Hành Trình Phù Thủy - Q.1 - Chương 30: Dò xét.
Giáo sư McGonagall vừa chạy vào phòng đã cất tiếng quát.
Do trước đó Shani làm vài động tác “thân mật” với eo của Trần Nam cộng thêm việc bồn rửa tay khá trơn, hoặc cũng có thể là vì bất ngờ bởi tiếng quát lớn của giáo sư McGonagall, đã xảy ra một chuyện khá là hay ho.
Pansy trượt chân khỏi bệ, lúc đó hai tay nàng đang ôm cánh tay phải của Trần Nam, mà Hermione, Shani cũng giống như vậy, người ôm tay trái, người bá cổ. Vậy nên đương nhiên kéo theo đó là cả bốn người ngã thẳng xuống sàn nhà ngập nước.
Lẽ dĩ nhiên, một thằng con trai như Trần Nam không thể để các bạn nữ, hơn nữa lại còn là mỹ nữ có quan hệ mập mờ với mình bị thương được. Chính vì thế, Trần Nam lại phải sắm vai anh hùng, tình nguyện ôm cả ba cô gái vào ngực rồi xoay người nằm phía dưới.
– Rầm!!!
Nước văng tung toé, kèm theo là tiếng la của Trần Nam:
– Ái da, đau chết ta mà.
Hắn vừa kêu vừa ôm bụng, đau đến toát mồ hôi.
Thì ra là vừa rồi không biết đầu gối của cô bé nào đã đập một phát vào “tiểu đệ đệ” của hắn. Đòn này thì dù có bất diệt thể “xịn” cũng không chịu được chứ đừng nói là cơ thể đã bị yếu đi. Giáo sư McGonagall vội vàng chạy tới, niệm một phép giảm đau mới giúp hắn đứng lên được, tuy nhiên cả người Trần Nam giờ đã ướt sũng rồi.
Ngay sau đó giáo sư Snape và lão Quirrell, kẻ đã thả con quỷ ra ngoài cũng tiến vào. Vừa nhìn thấy tình trạng của con quỷ là lão Quirrell phát ra một tiếng kêu yếu ớt và ngồi gục xuống cạnh cửa ra vào, hai tay ôm lấy ngực.
Thầy Snape cúi xuống xem xét con quỷ, trong khi đó bà McGonagall nhìn bốn đứa học sinh năm nhất chất vấn:
– Giờ thì các trò hãy giải thích cho ta, vì sao không tuân lệnh trở về phòng?
Có lẽ sau quãng thời gian học tập, bà đã có hiểu biết tương đối về thực lực của Trần Nam. Tuy là giáo viên chủ nhiệm của nhà Gryffindor nhưng giáo sư McGonagall rất công bằng, biểu hiện của Trần Nam trong lớp biến hình khiến bà rất yêu thích. Nếu không phải không được chuyển học sinh từ nhà khác thì bà đã sớm đem hắn sang nhà Gryffindor rồi. Tuy vậy bà vẫn xem hắn là học trò cưng của bà, ít nhất là trong giờ Biến hình. Câu hỏi trên cũng chỉ mang ý nghĩa nhắc nhở cảnh cáo thôi.
– Thưa cô, là do con để quên đũa phép nên quay lại lấy. Không liên quan đến Trần Nam đâu.
Pansy lên tiếng trước tiên.
– Con tưởng có thể hạ gục được con quỷ để giúp mọi người tiếp tục vui chơi, thì ra là con đã lầm.
Hermione cũng không chịu kém.
– Đúng vậy đấy ạ, con để quên…
– Con để quên con mèo Saphire chứ gì?
Giáo sư lập tức cắt ngang câu nói của Shani.
– Ta biết các con muốn bênh vực bạn mình, nhưng có lẽ một người đàn ông lại muốn làm nhiều hơn đấy.
Bà vừa nói vừa nhìn qua Trần Nam.
“Ài, nói mấy câu kia thực quá ngây thơ mà.” Trần Nam vuốt mũi cười nhẹ.
Nếu như là lúc trước, hắn tất sẽ cho rằng đó là vì các nàng chỉ là trẻ con. Nhưng bây giờ nghe nhưng lời này, hắn hiểu rằng thực ra các nàng là những cô gái thuần phác chân chất, thật khiến người ta yêu thương.
Trần Nam mỉm cười nhìn cả ba, sau đó kéo họ ra sau lưng, đứng đối diện với giáo sư McGonagall nói:
– Thưa giáo sư, mọi chuyện chính là do con. Con đã dụ con quỷ tới phòng vệ sinh nữ rồi hạ gục nó. Mọi chuyện không hề liên quan tới ba bạn này. Con xin chịu tất cả trách nhiệm.
“Vậy mới đúng là một người đàn ông. Có vẻ thằng bé trưởng thành sớm thì phải?” Giáo sư McGonagall gật đầu tán thưởng.
Sau khi kiểm tra qua thân thể con quỷ khổng lồ, giáo sư Snape phủi phủi tay đứng dậy nói:
– Một hành động can đảm dám đương đầu với kẻ thù hùng mạnh, biết dùng mưu dụ kẻ địch vào khu vực chật hẹp để khống chế hoạt động của kẻ địch, làm đối phương không phát huy được sở trường, thêm nữa là biết dùng nước để dẫn điện, tăng sức mạnh của thần chú. Mi hội tụ cả ba yếu tố dũng cảm, mưu mẹo và thông minh. Ta cộng cho nhà Slytherin mười điểm.
Trần Nam khẽ cúi đầu thay cho lời cảm ơn. Giáo sư Snape cũng không nói gì thêm, đi ra đứng sau bà McGonagall. Giáo sư McGonagall cũng nói:
– Ta cũng cộng cho nhà Slytherin mười điểm và thay mặt luôn cho giáo sư Flitwick, chủ nhiệm nhà Ravenclaw, cộng thêm cho trò mười điểm nữa. Giờ các trò hãy nhanh trở về ký túc của các trò, bữa tiệc đang được tiếp tục ở từng ký túc.
– Con cảm ơn giáo sư.
Trần Nam cúi đầu khiêm nhường, chuẩn bị đưa Shani, Pansy và Hermione ra khỏi phòng vệ sinh.
Giáo sư chợt nói:
– À, chút nữa ta quên mất. Hiệu trường cho phép con nghỉ học sáng mai, tám giờ sáng hãy đến phòng ông ấy.
– Con đã rõ, giờ con xin phép đi trước.
Trần Nam cúi đầu chào rồi dẫn Pansy, Shani và Hermione đi ra khỏi phòng vệ sinh.
– Chúng ta cũng đi thôi, ta sẽ niêm phong nơi này cho đến trưa mai.
Giáo sư McGonagall cũng xoay người cất bước.
Giáo sư Snape liếc nhìn Quirrell, “hừ” một tiếng rồi phẩy áo choàng đi theo bà McGonagall.
Lão Quirrell là người cuối cùng, sau khi giáo sư Snape đi khuất, khuôn mặt tái mét vì sợ hãi của lão chợt biến thành âm trầm đến đáng sợ
……
Sau khi Trần Nam đưa ba mỹ nữ về ký túc, hắn cũng không tiếp tục nhập bữa tiệc Haloween ở hầm Slytherin mà trực tiếp đi về phòng rồi chốt cửa lại.
Cũng nói thêm là phòng hắn nằm ở cuối hành lang nên cũng không lo bị quấy nhiễu, mà thực tế thì căn phòng của hắn gần như bị cách li vì những “quý tộc con” nhà Slytherin chẳng muốn ở cạnh một tên quái thai như hắn.
– Ài, hôm nay cũng thật mệt mà.
Trần Nam nằm vật ra giường, hai tay gối sau đầu than thở.
Quả thực, khoảng thời gian gần đây có khá nhiều chuyện phát sinh. Đầu tiên là phát hiện một làng bạch kỳ mã ở sâu trong Rừng Cấm, sau đó là biết được sự tích của vị cổ thần cùng nguồn gốc sức mạnh kỳ dị trong cơ thể mình. Hôm nay lại quyết chiến một hồi với con quỷ khổng lồ… Có lẽ những chuyện xảy ra liên tiếp đó khiến hắn khó mà tiếp thu ngay được.
Trần Nam lại suy nghĩ về ba cô bé Shani, Pansy và Hermione. Ba cô bé này thực đúng là khiến người ta yêu mến. Shani thì khỏi nói, hắn phải bảo vệ cô bé bằng mọi giá. Còn Pansy và Hermione, cả hai cô bé này đều thích hắn, thậm chí còn định đỡ đòn thay cho hắn. Trần Nam thầm phát lời thề, tuyệt đối phải bảo vệ các nàng chu toàn.
“Nếu có thể thu được cả ba nàng thì cũng không uổng công ta xuyên đến đây. Ha ha.” Trần Nam thầm nghĩ.
Chẳng mấy chốc, nhân vật chính của chúng ta đã chìm sâu vào giấc ngủ cùng nụ cười thoả mãn, khoé miệng thậm chí còn nhỏ cả dãi ra.
……
Chín giờ sáng hôm sau Trần Nam mới lồm cồm bò dậy. Vì hôm nay được cho nghỉ một buổi nên hắn cũng tự thưởng cho mình một giấc ngủ nướng. Thản nhiên tới mức quên luôn là mình phải gặp cụ Dumbledore từ lúc tám giờ.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Trần Nam khoác chiếc áo choàng rách ở lưng vào người rồi đi tới phòng hiệu trưởng.
Phòng của cụ Dumbledore có vẻ khá bí ẩn, đúng hơn là Trần Nam cũng chưa từng đến đây nên hắn đành phải lôi bản đồ đạo tặc ra coi. Nói cũng thật là kỳ, từ khi đưa cho Trần Nam tấm bản đồ này, anh em nhà Weasley cũng không thấy gặp hắn. Đôi lần Trần Nam để ý thấy anh em này đang nhìn về phía mình và thì thầm gì đó, khiến hắn càng củng cố suy nghĩ anh em sinh đôi nhà này có vấn đề.
Đến Sảnh đường thì vừa lúc gặp giáo sư Snape, Trần Nam thầm nghĩ không nên tự mình đến phòng hiệu trưởng để tránh rắc rối, vậy nên hắn tiến lại chào hỏi:
– Chào thầy, con muốn cảm ơn thầy vì tối qua đã không trách phạt.
Giáo sư Snape khẽ gật đầu, việc này cũng chẳng có gì to tát vì ông vốn dĩ nổi tiếng là thiên vị cho học sinh nhà Slytherin mà. Ông đáp:
– Mi xứng đáng được tặng lời khen, tuy nhiên ta hi vọng trí tò mò của mi không đi quá giới hạn!
– Vâng, con hiểu. Con có việc cần nhờ thầy giúp.
Trần Nam vội nói.
Snape hơi ngừng lại một chút rồi hỏi:
– Chuyện gì?
Trần Nam cũng không để ý thái độ lạnh nhạt của ông, hắn đáp:
– Con không biết phòng hiệu trưởng ở nơi nào, thầy có thể chỉ đường cho con được không?
Giáo sư Snape liền nhớ ra hiệu trưởng Dumbledore muốn gặp tên nhóc này, liền nói:
– Được rồi, mi đi theo ta.
Hai người một già một trẻ băng qua những dãy hành lang quanh co, tiến về ngọn tháp cao nhất, sau khi đi qua hơn chục cái cầu thang ma quái, giáo sư Snape dừng lại trước một căn phòng cỡ vừa, có tay nắm bằng bạc. Ông gõ cửa:
– Thưa hiệu trưởng, tôi đưa Trần Nam đến rồi.
Một giọng nói già nua cất lên:
– Vào đi, cửa không khoá.
Giáo sư Snape và Trần Nam tiến vào, cụ Dumbledore đang ngồi trên cái ghế cũ kỹ, trước mặt ông là một cái bàn gỗ đặt một quả địa cầu nhỏ cùng vài cuốn sách bìa vàng, có vẻ niên đại của chúng cũng khá lớn.
– Cảm ơn, Snape. Anh có thể ra ngoài một lát được không? Tôi muốn nói chuyện riêng với cậu bé này một chút.
Giáo sư Snape cũng thản nhiên gật đầu:
– Tôi còn có tiết, không làm phiền hai người. Xin phép đi trước.
– Nhớ đóng giùm cái cửa!
Chờ cho giáo sư Snape đi xa, cụ Dumbledore mới cất giọng:
– Nào, ngồi xuống đi cậu bé!
Trần Nam ngồi xuống cái ghế dài, âm thầm tính toán xem có nên kể hết mọi chuyện ra không.
– Một tháng qua con đã đi đâu?
Cụ đi vào vấn đề.
Trần Nam thầm đưa ra quyết định, liền đáp:
– Con gặp một số chuyện khá là bất ngờ trong Rừng Cấm, thưa thầy.
Cụ Dumbledore đan hai tay vào nhau, chống cằm nhìn chăm chú.
– Đêm con bị phạt, con đã thấy một kẻ mặc áo choàng đen. Gã có tốc độ và sức mạnh rất lớn, gã đã suýt giết chết một con bạch kỳ mã.
– Cái gì?
Cụ Dumbledore thốt lên, khuôn mặt cụ thoáng qua chút kinh ngạc.
Cụ liền hỏi:
– Con có nhìn rõ khuôn mặt của kẻ đó không?
– Trời quá tối, hơn nữa gã đội mũ chùm đầu nên con không nhìn được, nhưng con nghe được giọng của hắn, một giọng nói khàn khàn, đặc sệt, giống như có gì đó bị tắc trong cổ gã vậy.
Cụ Dumbledore trợn trừng mắt, lẩm bẩm:
– Đúng là hắn, đúng là hắn…
Rồi cụ hỏi:
– Vậy tình hình lúc đó thế nào?
Trần Nam sắp xếp lại câu từ rồi kể lại sự việc hôm đó, đương nhiên về tình trạng cơ thể và lực lượng trong cơ thể hắn thì hắn không nói rõ. Ngoài ra, về quãng thời gian một tháng, hắn cũng bịa ra một lý do bị thương do trượt chân, phải ở lại làng bạch kỳ mã để điều trị.
Cụ Dumbledore cũng không chú ý lắm đến lý do chắp vá này nhưng lại quan tâm đến một thứ khác. Khi nghe đến khu làng bạch kỳ mã, cụ sửng sốt một lúc rồi mỉm cười. Trần Nam thấy vậy liền nghi hoặc:
“Không lẽ cụ ấy cũng biết sự có mặt của ngôi làng?”
Ngay lập tức, cụ chứng minh suy nghĩ của hắn là đúng:
– Khá lắm, con trai. Chưa một ai có thể thoát ra khỏi ngôi làng đó khi đã biết về sự tồn tại của nó đâu.
– Vậy cụ…
Trần Nam ngạc nhiên không thôi. Ngôi làng đó kỳ bí đến vậy sao? Có điều cụ Dumbledore đã cắt ngang lời hắn:
– Trưởng làng Ryan và ta có quen biết. Ài, con là người thứ ba biết được chuyện này đấy.
– Cụ có thể nói rõ hơn không?
Trần Nam hỏi.
– Con có biết “cấm địa” nghĩa là gì không?
Dumbledore không trả lời mà hỏi ngược lại.
Trần Nam vội gật đầu. Cụ Dumbledore nói tiếp:
– Thế giới này có rất nhiều cấm địa. Như của dân Muggles thì đó là một số nơi như Tam giác quỷ Bermuda, Biển Quỷ,… Còn với phù thuỷ đó là Rừng cấm, Núi mê tín, Sa mạc Vô danh,… và một số nơi nữa mà ta không tiện liệt kê. Những nơi đó đều ẩn chứa những thế lực mạnh mẽ và họ đều không muốn cho ai biết về sự tồn tại của mình.
Cụ dừng lại một chút, sau đó nhìn Trần Nam nói:
– Một trong số đó là nơi con từng ở, làng bạch kỳ mã.
“Không thể nào? Mình đã ở trong cấm địa gần một tháng ư?” Trần Nam có chút không thể tin được.
Cụ Dumbledore nói:
– Thực ra thì con mới chỉ ở ranh giới cấm địa thôi. Tận cùng của Rừng Cấm mới thực sự là cấm địa. Nơi đó, có một toà tháp hắc ám được gọi là Tòa tháp của Mụ phù thủy rừng Maleficent.
– Maleficent?
Trần Nam cố nhớ lại cái tên này, trong đầu hiện lên một khuôn mặt hung tợn trong phim “Công chúa ngủ trong rừng”.
“Mụ ta… dường như cũng tên là Maleficent!!!”
Cụ Dumbledore gật đầu:
– Đúng vậy, đó là một trong bốn nữ phù thuỷ nguyên tố mạnh nhất, Phù thuỷ rừng. Mà thôi, cũng may là con không có việc gì. Ryan là bạn của ta, tính tình của lão tuy hơi nóng nảy nhưng cũng biết phân biệt phải trái, chắc lão cũng không làm khó con đâu nhỉ?
Trần Nam vội đáp:
– Trưởng làng rất tốt, chăm sóc cháu rất nhiệt tình.
– Vậy thì tốt, giờ con hãy trở về đi. Nhớ không được để lộ cho ai biết về cuộc nói chuyện ngày hôm nay.
Cụ Dumbledore cẩn thận dặn dò.
Trần Nam đứng dậy cúi chào:
– Vậy con xin phép.
Khi hắn vừa xoay người đi, như nhớ ra điều gì đó, cụ Dumbledore vội hỏi:
– Có phải con không có thú nuôi phải không?
Vấn đề này Trần Nam cũng đang suy tính. Hắn muốn một con vật có thể chiến đấu được chứ không chỉ để ngắm. Hắn liền gật đầu đáp:
– Con vẫn chưa tìm được con nào ưng ý thưa hiệu trưởng.
Cụ Dumbledore “ừm” một tiếng rồi nói:
– Khi nào tìm được đối tượng thì cứ báo lại cho ta, ta sẽ mua tặng con, xem như là một món quà nhỏ.
Trần Nam vội vàng cảm ơn cụ Dumbledore rồi ra về. Trong đầu mường tượng ra con vật mà lão Hagrid sắp có. Phải, một con rồng!!!