Hành Trình Phù Thủy - Q.1 - Chương 28: Haloween.
Ryan hướng ánh mắt về phía xa xăm như để hồi tưởng lại một giai thoại về một nhân vật vĩ đại nào đó.
– Cách đây rất lâu rồi, có một vị thần cổ đại mang sức mạnh của ánh sáng Trắng, tên ông ta là White. Sức mạnh của vị thần này lớn đến nỗi các vị thần Olimpus và các vị thần xứ Asgard phải e dè. Ông ta có lực lượng chiến binh không hề thua kém bất kỳ thần vực nào.
Tuy được gọi là thần nhưng ông ta không thuộc một thần vực nào. Thế nên các thế lực thần vực luôn muốn lôi kéo ông ta. Từ Asgard, Olimpus, Quang Minh thần,… Cho đến tận Thiên đình của phương Đông, họ đều có ý định đưa vị thần này lên vị trí rất cao, có rất nhiều thực quyền. Có điều ông ta đều gạt phăng đi, khăng khăng làm Người bảo vệ Nhân gian.
Bất cứ nơi nào có ánh sánh, nơi đó đều sẽ có bóng tối. Đây giống như một định lý vậy. Ở Nam cực xa xôi, một con quỷ mang lực lượng bóng đêm xấu xa nhưng mạnh mẽ không kém gì White trỗi dậy. Hắn muốn thống trị Nhân gian, bắt tất cả các chủng tộc khác đều phải làm nô lệ cho hắn. Tên hắn là Black.
Đương nhiên, với danh nghĩa là Người bảo vệ, White xuất hiện như một kẻ ngáng đường và là cái gai trong mắt Black. Một cuộc chiến khốc liệt bùng nổ. Lực lượng hai bên đều rất cân sức, Vinh quang Hiệp sĩ của White – những chiến binh anh dũng quả cảm đối đầu với Hắc ám Khô lâu – quân đội hắc ám của Black đã tạo nên một cuộc chiến kinh hoàng. Các thần vực đều đóng cửa không muốn mình bị dính vào cuộc chiến, đồng thời cũng muốn nhờ đó mà triệt tiêu lực lượng của hai bên. Bởi vậy cuộc chiến kéo dài rất lâu.
Cuối cùng, White là người chiến thắng trong một cuộc đối đầu sinh tử. Hai bên dồn toàn bộ lực lượng vào đòn đánh cuối cùng hòng kết liễu đối phương và Black đã không đủ sức chịu đựng. Hắn ta tan biến nhưng để lại lời nguyền sẽ trở lại. White tuy thắng nhưng là thắng thảm, ông bị thương rất nặng, cơ hồ chỉ còn nửa cái mạng. Dẫu vậy cũng quá đủ để phong ấn đám Hắc ám Khô lâu không còn chủ soái.
Sau đó ông dẫn đội quân của mình rút lui. Từ đó, không một ai biết tung tích của ông ta nữa. Có người nói ông ta đã chết vì kiệt sức, cũng có người nói ông ta đã bình phục sau cả vạn năm dưỡng thương… Nhưng tất cả vẫn chỉ là suy đoán. Từ khi cuộc chiến chấm dứt thì ông ta không hề xuất hiện thêm lần nào nữa.
– Vậy thì Lục sắc tinh thạch có liên quan gì đến ông ta?
Trần Nam thắc mắc.
– Đó chính là lực lượng của ông ta bị rút đi sau cuộc chiến. Thực tế thì bao nhiêu năm qua sau cuộc chiến định mệnh đó, ông ta đã dành thời gian và lực lượng để tìm kiếm viên Tinh thạch này. Không ngờ nó lại ở trong tay cháu.
Ryan không dấu nổi vẻ hưng phấn. Ông ta nói tiếp:
– Màu trắng hay có thể gọi là ánh sáng trắng chính là màu sắc tập hợp tất cả các màu của quang phổ, trong đó có bảy màu cơ bản là: đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím. Ứng với bảy loại sức mạnh của ông ta là: lửa địa ngục, độn thổ thuật, bão sa mạc, thảo dược, nước tê tái, kiếm hư không và sấm sét công lý. Tuy nhiên, do trận chiến cuối cùng xảy ra ở vùng sa mạc, một lợi thế lớn của White, nên ông ta đã quyết định dốc toàn bộ lực lượng này để tung ra chiêu cuối. Cũng chính vì lợi thế đó nên Black phải tiêu tan. Có điều ông ta cũng vĩnh viễn mất đi lực lượng này.
“Vậy chẳng phải giờ chỉ còn sáu lực lượng thôi sao? Thế thì lực lượng màu vàng kim của ta là gì?” Trần Nam cảm thấy đầu mình càng ngày càng to ra.
– Vừa rồi cơ thể cháu đã hấp thụ được màu lục, chính là kỹ năng thảo dược của White, có điều vì lực lượng này sớm đã có trong người cháu rồi nên khi chữa thương cho Jasmin đã tận dụng được, nhờ vậy mà vết thương của con bé đã hồi phục hoàn toàn sau một đêm. Kể ra cũng đúng là may cho nó.
Ryan lại cất giọng cười khà khà. Có vẻ ông rất vui khi nhắc tới Jasmin.
Trần Nam vuốt mũi cười trừ, lòng thầm nghĩ: “Ta còn tưởng mình pháp lực cao thâm, vừa học thần chú đã thành “Pro” luôn rồi chứ. Hoá ra là chó ngáp phải ruồi à? Có điều con ruồi này cũng to đấy!”
– Có bánh bí ngô rồi đây.
Jasmin từ ngoài cửa hô to.
– Mau mang vào đây!
Ryan vẫy vẫy tay. Mặt ông hiện lên nụ cười rất tươi.
– Đây là bánh bí ngô do đích thân cháu gái ta làm đấy. Cậu ăn thử xem.
Trần Nam đưa tay nhận lấy miếng bánh, vừa đưa vào miệng, miếng bánh đã tan chảy ở đầu lưỡi, vị ngọt của bí làm mắt hắn sáng rực.
– Ngon quá! Không ngờ Jasmin lại có tài nấu nướng như vậy. Cháu thật là ghen tỵ với ông Ryan mà. Ngày nào cũng được ăn món này thì cháu tình nguyện cúp học hoặc vi phạm nội quy mà chạy đến đây ăn chực.
Trần Nam vừa nói vừa lấy thêm một cái bánh nữa bỏ tọt vào miệng. Jasmin nghe được lời khen cũng đỏ mặt cúi thấp đầu.
– Nào có được đâu cậu nhóc. Mỗi năm con bé chỉ làm một lần thôi.
Ryan nói.
Trần Nam phùng mồm trợn mắt nhai miếng bánh vừa hỏi:
– Ại… ao… ậy…? (Tại sao vậy?)
Jasmin liền đáp:
– Hôm nay là Haloween mà. Cậu hôn mê một tháng rồi nên tôi mới đặc biệt mang lên cho cậu nếm trước đó.
– MỘT THÁNG?!!!
Trần Nam bật dậy như tôm tươi. Quên luôn cả vị ngọt của miếng bánh bí.
– À cậu không hỏi nên tôi tưởng là cậu biết. Từ hôm đó đến nay chính xác là hai mươi tám ngày.
Jasmin giải thích.
“Gần ba mươi ngày? Vậy người ta hẳn phải bốc mùi lên rồi.” Trần Nam cau mày kéo vạt áo lên ngửi ngửi.
– Ha ha, không phải lo đâu cậu bé, mỗi ngày ta đều tắm rửa cho cậu và Jasmin cũng giặt đồ cho cậu thường xuyên rồi. Chúng ta là giống loài ưa sạch sẽ mà.
Ryan cười vang giải thích làm cái mặt dày như tường thành của Trần Nam cũng phải đỏ lên.
Đột nhiên hắn nhớ ra điều gì đó vội hỏi Jasmin:
– Khoan đã, vừa rồi nàng nói hôm nay là ngày bao nhiêu?
– Ngày ba mươi mốt tháng mười, là ngày Haloween đó.
Jasmin trừng mắt nhìn Trần Nam, thầm nghĩ:
“Không phải vì hắn ngất lâu quá nên dây thần kinh bị ảnh hưởng rồi chứ?”
– Haloween, Haloween, Haloween,…
Trần Nam lẩm bẩm rồi bừng tỉnh thốt lên:
– Hermione!!!
Nhìn bầu trời đã tối sẫm, hắn vội vàng nói:
– Thưa ông Ryan, cháu có việc khẩn cấp phải về trường ngay, hẹn khi khác có dịp cháu sẽ đến thăm mọi người.
– Ừm, nếu là chuyện khẩn cấp thì cậu nên đi ngay đi cho kịp. Để ta đưa cậu đi một đoạn.
Ryan nói rồi đi trước ra cửa, biến thành hình dáng bạch kỳ mã.
Trần Nam quay sang Jasmin:
– Xin lỗi vì đã làm phiền nàng phải chăm sóc ta gần một tháng qua. Có dịp sẽ gặp lại.
Hơi ngừng lại một chút, hắn ghé sát tai nàng và nói:
– Món bánh này ngon lắm, ta thực sự hi vọng được ăn nó cả đời. Ha ha.
Sau đó, không đợi cho nàng kịp phản ứng, Trần Nam chạy luôn ra cửa và nhảy lên lưng Ryan. Ông liền hí lên rồi phóng như bay về hướng học viện Hogwarts. Jasmin cầm khay bánh trống không, nhìn theo bóng lưng mặc áo choàng rộng thùng thình của Trần Nam, trên môi nở một nụ cười tươi rói.
…..
Tiếng gió vù vù thổi qua tai, Trần Nam cảm giác như mình đang ngồi trên máy bay phản lực vậy. Quả thực tốc độ của Ryan hơn Jasmin nhiều.
Đi chừng ba dặm, lúc này Trần Nam đã có thể nhìn thấy nóc toà tháp rực ánh đèn của trường Hogwarts lấp ló qua những hàng cây, hắn liền cúi xuống nói:
– Ông cho cháu xuống đây được rồi. Phía trước không an toàn với bạch kỳ mã đâu. Cháu tự đi về được.
Ryan ghìm vó lại, đợi cho Trần Nam nhảy xuống, ông cười nói:
– Tạm biệt cậu nhóc, có dịp nhớ đến làng ta nhé! Cam đoan con bé Jasmin sẽ phá lệ mà làm bánh bí ngô cho cháu đấy. Ha ha.
Trần Nam gãi đầu cười cười:
– Vâng, chắc chắn rồi ạ. Xin phép ông, cháu về đây!
Nói rồi hắn vận khinh công ba chân bốn cẳng nhằm hướng Hogwarts mà chạy. Ryan nhìn theo rồi bỗng thở dài:
– Haizzz… Thằng nhóc này, lại làm khổ cháu gái ta rồi.
Nói xong ông cũng quay đầu tung vó bước đi.
……
Đại Sảnh đường, Hogwarts.
Đại Sảnh đường ngày hôm nay khác hắn những ngày khác. Thay vì rực rỡ ấm áp bởi vô vàn những ngọn nến, thì hôm nay nó lại chìm trong đêm tối, ánh trăng nhợt nhạt chiếu phủ toàn căn phòng khổng lồ. Những quả bí rợ to được khắc thành hình khuôn mặt dữ tợn chiếu ra thứ ánh sáng lập lòe kinh dị. Hàng ngàn con dơi đeo lủng lẳng trên trần và tường, trong khi hàng ngàn con khác sà xuống các dãy bàn như những đám mây đen nghịt, làm cho những ngọn nến thắp trong ruột những trái bí ngô chập chờn và tắt ngấm.
Bọn mèo đêm nay có vẻ đông hơn hẳn, những đôi mắt dữ tợn màu xanh luôn lóe lên khi ai đó nhìn vào các góc tối, rồi phóng vụt ra trước sự kinh hoảng của những đứa học sinh nhát gan.
Hôm nay chính là đêm của ngày cuối tháng mười, được biết đến với cái tên: Haloween.
Con yêu tinh Peeves đêm nay có vẻ rất hưng phấn, chắc là vì những trò quậy phá của nó được hoạt động công khai. Nó bay khắp Đại Sảnh đường, ném những cái túi chứa một thứ chất lỏng đỏ như máu vào bất kỳ đứa học sinh nào đang lơ đãng. Các viên bị dính vào trò này cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Anh em nhà Weasley, những kẻ được liệt vào danh sách học sinh cá biệt, đương nhiên cực kỳ hứng thú với những lễ hội kiểu như này. Chúng đội lên đầu một chiếc mặt nạ bí ngô, không quên trùm thêm một cái mũ chóp rách rưới cho thêm phần u ám, sau đó đi vòng quanh ba dãy bàn và chọc phá những người mà bọn chúng quen biết với đủ mọi chiêu trò. Thi thoảng có vài tiếng la thất thanh của các cô nàng nhát gan nhưng ngay lập tức bị khoả lấp bởi những trận cười nghiêng ngả.
Bên dãy nhà Slytherin thì vẫn im ắng như thường ngày, vậy nên lại có vẻ phù hợp với không khí của một buổi lễ ma quái hơn hẳn ba nhà kia. Nhưng nếu Trần Nam vẫn còn ở đây, hẳn cũng sẽ náo nhiệt không kém. Anh em nhà Weasley khá tiếc bởi sự vắng mặt này.
Ấy vậy mà, quả là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến. Đám học sinh đang vừa thì thầm buôn dưa, vừa ăn những món đặc trưng cho mùa Haloween thì cánh cửa đột nhiên bật tung, tiếp theo là một giọng nói quen thuộc vang lên:
– Xin lỗi nhưng có vẻ ta vẫn tới kịp nhỉ!