Hành Trình Phù Thủy - Q.1 - Chương 29: Giải cứu Hermione.
Sự chú ý của mọi người tập trung về nơi phát ra giọng nói, ở đó có một khuôn mặt đặc trưng đậm nét phương Đông, khuôn mặt đã rất lâu rồi không xuất hiện.
– Trần Nam!!!
– Là Trần Nam sao?
– Mình tưởng cậu ta chết rồi?!!
– …
Hàng loạt những tiếng bàn tán xôn xao vang lên, hiển nhiên rất bất ngờ vì sự có mặt của Trần Nam. Ngay lập tức có hai thân hình nhỏ bé lao ra từ dãy nhà Ravenclaw và Slytherin ôm chặt lấy hai cánh tay hắn. Shani khóc rưng rức còn vành mắt Pansy thì ửng đỏ.
– Hức… Mấy tuần vừa rồi ngươi đi đâu? Ta lo cho ngươi lắm. Hức… Hức… Ngươi là đồ xấu xa.
Shani dùng nắm tay nhỏ bé đấm liên hồi vào ngực hắn.
Trần Nam chỉ đứng yên nhìn nàng mỉm cười. Hắn biết cô nhóc này rất quan tâm đến mình.
– Cô chủ, đánh xong chưa? Nín đi! Ta hứa lần sẽ không rời khỏi nàng nữa đâu.
Trần Nam cúi đầu nhìn cô bé nháy nháy mắt.
– Hừ, ai thèm bắt ngươi không rời khỏi ta. Ta… ta đi trước.
Shani khẽ đỏ mặt rồi lại chạy biến vào dãy nhà Ravenclaw.
– Mừng anh đã trở lại. Em thấy dưới áo choàng bị rách một vệt, hẳn là anh đã phải chịu cực khổ rồi. Lát để em gửi thư về nhờ người mua cho anh một cái áo khác.
Pansy nhẹ nhàng nói. Có thể thấy nàng biết quan sát và trầm tính hơn Shani nhiều.
Trần Nam cũng khẽ vuốt tóc cô bé rồi bảo:
– Cám ơn em, cứ quyết định vậy đi.
Pansy gật gật đầu rồi đi về dãy nhà Slytherin.
Giáo sư McGonnagall và tất cả các giáo viên trừ thầy Snape vẫn giữ khuôn mặt lạnh như băng đều lộ rõ vẻ kinh ngạc và vui mừng.
– Chào mừng con đã trở lại, Nam. Gần một tháng nay con mất tích khiến ta rất lo lắng đấy. Được rồi, trở về là tốt, giờ thì nhập tiệc đi. Ngày mai con hãy đến phòng gặp ta.
Cụ Dumbledore nâng chiếc ly chứa rượu vang của cụ về phía hắn, vẻ mặt bình thản như việc hắn trở về là điều hiển nhiên vậy.
Trần Nam cũng nhanh miệng nói:
– Con gặp chút chuyện trong Rừng Cấm nên không thoát ra được. Ngày mai con sẽ kêt lại toàn bộ mọi chuyện.
– Được rồi, con mau về chỗ ngồi đi. Mọi việc để mai hãy nói.
Giáo sư McGonnagall nở nụ cười hiền hậu. Bà thực sự rất vui mừng.
Trần Nam cúi người chào tất cả các giáo viên rồi đi đến chỗ Ron và Harry.
– Các cậu có biết Hermione ở đâu không?
Trần Nam vừa hỏi vừa cố ý liếc mắt nhìn Ron.
– Ai mà quan tâm đến con nhỏ đó chứ!
Ron làu bàu.
“Hừ. Thái độ gì đây? Ngươi nghĩ vậy mà được sao? Để nàng làm vợ ngươi quả là một ‘BUG’ lớn của tác phẩm mà.” Trần Nam thực sự muốn nổi xung lên rồi.
Vì sự có mặt của hắn ở thế giới này đã gây ra những biến động lớn đến nội dung của tác phẩm. Ví dụ như việc cứu Jasmin khiến Voldemort không được hút máu, việc này làm suy yếu lực lượng của gã nên rất có thể sẽ làm đảo lộn cả tác phẩm. Vậy nên Trần Nam cũng không chắc được mọi tình tiết có giống y như trong truyện hay không. Do đó sau khi trở về Hogwarts, việc đầu tiên là hắn chạy ngay tới Đại sảnh, sau khi không thấy Hermione hắn lại càng thêm sốt ruột.
– Mình thấy bạn ấy ở trong khu nhà vệ sinh nữ từ buổi chiều, không biết bạn ấy đã ra chưa nữa.
Parvati Patil nhắc nhở.
“Nhà vệ sinh?!! Không hay rồi!” Trần Nam phát hoảng.
Và gần như để củng cố thêm cho sự lo lắng trong đầu hắn, lão Quirrell chạy hớt hải vào Sảnh đường, chiếc khăn vành đội đầu xổ bung ra và nét hãi hùng hiện lên trên mặt. Lão chạy đến giữa Đại Sảnh liền lắp bắp:
– Quỷ… Quỷ khổng lồ… sổ hầm ngục… thiết tưởng ngài nên biết…
Ngay sau khi nói xong, cơ thể lão giống như sợi bún mềm oặt đổ rầm xuống sàn. Ngay lúc này, một tia chớp loá lên rạch ngang bầu trời đêm, không những thế còn bồi thêm một tiếng sấm đinh tai để tạo thêm hiệu ứng kinh hoàng.
– AHHHHHHHHHHHH!
Tiếng hét của đám học sinh vang lên ầm ĩ. Chúng rời ngay khỏi bàn tiệc và chạy lung tung, có đứa nhát gan còn chui cả xuống gầm bàn.
– Bùm!!!
Vệt sáng đỏ chói được phóng ra từ đầu đũa của cụ Dumbledore.
Cụ quát lớn:
– Tất cả giữ im lặng, không được tự ý di chuyển. Các Huynh trưởng, lập tức dẫn học sinh của nhà mình về phòng ngủ ngay!
Bốn huynh trưởng thi hành lệnh ngay:
– Học sinh năm thứ nhất Gryffindor, nắm tay nhau, đi theo anh.
– Ravenclaw đứng sát nhau nhé!
– Chậm rãi di chuyển, Hafflerpuff. Không chen lấn
– Slytherin xếp thành hàng dọc, năm nhất lên trước. Nhanh nào!
Trần Nam khẽ cau mày: “Không được, phải đi cứu Hermione ngay thôi. Làm sao ta có thể giao lại cho tên Ron vô trách nhiệm này chứ.”
Nghĩ thế nên nhân lúc rẽ vào khúc quanh ở cuối hành lang, huynh trưởng đã mất tầm nhìn, hắn liền lặng lẽ tách khỏi hàng rồi phóng nhanh về phía nhà vệ sinh nữ.
Có điều hành động này của hắn không thể thoát khỏi sự chú ý của Shani và Pansy, đơn giản là vì từ khi Trần Nam trở về, các nàng gần như chẳng lúc nào rời mắt khỏi hắn cả. Cả hai nàng đều có chung một suy nghĩ lúc Trần Nam bước đi:
– Cái tên ngốc này, nguy hiểm thế mà lại còn định chạy đi đâu?
Ngay lập tức, không cần ai bảo ai, hai người cũng liền tách khỏi hàng và chạy theo hắn.
– Hermione, Hermione, tốt nhất là nàng đừng xảy ra chuyện gì. Hãy đợi ta.
Trần Nam vừa vội vàng chạy đến phòng vệ sinh nữ vừa lẩm bẩm.
Thật đáng tiếc là bây giờ đang ở trong trường nên không thể dùng khing công như trong Rừng Cấm được. Nếu không thì dù có hao tổn hết chân khí hắn cũng sử dụng để chạy tới bên cô bé.
– Con bà nó sao mà thối thế!
Một mùi vị không được khứu giác chào đón khiến Trần Nam phải bịt mũi. Có vẻ khu vực gần phòng vệ sinh nữ không chào đón “khách lạ” cho lắm.
– Rầm… Rầm…
Tiếng bước chân nện xuống sàn nhà của một vật gì đó mà nghe qua thì có vẻ khối lượng cũng vài trăm cân vang lên ở cuối hành lang.
Thì ra đó là con quỷ khổng lồ!!!
Con quỷ khổng lồ này cao gần bốn thước, da xám ngoét và dầy cui, thân hình thô kệch xù xì như một tảng đá nhám với cái đầu hói nhỏ xíu nhô lên như trái dừa khô. Chân nó ngắn ngủn và mập ù như những gốc cây với bàn chân dẹt ra lởm chởm gai. Cái mùi phát ra từ con quỷ tởm lợm không tả được. Cánh tay dài quá cỡ của nó cầm một cái chuỳ gỗ, kéo lê trên sàn.
“Phải chi trước lúc đi ta nhét vào mấy cái mặt nạ phòng độc thì tuyệt rồi. Mùi của con quái vật này thêm với cái mùi phòng vệ sinh hợp lại thực đúng là vượt quá sức chịu đựng mà. Ai da, sao mình lại quên chứ?” Trần Nam âm thầm thở dài tiếc rẻ.
Lúc này con quỷ đã tiến sát đến phòng vệ sinh, Trần Nam vội bỏ qua những suy nghĩ vớ vẩn, tập trung lực lượng toàn thân, chậm rãi nhẹ nhàng bước tới.
……
Hermione đang ngồi khóc trong phòng vệ sinh, những lời nói của Ron ban sáng thực sự đã làm cô bé tổn thương.
– Hức… Mình không có bạn, không ai thèm quan tâm đến cảm giác của mình. Mình chỉ cần một người tâm sự thôi mà, hức… Nam ơi, anh ở đâu. Về đi mà! Hức hức…
Khuôn mặt nàng đẫm nước mắt, hệt như hoa lê trong mưa vậy. Cũng vì đang chìm trong nỗi thương tâm nên nàng không hề nghe thấy cũng như cảm nhận được có nguy hiểm đang cận kề.
– Xoảng… Rầm… Rầm…
Con quỷ khổng lồ đã bước vào nhà vệ sinh nữ, có vẻ như nó đánh hơi được Hermione nên trực tiếp xông vào đập phá. Rất may, vì thân hình nó hoàn toàn vượt trội nên khi vung cái chuỳ kia thì chỉ đập đi phần trên của buồng vệ sinh, chưa làm bị thương cô bé. Nhưng tiếng động lớn phát ra này cũng đủ để khiến Hermione bừng tỉnh.
– Á! Cứu mạng! Có ai không?
Nàng sợ hãi hét lên rồi lập tức mở cửa buồng vệ sinh chui ra rồi nấp dưới bồn rửa tay.
Con quỷ khổng lồ đã xác định được mục tiêu, nó lập tức vung chuỳ lên.
– Rầm… Ào ào…
Cái chuỳ gỗ ước chừng trên dưới trăm cân phang vào bồn rửa tay, nơi mà Hermione đang nấp. Vòi nước bị đập vỡ làm nước phun ra tràn ngập phòng vệ sinh. Rất may là nàng đã kịp bò sang bên cạnh, vừa vặn né được một cú đập như trời giáng. Do lực đập quá mạnh nên sàn nhà bị lún xuống khiến con quỷ khổng lồ phải cúi xuống để nhổ cái chuỳ lên.
Hermione tận dụng cơ hội này liền bò từ dưới gầm bồn rửa tay ra rồi chạy khỏi phòng vệ sinh thì bỗng nhiên cảm thấy bàn chân đau đớn, thì ra là do chạy gấp nên không để ý bị va phải ống nước bằng sắt. Nàng cố bước tập tễnh thêm vài bước nhưng cuối cùng cũng không chịu được mà gục xuống.
Con quỷ khổng lồ thấy con mồi nhỏ bé định bỏ chạy lại càng gầm rú điên cuồng, thoắt cái đã rút được cái chuỳ gỗ lên rồi bước đến gần Hermione, từ từ nâng chuỳ lên cao…
Hermione sợ run người, đôi mắt chảy xuống từng giọt nước mắt trong như pha lê. Trong đầu nàng lúc này rất muốn được gặp Trần Nam, muốn được hắn bảo vệ che chở. Nhưng hắn không đến được rồi, hắn… hắn có lẽ đã chết rồi.
“Cũng tốt, mình đi gặp hắn vậy. Nghe nói có cách để biến những người chết thành ma, đến lúc đó sẽ cùng hắn làm một đôi ma rong chơi khắp Hogwarts.” Hermione khẽ nở nụ cười rồi nhắm mắt chờ đợi cái chuỳ của con quỷ bổ xuống.
– RẦM!!!
Tiếng nổ lớn vang lên làm căn phòng lắc lư.
Có điều, cái chuỳ nặng gần trăm cân đó không đánh vào Hermione. Nàng cảm thấy như có ai đó bế mình lên rồi dịch sang bên cạnh. Hermione từ từ mở mắt. Trước mặt nàng là một thân hình cao hơn nàng nửa cái đầu, mặc một bộ quần áo phù thuỷ có huy hiệu nhà Slytherin và hơn hết, hắn có một khuôn mặt hơi ngăm đen cùng giọng nói trầm ấm mà cả đời nàng cũng không thể nào quên được:
– Hì hì, ta nghe nói là nàng chạy đến phòng vệ sinh này khóc vì nhớ ta quá phải không? Ôi thôi nào, nín đi! Nàng khóc cũng rất xinh nhưng cười còn xinh hơn đó!
Trần Nam đưa tay lên khẽ vuốt má Hermione, lau đi những giọt nước mắt còn vương vãi. Sau đó ôm nàng đặt lên trên bồn rửa tay, còn hắn đứng dưới sàn nhà ngập nước. Hermione vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nàng hét lên:
– Trần Nam, ngươi đã về rồi ư? Ta còn lâu mới nhớ ngươi. Mà ngươi… không phải đã chết trong Rừng Cấm sao?
Nói xong câu này nàng mới cảm thấy hơi ngượng, vội vàng cúi đầu xuống.
Trần Nam tức giận đáp:
– Là tên nào nói với nàng là ta đã chết? Ta đi đập cho nó một trận…
Nói rồi hắn lại cười hắc hắc:
– Nàng phải biết rằng Trần Nam ta anh tuấn tiêu sái, đẹp trai phong độ, tương lai sáng lạn, là phù thuỷ xuất sắc nhất thế giới. Kẻ giết được ta còn chưa ra đời đâu. Mà cũng có thể là hắn vĩnh viễn sẽ không xuất hiện, vậy nên nàng cứ yên tâm mà sống vui vẻ khoẻ mạnh đi. Ha ha.
– Ừm.
Hermione khẽ gật đầu.
– Chân nàng bị bong gân rồi. Để ta cõng nàng ra nhé! Phải trả công ta bằng vài điều kiện đó!
Trần Nam tháo giày của nàng ra, xoa xoa chỗ sưng tấy trên mắt cá chân của nàng rồi nháy nháy mắt.
– Chỉ thế là giỏi!
Hermione khẽ gắt nhẹ, nghĩ lại lần đầu gặp Trần Nam cũng giống thế này, cũng phải nhờ hắn giúp đỡ và hắn cũng đòi điều kiện này nọ. Nàng không khỏi cười khúc khích.
Đột nhiên nhớ ra còn con quỷ khổng lồ, nàng vội đưa mắt ra phía sau lưng Trần Nam, lập tức kinh hãi ôm chặt lấy cánh tay hắn hô lên:
– Cẩn thận.
Trần Nam tuy nói chuyện phiếm để giảm bớt sự sợ hãi của nàng nhưng vẫn chú ý đến đối thủ. Hắn liền bế thốc Hermione lên, đạp mạnh chân xuống đất rồi mượn lực nhảy chéo sang bên cạnh, ngay khi tiếp đất liền vòng tay đẩy Hermione ra sau lưng mình.
Hoá ra là con quỷ lợi dụng lúc đối thủ đang quay lưng về phía mình mà tán gái liền xách chuỳ đánh tới. Tuy nhìn nó to xác vậy nhưng tốc độ ra đòn cũng khá nhanh, thấy một chiêu đánh lén không thành công liền vung cái chuỳ sang ngang. Trần Nam vội ôm Hermione cúi đầu xuống né được cái chuỳ. Thế nhưng nhìn lại mới phát hiện ra, lúc này mình đã nhảy vào góc giữa hai bức tường, hơn nữa sàn nhà còn ngập nước khiến việc di chuyển tương đối khó khăn.
– Grừ… Grừ…
Con quỷ từ từ tiến lại, miệng nó há ra gầm gừ, dớt dãi của nó nhỏ tong tong xuống sàn nhà ngập nước.
Nếu như trong trạng thái cơ thể sung mãn, chỉ cần đạt đến tầng thứ ba thôi, Trần Nam sẽ tràn đầy tự tin đánh bay con quỷ khổng lồ trong vòng một nốt nhạc. Có điều không biết vì sao, tất cả lực lượng của hắn khi bước vào trường Hogwarts đều bị kìm hãm không thể sử dụng được. Vậy nên hắn mới không dám vọng động.
Lòng bàn tay Trần Nam đổ mồ hôi lạnh, dẫu sao hắn cũng có bất diệt thể, hôm nay có bị ăn mấy đập mà hạ được con quỷ khổng lồ thì cũng chấp nhận được, chỉ là nếu để liên lụy đến Hermione thì hắn quả là vô cùng hối hận.
Quay đầu ra sau lưng, thấy bộ dáng hoảng sợ của Hermione, hắn vội vàng an ủi:
– Đừng sợ, Hermione! Ta sẽ đưa nàng ra ngoài an toàn.
Hermione khẽ “ưm” một tiếng, trong lòng rất vui. Bỗng nhiên nàng thấy con quỷ đang giơ tay lên cao, cái chuỳ gỗ sần sùi trong tay nó dưới ánh đèn chập chờn trong phòng vệ sinh càng tăng thêm sự khủng bố. Trong mắt Hermione hiện lên nột nét hoảng sợ nhưng kiên định vô cùng. Thời khắc này, không biết cô bé lấy sức lực từ đâu, lắc mình chắn trước người Trần Nam.
Trần Nam vội nhìn lại, nhất thời tâm thần tê liệt, chỉ thấy một chuỳ vừa nhanh vừa chuẩn phát ra tiếng gió, đập xuống thân thể bé nhỏ của Hermione.
– HERMIONE!!!
Trần Nam hét lớn, khóe mắt muốn rách toạc. Chỉ trong thoáng chốc, đầu óc hắn bỗng hiện lên vô số ý niệm, xúc động mãnh liệt trước ánh mắt vừa kiên quyết mà lại đầy thâm tình của Hermione lúc này.
Hermione nấc khẽ, lệ châu tuôn rơi nhưng lại nở một nụ cười mãn nguyện.
– Ahhhhh …
Trần Nam rống lên một tiếng kinh thiên, liều mạng lao lên dùng thân mình che chắn trước người Hermione.
Sự tức giận đã khiến hắn như nổi điên, bất chấp việc cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sau khi hấp thụ một phần sức mạnh màu lục của White. Tay trái hắn ôm chặt Hermione vào trong lồng ngực, tay phải từ từ giơ lên, trong mắt bắn ra những tia sát khí dày đặc.
– Con quỷ ngu xuẩn, ngươi tới số rồi.
– BÌNH.
Nắm đấm của con quỷ đập vào lòng bàn tay Trần Nam làm phát ra tiếng nổ lớn, khói bụi tràn ngập căn phòng. Cùng lúc đó, Shani và Pansy cũng vừa đến trước cửa phòng vệ sinh. Hai nàng chỉ kịp nhìn thấy con quỷ đấm trúng Trần Nam, sau đó thì bị khói bụi che khuất nên sợ hãi kêu lên:
– Trần Nam!!!
Khói bụi dần tan đi, hai nàng lờ mờ nhìn thấy con quỷ khổng đứng sừng sững giữa căn phòng. Vậy Trần Nam, Trần Nam đâu? Hắn đâu rồi? Không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?
Câu trả lời lập tức có khi Shani và Pansy chạy vào phòng vệ sinh. Trước mắt các nàng là một khung cảnh khiến các nàng kinh ngạc há hốc mồm.
Trần Nam đỡ cú đấm khủng bố của con quỷ bằng một tay.
Bàn tay của con quỷ run run, nó cảm giác như mình vừa đấm phải toà núi đá chứ không phải là con người nhỏ bé bằng xương bằng thịt nữa. Nhìn nụ cười lạnh lẽo của “nhân loại nhỏ bé” bên dưới, con quỷ khổng lồ bỗng nhiên run lên.
Trần Nam lập tức rút đũa Tam Hợp chỉ xuống dưới chân con quỷ và sử ra một bùa nổ:
– Reductor.
Một quầng sáng màu đỏ rực bắn ra từ đầu đũa. Đòn đánh khiến con quỷ chao đảo.
– Rầm…
Thân xác cồng kềnh của nó đổ ập xuống nền nhà.
– Shani, Pansy, các nàng đến đây làm gì? Mau đưa Hermione ra khỏi phòng vệ sinh càng xa càng tốt, ở đây nguy hiểm lắm.
Trần Nam phóng thêm một bùa trói chân vào con quỷ rồi xoay đầu nhìn hai cô bé, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vẻ quan tâm nhưng giả vờ quát.
Shani dù hơi sợ nhưng vẫn hiểu rõ bản tính của Trần Nam nên trợn mắt hỏi:
– Vậy còn ngươi thì sao? Ngươi không rời đi ư?
Trần Nam cười đáp:
– Ta đột nhiên nổi hứng muốn làm anh hùng mà. Không thể để con quỷ này làm náo loạn cả Hogwarts lên được đúng không?
Pansy hừ mũi:
– Những việc anh làm từ khi đến đây còn chưa đủ để gọi là “làm náo loạn” sao? Chỉ sợ Hogwarts đã sớm loạn lâu rồi. Nói về quậy phá thì anh nhận thứ hai thì chẳng ai dám nhận mình xếp thứ nhất đâu. Anh còn tư cách để nói người khác sao?
Cái mặt dày của Trần Nam đỏ bừng lên.
“Xem ra ta bị các nàng nhìn thấu hết rồi.” Hắn lắc đầu cười khổ.
Hermione đột nhiên nói:
– Có phải… Có phải anh định giết con quỷ không?
Trần Nam tức giận đáp:
– Nó định giết nàng đó. Đáng chết trăm lần.
– Em nghĩ hay là tha cho nó đi.
Pansy khẽ kéo áo hắn.
– Ta cũng nghĩ vậy, hừ, không lẽ ngươi định sử dụng bạo lực trước mặt ba đại mỹ nữ chúng ta sao?
Giờ là Shani lên giọng.
Có vẻ ba mỹ nhân của chúng ta rất là lương thiện nhỉ.
“Ài, đành chịu vậy.” Dưới sự uy hiếp tăng dần này, Trần Nam chỉ đành bó tay đầu hàng.
“Giết con quỷ khổng lồ này cũng không có nhiều ý nghĩa lắm, chi bằng giao cho bọn Giám ngục Azkaban để cảnh cáo Voldemort thì có ích hơn hẳn.” Hắn thầm tính toán.
– Thôi được, cứ giữ lại cái đầu trên cổ nó, nếu như nó còn tiếp tục làm loạn thì ta không nương tay đâu.
Trần Nam nhân nhượng.
– Chàng quản gia của ta đúng là biết nghe lời mà, hi hi.
Shani gõ gõ ngón tay trỏ vào cằm cười duyên.
– Nhưng mà…
Trần Nam đột ngột bế nàng đặt lên bồn rửa tay. Sau đó lần lượt là Pansy và Hermione.
– Á! Ngươi làm gì vậy?
– Dâm tặc, bỏ em ra!
– Thả em xuống!
Cả ba nàng đều hét lên.
– Tội chết của con quỷ thì có thể tha, nhưng tội sống không thể tha được. Ta sẽ cho nó vĩnh viễn ghi nhớ cái tên Trần Nam này. Hà hà…
Trần Nam nhảy phắt lên cùng các nàng, cất vài tiếng cười gian xảo, tay nâng đũa Tam Hợp lên.
Con quỷ khổng lồ run rẩy, nụ cười như ác ma của Trần Nam khiến nó có cảm giác sợ hãi tột độ. Đây đâu phải người, đây là ma quỷ, ma quỷ từ địa ngục…
Nếu con quỷ nói được, những từ này chắc chắn sẽ là câu đầu tiên được thốt ra.
Lúc này, một luồng sáng máu tím sẫm dần tích tụ, những tia điện nhỏ từ đầu đũa vang.
– Fulmen. (Sét truyền)
Đũa Tam Hợp rung lên, tia sét được tích lớn dần bỗng nổ vang, bắn ra từ đầu đũa phóng xuống sàn nhà vệ sinh ngập nước. Như một lẽ tất nhiên, dòng điện lan truyền rất nhanh, lập tức biến cả khu vực này thành một hồ sét đúng nghĩa.
Con quỷ hoảng hốt cựa quậy, muốn thoát ra khỏi vùng đất chết chóc này, có điều phép trói chân của Trần Nam đã khiến nó bất lực.
– Soẹt… Soẹt… Aggggggggggggg…
Con quỷ rú lên khi luồng sét chạm vào người nó, tiếng rú khủng khiếp đến nỗi tất cả các nhân viên và học sinh đều sợ hãi run cầm cập. Ba cô bé ở hiện trường hét ầm lên, vội ôm chặt lấy tay Trần Nam rồi nhắm tịt mắt lại.
Một phút sau, tiếng kêu gào thảm thiết của con quỷ im bặt, thân thể nó đen sì, bốc khói nghi ngút. Có vẻ như nếu bọn Giám ngục muốn moi thông tin gì thì cũng phải mất khá khá tiền thuốc men. Lúc này Trần Nam mới giải phép, khung cảnh lại trở lại vẻ yên bình, sàn nhà cũng trở nên an toàn như thể trước đó chưa xảy ra chuyện gì vậy.
– Nó… Nó chết rồi hả?
Hermione khẽ hỏi, hai tay vẫn ôm chặt cổ Trần Nam.
– Nàng nghi ngờ danh dự của ta hả? Ta đã nói là chỉ trừng phạt nó một chút thôi mà.
Trần Nam nhún vai tạo bộ dáng vô tội.
Pansy nghe vậy khẽ bĩu môi nguýt dài một tiếng, còn Shani thì trực tiếp véo ngay vào sườn Trần Nam một cái rồi nói:
– Ngươi mà cũng dám nói đến hai từ “danh dự” à? Danh dự của ngươi mất lâu rồi.
Trần Nam méo mặt chẳng biết nói sao nữa. Uổng công hắn có trăm mưu ngàn kế, vậy nhưng khi đối mặt với ba cô bé này cũng chỉ đành bó tay.
Lúc này ngoài cửa phòng vệ sinh bất ngờ vang lên tiếng quát:
– Các trò… Các trò làm gì ở đây thế này