sắc lẹm tưởng như muốn cắt luôn cả da mặt hắn ra vậy, còn Shani trực tiếp nhe nanh múa vuốt, tay vừa nhéo hông, miệng vừa liên tục nhiếc móc:
– Đồ dâm tặc.
Trần Nam đưa tay lau mồ hôi trên trán, thầm nghĩ:
“Cô chủ của ta ơi, đâu cần thiết phải gào lên như thế.”
Nhìn thấy ánh mắt của mấy vị học viên năm sáu, năm bảy, hắn vội thanh minh:
– Không phải, chỉ là hiểu lầm thôi mà.
– Đồ dâm tặc.
Pansy ngồi cạnh hắn lập tức chẹn họng.
– Đã bảo mà, đó là trường hợp bất khả kháng, nàng phải hiểu cho ta chứ. Nhìn mặt ta anh tuấn thế này mà nàng nỡ vu oan cho ta sao?
Trần Nam vừa xua xua tay, vừa chỉ chỉ vào mặt mình,
Ai dè ngay cả Hermione vốn hiền lành cũng nói:
– Đồ dâm tặc.
Đến nước này thì cho dù Trần Nam có trăm cái miệng cũng khó giải thích được, hắn cười bất lực, khó coi còn hơn cả khóc:
– Ừ đấy, tôi là dâm tặc đấy, hài lòng chưa?
Rồi đột nhiên hắn kéo Pansy lại gần rồi thổi một hơi vào tai nàng khiến cô bé này rú lên vội vàng chạy sang ngồi với hai cô bạn của mình. Trần Nam cười ha hả nói:
– Đã vậy ta làm dâm tặc thật cho coi.
Cả đám trêu đùa một hồi thì Đại sảnh dần đông đúc. Vì trời lạnh nên các tiết học được sắp xếp khá muộn, vậy nên cũng không khó hiểu khi các con giời nướng đến chín mười giờ, hay thậm chí giữa trưa mới dậy.
Trần Nam loáng thoáng nghe thấy tiếng thằng Malfoy và đám vệ tinh bên cạnh nó:
– Tao cá là thằng Harry sẽ rơi khỏi chổi khi trận đấu bắt đầu được hai phút.
– Có thể nó sẽ va phải cái cột trên sân và nằm dăm bữa cũng không chừng, bà Pomfrey sẽ bận rộn đây.
– Bọn mày có nghĩ là nên quyên tiền mua cho nó cái kính mới không? Tao nghĩ là nó sẽ vỡ mặt khi lao đầu vào gôn đấy.
– …
Trần Nam quay sang hỏi:
– Hôm nay có chuyện gì mà tụi nó có vẻ rôm rả thế?
Shani cắn một miếng bánh rồi nói:
– Đấy, ngươi thấy tác hại của việc ngủ nhiều chưa? Ngươi sắp biến thành con lợn ngốc rồi.
– Này nhé, cô chủ đừng thấy ta không dám động vào nàng mà lấn tới nhé!
Trần Nam nhe răng trợn mắt.
– Ngươi dám làm gì ta? Đừng quên trong tay ta có gì nha.
Shani hấp háy mắt, có lẽ việc mua Saphire là quyết định sáng suốt nhất của nàng tính tới thời điểm này.
Trần Nam nghe vậy cũng chỉ tiu nghỉu quay sang nhìn Hermione. Cô bé liền nói:
– Thứ bảy tuần này sẽ có một trận Quidditch, nhà Gryffindor gặp nhà Slytherin. Nếu nhà Gryffindor mà thắng trận này thì sẽ được đôn lên hạng hai trong vòng tranh cúp vô địch đó.
– Còn lâu nhé, Slytherin bọn mình sẽ vô địch, vậy nên không thể thua đám sư tử các cậu đâu.
Pansy phản bác tức thì.
– Bọn mình có Harry, Tầm thủ năm nhất đầu tiên nhé!
Hermione liền bảo vệ quan điểm.
– Thì sao, bọn mình có nhiều trận thắng hơn.
Pansy cũng khẳng định.
– …
Trần Nam cũng lười quản các nàng, cứ mỗi ngày đều như này thì chẳng mấy mà đầu hắn to như đầu trâu mất. Điều duy nhất lúc này mà hắn nghĩ là: Cơ hội đến rồi!!!
Mấy ngày hôm nay, gần như tất cả thời gian rảnh, ngoài việc bồi tiếp ba tiểu mỹ nhân, hắn đều ở trong phòng điều chỉnh lại lực lượng trong người, phải biết rằng sức mạnh của White – một vị thần là vô cùng to lớn, hắn không thể tiếp nhận ngay lập tức khi lực lượng này bạo phát được.
Mối lo lắng của hắn lúc này là nhanh chóng tìm hiểu kỹ về lực lượng này, cũng như điều khiển được sáu màu sắc còn lại. Hơn ai hết, Trần Nam hiểu được lần trước hắn rất là may mắn. May mắn vì không có người thân ở bên cạnh, may mắn vì có đối tượng để phát tiết lực lượng, may mắn vì có làng bạch kỳ mã ứng cứu kịp thời… Nói chung, có quá nhiều thứ trợ giúp mới giữ được mạng cho hắn, nếu không, chỉ cần có một trong ba cô bé Shani, Pansy, Hermione ở đó, Trần Nam không dám cam đoan sẽ tạo ra tai ương gì cho các nàng.
Vậy nên, hắn muốn tìm hiểu sức mạnh này để khám phá ra quy luật bạo nổ của sáu màu kia, hay thậm chí là để điều khiển nó.
Có lẽ khi trở về biệt thự Lucifer sẽ dò hỏi bác Minges được điều gì đó. Tuy nhiên, trước hết là phải giải quyết tên Voldemort âm hồn không tan kia đã.
Chính xác thì Trần Nam đang chờ một cơ hội, một cơ hội khi mà tất cả giáo viên và học viên trong trường đều tập trung về sân Quidditch, nơi có trận đấu kinh điển giữa Gryffindor và Slytherin, hai kỳ phùng địch thủ. Hiển nhiên rằng với mưu mô của Voldemort, sau những chuyện xảy ra, gã sẽ cảnh giác hơn nhiều và rất có thể mục tiêu cần triệt hạ của gã sẽ không phải là chúa cứu thế nữa. Bởi thế nên sau đêm Haloween, Trần Nam không có thêm bất kỳ một biểu hiện gì.
Ngày hôm nay, chính là một cơ hội để dụ con quỷ ra khỏi hang, và hắn muốn con quỷ này phải diễn đúng vai diễn của gã như trong nguyên tác: Giết Harry trong trận Quidditch đầu tiên.
Có điều muốn là một việc, kẻ thù làm theo hay không lại là một chuyện khác. Cái này khiến Trần Nam hơi đau đầu một chút. Đêm Haloween Harry cũng không đến phòng vệ sinh nữ nên không hề thấy cảnh giáo sư Snape lên hành lang cấm, vì thế nên trí tò mò và sự tưởng tượng phong phú của cậu ta vẫn chưa có dịp phát huy, vậy nên đối với Voldemort thì cậu ta chưa phải là mối lo chính. Phải làm sao để chuyển mục tiêu của Voldemort sang Harry đây?
Muốn thế, có lẽ phải để cho Harry biết một chút thông tin về lão Quirrell và đêm Haloween hôm trước mới được. Trần Nam thầm đưa ra quyết định, mặc dù như vậy sẽ đẩy Harry vào chỗ nguy hiểm. Tuy nhiên, chắc chắn Snape sẽ không để con của người yêu mình bỏ mạng. Thêm nữa đây cũng sẽ là liều thuốc thử rất tốt cho Chúa Cứu thế sau này, đương nhiên nếu cậu ta sợ hãi và bỏ cuộc, vậy thì cũng không xứng đáng có mặt trong tác phẩm.
Vạch ra trong đầu một kế hoạch nhỏ, Trần Nam mỉm cười đắc ý. Hắn không tin Voldemort sẽ bỏ qua mồi câu béo bở này, vì gã là một con mồi chứ không phải một người đi câu.