Hành Trình Phù Thủy - Q.1 - Chương 32: Giăng lưới.
Sự cạnh tranh giữa Slytherin và Gryffindor đã bắt nguồn từ gần ngàn năm trước, khi mà hai người sáng lập Học viện Hogwarts bất đồng quan điểm với nhau. Từ đó hai nhà này đều xem nhau như kẻ thù, luôn giành những lời lẽ không mấy thân thiện giành cho nhau. Cũng phải nói thêm rằng Gryffindor luôn được coi là biểu tượng của lòng dũng cảm, chính trực. Trong khi đó, Slytherin thường bị gọi là những kẻ âm hiểm xảo trá. Hai bên như nước với lửa, kéo theo đó là sự thù hằn ngay từ khi bỏ cái mũ phân loại khỏi đầu.
Tuy nhiên, không phải là không có ngoại lệ.
– Chào Harry, chúc một ngày tốt lành.
Trần Nam bước đến dãy nhà Gryffindor, nở nụ cười thân thiện.
Harry ngẩng đầu lên nhìn. Cậu ta có vẻ khá ngạc nhiên:
– Chào Nam. Cậu đến có việc gì vậy?
Trần Nam đáp:
– Cũng không có gì, chỉ là sang thăm mấy chú sư tử và tạo quan hệ thôi.
Trần Nam nói xong liền nhìn sang mấy cô nàng khoá trên, họ đang vừa nhìn hắn vừa thì thào gì đó với nhau. Hắn bèn cười to rồi nháy mắt vài cái khiến đám con gái đỏ cả mặt.
Sự kiện xảy ra trong nhà vệ sinh nữ chẳng mấy chốc đã lan khắp cả trường. Cũng phải thôi, ai bảo động tĩnh lớn như vậy chứ? Ngay sau hôm đó, cái tên Trần Nam đã nổi như cồn, đâu đâu cũng nghe thấy những lời khen ngợi có cánh, đương nhiên cũng không thiếu những cái bĩu môi ganh tị cũa những thanh niên ăn bánh GATO. Có điều mấy ngày sau đó Trần Nam rất là thành thật, ngoài giờ học thì liền chui vào phòng, ăn uống thì qua loa vài miếng rồi liền về phòng điều phối sức mạnh trong cơ thể, vậy nên hắn cũng chỉ nghe phong phanh được mấy câu, mà hắn cũng chẳng quan tâm đến mấy thứ này. Danh tiếng càng nhiều thì phiền toái càng lớn thôi. Chính vì cái mớ phiền toái liên quan đến tên biến thái chết còn chưa chịu yên phận kia mà giờ hắn phải chạy lung tung giăng bẫy thế này đây.
Liếc mắt nhìn đống sách trên bàn Harry, Trần Nam biết ngay cậu ta đang tất bật hoàn thành đống bài tập. Mấy tuần nay cậu ta còn phải luyện tập để chuẩn bị cho trận Quidditch nên chẳng có thời gian làm bài, chỉ đành tranh thủ giờ ăn mà thôi. Nếu theo nguyên tác thì Hermione là người phải làm nhiệm vụ gồng gánh thay cho cậu ta, có điều sự kiện quan trọng nhất để gắn kết bộ ba Ha-Ron-Her là vụ quỷ khổng lồ xổng hầm ngục thì người cứu lại là Trần Nam, cả Harry và Ron đều chui về phòng ngủ, thế nên cũng sẽ không có chuyện Hermione tham gia vào bộ ba nổi tiếng nữa. Có lẽ hiệu ứng cánh bướm của Trần Nam không những thay đổi nguyên tác mà còn khiến tâm sinh lý nhân vật nữa.
– Mình có thể nói chuyện riêng một chút chứ? Khá quan trọng.
Trần Nam mỉm cười hỏi.
– Được rồi. Đợi mình cất mấy quyển sách này đã.
Trần Nam gật đầu rồi đi theo Harry về tháp Gryffindor, sau đó hắn dẫn cậu ta đi đến chân cầu thang dẫn lên tầng ba.
– Chúng ta đến đây làm gì?
Hary ngạc nhiên nhìn Trần Nam.
Trần Nam không đáp mà hỏi lại:
– Rồi cậu sẽ biết, cậu còn nhớ đêm Halloween chứ?
Harry gật đầu đáp, ánh mắt cậu ta toát lên vẻ hâm mộ:
– Mình nhớ chứ, cậu thật dũng cảm, dám đấu tay đôi với con quỷ. Thật đangs tiếc là cậu không vào nhà Gryffindor.
Trần Nam nghe vậy cũng chỉ cười trừ:
– Mình đưa cậu đến đây không phải để khoe khoang. Vậy cậu còn nhớ lần mình bị bắt khi đi lang thang trong trường chứ?
Hary dường như nắm bắt được gì đó, nhưng vẫn đáp:
– Có, lần đó cậu bị phạt phải vào Rừng Cấm. Sau đó mất tích cả tháng trời.
Trần Nam mỉm cười, sau đó nói rồi dẫn dắt đến vấn đề chính:
– Vậy… Hẳn là nhớ đến con chó ba đầu chứ?
Đến lúc này thì nét mặt Harry trở nên kinh hãi xem lẫn chút lo lắng. Chuyện hôm đó chỉ có bốn người biết. Tất cả đã thống nhất với nhau là sẽ không nói cho người thứ năm biết. Vậy tại sao Trần Nam…
Không để cho Harry kịp chất vấn, Trần Nam liền xua xua tay giải thích:
– Không phải là mình theo dõi các cậu, hôm đó mình cũng đi lên lầu ba, nhưng mình thấy thầy Filch cũng đi lên nên mình nấp vào một góc, lát sau lại thấy các cậu chạy ra. Vậy đó.
Vừa nói hắn vừa nhún vai, hắn không muốn nói chính hắn mới là người lên doạ bọn nhóc chứ chẳng có thầy Filch nào cả. Harry như chợt hiểu ra, cậu liền hỏi:
– Sau đó cậu cũng đi đến hành lang đó đúng không?
Trần Nam thản nhiên gật đầu:
– Chuyện là vậy đó, bây giờ mình nói đến đêm Halloween. Cậu có biết mình đã gặp ai đi lên cái cầu thang dẫn lên lầu ba này không?
Hắn ngừng lại một chút để xem phản ứng của Harry rồi nói:
– Chính là giáo sư Snape.
– Giáo sư Snape?!!
– Đúng vậy, cậu có thấy dạo này chân thầy ấy có vết thương không? Rất có thể ông ta muốn lấy thứ gì đó. Phải là một thứ đặc biệt quý giá mới có thể được canh gác cẩn mật như vậy.
Harry suy nghĩ một chút rồi đáp:
– Thảo nào ông ta hay đi tập tễnh, ban đầu mình còn tưởng ông ta bị thương khi chiến đấu với con quỷ khổng lồ. Xem ra lão muốn cướp vật đó. Không được, mình phải cùng Ron và Neville đi hỏi thăm bác Hagrid mới được.
Trần Nam chỉ im lặng không nói gì, việc của hắn giờ này chỉ là hướng cho suy nghĩ của Chúa cứu thế đi đúng nguyên tác, lúc đó mới khiến Voldemort tiêu diệt cậu ta trong trận Quidditch được.
– Mình cũng nghĩ là cậu nên tìm hiểu kỹ, có điều sau khi mất tích trong Rừng Cấm thì mình hơi mệt nên không đi cùng được, vậy nên đành nhờ cậu.
Trần Nam tạo một bộ dạng như không còn cách nào khác.
Harry tươi cười vỗ vai hắn:
– Chúng ta là bạn mà, cậu cứ yên tâm giao cho bọn này.
Trần Nam cũng cười đáp:
– Phải rồi, chúng ta là bạn mà. Nhưng cậu sắp phải thi đấu Quidditch rồi, sao có thể lơ là được? Hay là thế này đi, cậu đưa bài tập đây mình sẽ làm giúp. Mình còn một quyển “Quidditch qua các thời đại”, tiếc rằng không biết mình để nó ở chỗ nào. Quyển đó rất hay và bổ ích, mình định cho cậu mượn nhưng mà, ài….
Nói xong lại giả vờ lắc đầu thở dài, trông rất là tiếc nuối. Harry vội đáp:
– Vậy sao? Thế thì tốt quá, mình sẽ đưa cho cậu đống bài tập. Còn quyển sách, chúng ta sẽ đi tìm.
Trần Nam gật đầu liền:
– Được đấy, giờ quay về lấy sách của cậu đây để mình làm giúp cho.
Vậy là cả hai lại về tháp Gryffindor để Trần Nam lấy sách. Trước khi về hầm Slytherin, hắn còn “tốt bụng” nhắc nhở Harry:
– Mình nghĩ mãi mới nhớ hình như quyển sách rơi ở gần phòng của thầy Quirrell hay của thầy Snape thì phải, cậu nên tìm thử quanh đó xem.
– Được rồi, cám ơn nhé!
Trần Nam gật đầu rồi dời đi. Harry nhìn theo lắc lắc đầu:
– Mũ phân loại chắc là bị hỏng rồi, sao lại phân một người như vậy vào Slytherin chứ? Mình chẳng thấy cậu ta có vẻ gì là giống một người âm hiểm cả.
…..
Tại Đại Sảnh.
Ba tiểu mỹ nhân thấy Trần Nam quay lại liền hỏi ngay:
– Ngươi vừa đi đâu về vậy?
Trần Nam đặt phịch mông xuống ghế, ném đống sách của Harry lên bàn:
– Đi giúp Chúa cứu thế.
– Giúp cái đầu anh. Ủa! Sao sách của Harry lại ở đây?
Hermione dường như đặc biệt chú ý đến những quyển sách, bất kể đó là sách gì.
– Ta đang định nhờ nàng làm giúp đống bài tập này để cậu ta có thời gian tập Quidditch đây.
Trần Nam thò tay với lấy cái bánh mỳ bơ gặm một miếng lớn, nhồm nhoàm nói.
Pansy thấy vẻ mặt thản nhiên đến đáng ghét của hắn liền nhéo mạnh:
– Hừ, anh được lắm! Cõng rắn cắn gà nhà hả?
Trần Nam vội la oai oái:
– Đau… Ui da, nàng định mưu sát chồng à? Làm gì mà mạnh tay thế?
Hắn vội vàng nhảy ra xoa xoa chỗ bị nhéo rồi hầm hè:
– Trật tự nghe ta nói đã xem nào.
Trần Nam cẩn thận nhìn xung quanh, phát hiện thấy thằng lỏi Malfoy đang dỏng tai lên nghe trộm liền cười thầm, đầu óc hắn liền xoay chuyển.
“Được rồi, để ngươi giúp ta một tay đi phao tin cũng được, đỡ phải nhọc đến ba cô gái của ta”
Nghĩ vậy hắn liền giả vờ cúi thấp đầu xuống, có điều giọng nói thì vừa đủ cho cả đám Malfoy nghe được:
– Thực ra ta cùng cậu ta đang tìm kiếm một thứ, rất là bí mật. Vật này ảnh hưởng lớn đến cậu ta và cả trường nữa. Vậy nên ta mới nhận lời giúp cậu ta làm bài tập để cậu ta đi tìm. Hơn nữa chúng ta muốn chiến thắng phải là thắng trực tiếp, quang minh chính đại chứ không phải vì đối phương thế này thế kia chúng ta mới có được chiến thắng đó. Phải không?
Nói xong hắn nháy mắt với Pansy:
– Yên tâm đi, ta không phải loại người hai mặt đâu.
– Quỷ mới tin.
Pansy hứ một tiếng rồi quay ngoắt đi. Nhưng có vẻ cũng xuôi xuôi rồi.
Cuối cùng thống nhất là giao cho Hermione xử lý. Cũng phải thôi, nàng là con mọt sách chính hiệu mà. Một con sư tử đeo kính.
Bên bàn Malfoy, nó và hai thằng người hầu đang tụm đầu vào nhau bàn luận:
– Chúng mày nghe thấy gì chưa? Thằng mặt sẹo đang sục sạo trong trường để tìm kiếm thứ gì đó rất quý giá, chắc là nó đang tìm dược liệu để trị cái sẹo trên trán đấy.
Thằng Crabbe bồi thêm:
– Hoặc là thuốc giảm đau để phòng trường hợp nó ngã sấp mặt xuống đất mà không ai kịp hứng.
Chẳng mấy chốc, tin Harry đang tìm gì đó trong trường được truyền ra kèm theo những lời chế giễu. Trần Nam chỉ cười thầm. Ban đầu hắn định nhờ ba tiểu mỹ nhân giúp mình truyền tin đến tai Quirrell cho tăng tính thuyết phục. Có điều thấy thằng Malfoy ở đây thì sao phải nhọc sức chứ.
Trần Nam cũng chỉ nhếch mép cười. Sau đó quay sang hỏi Hermione:
– Nàng có cuốn “Quidditch qua các thời đại” không?
Hermione gật đầu đáp:
– Em vừa kiếm được trong thư viện xong. Em định xem cái Quidditch này có gì hay mà nhiều người hâm mộ đến vậy. Sao, anh muốn đọc hả?
– Chỉ là ta có chút việc cần dùng thôi.
Trần Nam cũng không ngạc nhiên lắm. Vì Hermione bây giờ không còn là thành viên trong bộ ba Gryffindor nữa nên nàng chỉ chú ý đến học tập cũng là đương nhiên.
Đợi Hermione mang sách đến cũng là lúc đến tiết Phòng chống nghệ thuật hắc ám của nhà Slytherin với nhà Huflepuff, còn Ravenclaw và Gryffindor là Lịch sử phép thuật. Sau khi tiễn Shany và Hermione vào lớp, Trần Nam liền dẫn Pansy đến phòng học.
Khác với thường ngày, hôm nay hắn cảm thấy rất là thoải mái và sảng khoái, mặc dù vẫn phải kéo Pansy ra gần cửa sổ. Nhìn Quirrell đang giả vờ lắp bắp trên bục giảng, Trần Nam chỉ thầm cười gian xảo:
– Không lâu nữa đâu, Trần Nam anh tuấn khí phách này sẽ giúp ngươi qua khỏi bể khổ.