Hắn Đã Không Còn Như Trước - Tác giả: Mầu Ngọc Duyên - Chương 4: Hắn mang đồ Ăn tới
“Sư tỷ?”
Nghe tiếng “Sư tỷ” của thiếu niên vang lên, nàng lập tức hốt hoảng lùi ra sau nhìn chằm chằm vào lỗ thủng trên màng cửa, trên đó xuất hiện một con mắt trong veo không nhiễm bụi trần nhìn thẳng vào Mộc Tuyết Linh.
– Cái gì mà không nhiễm bùi trần hử? Cái gì mà ngây thơ? Rõ ràng là ác quỷ!
Nhớ đến một đoạn cốt truyện gốc miêu tả hắn lúc còn là thiếu niên khi mới được nhận làm đệ tử chân truyền.
《Hắn lúc ấy còn nhỏ, non nớt khi nghĩ rằng làm đệ tử chân truyền sẽ không còn bị khi dễ. Đôi mắt trong veo ngây thơ của thiếu niên không nhiễm bụi trần, hắn cong khóe môi cười tươi khi mới gặp Mộc Tuyết Linh, chào nàng một tiếng “Sư tỷ” nhưng nào ngờ chỉ đáp lại hắn là tiếng hừ lạnh lùng khinh bỉ từ phía nàng.》
Nàng cảm thấy bản thân sắp tan biến rồi, Mộc Tuyết Linh không thể ngờ hắn vẫn còn ở đây, đứng ngoài cửa nhìn vào mắt mèo và nhìn thấy động tác đề phòng của nàng.
Mộc Tuyết Linh cười “haha”, nàng cười như thể muốn khóc đến nơi mà tiến ra cửa: “Sư, sư đệ, ngươi đợi ta mở cửa cho đệ ngay.”
Hàn Tả Thần đáp: “Không cần quá khẩn trương đâu, cứ từ từ thôi sư tỷ.”
– Lời này của hắn là có ý gì? Có phải là cho mình một chút thời gian mặc niệm trước khi đầu mình “chuyển nhà” không?
Nàng sợ hãi lò dò lập cập từng bước tiến đến mở cửa. Cửa vừa mở, thân hình gầy gò của thiếu niên xuất hiện trước mắt nàng, trên tay phải hắn cầm chiếc hộp đựng thức ăn bằng gỗ.
Thấy nàng nhìn chằm chằm vào tay mình Hàn Tả Thần mỉm cười, hắn bước qua bậc cửa vừa nói: “Tỷ đói chưa, ta làm rất nhiều đồ mà tỷ thích.”
Động tác linh hoạt nhanh nhẹn làm Mộc Tuyết Linh không thể ngăn cản hắn bước vào, mà thật ra chân nàng cũng đang run lẩy bẩy khi thấy Hàn Tả Thần mỉm cười.
Tâm lí nàng thật sự quá yếu rồi, nàng không muốn ở đây nữa đâu!!
Nước mắt tràn đầy trong lòng, miệng méo mó cười một cái, Mộc Tuyết Linh đáp:”Ta, ta đói rồi, thật cảm ơn đệ đã mang cho ta.”
– Đây là đồ của tên khốn kiếp này làm, nếu chọn “không đói” hắn sẽ xẻ thịt mình mất huhuhu… tại sao mình lại bị rơi vào hoàn cảnh này chứ!
Hàn Tả Thần mỉm cười, đôi mắt chứa đầy sự vui vẻ, hắn dịu dàng gắp thức ăn vào bát cho Mộc Tuyết Linh. Nàng cười cười nhìn hắn gắp đồ vào bát mình, bản thân lại không dám ngồi xuống cũng chưa tiến lại gần. Thấy nàng không có ý định ngồi ăn mà chỉ cười vô tri, hắn quay qua cười hỏi lại Mộc Tuyết Linh.
“Sư tỷ, sao tỷ không ngồi xuống. Lại đây đi.”
– Mình…mình có nên tiến lại gần không? Nhưng lỡ may hắn tức giận rồi nhấc đao thì!
“Được, được, ta tới liền tới liền. Chỉ là ngửi mùi thật thơm nên ta mới có chút thất thần mà thôi.”
“Vậy sao, đây, tỷ ăn đi vẫn còn nhiều lắm đấy.”
“Được, hahaha, cảm ơn đệ nha. Ta sẽ ăn thật ngon miệng.”
Những kiếp trước nàng chưa được nếm thử trù nghệ nấu nướng của nam chính, nhưng nghe nói rằng: “Đã là nhân vật chính thì 100% hoàn hảo, kể cả phương diện kia lẫn EQ hay IQ.”
– Hừ, ta thử tin ngươi một lần đó đồ con thỏ gan chuột.
Ăn thử một miếng thức ăn mà Hàn Tả Thần để vào bát, Mộc Tuyết Linh sững người nhìn hắn, nàng cảm thán trong lòng.
– Tên nam chính đáng ghét này thì ra cũng biết nấu ăn. Mấy món này cũng ngon thiệt chứ!
– Nhưng chắc chắn là ta sẽ chê cho ngươi coi.
“Thế nào sư tỷ? Ngon không?”
Giọng điệu của thiếu niên tò mò, ánh mắt lấp lánh chờ đợi sự khen ngợi từ Mộc Tuyết Linh. Nhưng mà đời nào nàng lại muốn hắn mát lòng mát dạ để nghe được lời khen thật lòng này?
– Hừ, để ta xem vẻ mặt thất vọng của ngươi đi, tên chết tiệt Hàn Tả Thần!
” Cũng thường thôi, không ngon bằng Nguyễn sư huynh của ta làm. Lần sau ấy, đừng có mang đến nữa. Dở muốn chết!”
Mộc Tuyết Linh nói, nàng làm bộ khinh bỉ nhìn thức ăn trên bàn. Nhếch mép chê bai Hàn Tả Thần, thiếu điều còn muốn dùng tay hất phăng bát cơm còn chưa ăn xong xuống đất. Liếc mắt nhìn phản ứng của hắn, nàng cắn chặt răng thầm nhủ bản thân rằng nam chính hiện tại vẫn còn non yếu, chưa đủ sức để quật chết nàng.
Hàn Tả Thần mỉm cười, phản ứng thản nhiên này của hắn làm cho Mộc Tuyết Linh không rét mà run. Bên ngoài mặt không biểu tình nhưng bên trong lòng nàng đã và đang hú hét như còi tàu sắp chết rồi.
– Cứu tui đi huhu!!
– Mặc dù mình biết nam chính hiện tại vẫn còn là chồi non nhưng mà cảm giác của hắn mang lại rất rất khác biệt với những kiếp trước. Làm sao đây! Mình không sống nổi mất…
“Đều là món tỷ thích, thật sự không ngon sao?”
Nam chính lên tiếng, hắn đánh gãy mạch suy nghĩ điên cuồng trong tâm nàng, Mộc Tuyết Linh nhìn theo đôi mắt chứa ý cười của Hàn Tả Thần mà nhìn lên bàn đồ ăn đã hết thức ăn, nhưng chỉ có bát cơm thừa vẫn còn nguyên.
“Hừ, ta chỉ đói mà thôi, có gì phải ngạc nhiên khi thấy kẻ đói hốc thức ăn dù cho nó có ngon hay không?”
Hàn Tả Thần cười nhướng mày “Ồ…?” một cái rõ ràng.
Mộc Tuyết Linh cũng không nhượng bộ tiếp tục đào hố: “Nhưng… Nhưng mà đồ của ngươi đúng là dở hơn của Nguyễn sư huynh, làm cho chó ăn nó cũng éo thèm ấy chứ.”
– Hừ, thất vọng đi nhóc con. Ngươi không xứng để nhận lời khen từ chiếc miệng xinh đẹp này của ta đâu.
“Phì- hahaha…”
“Ngươi… Ngươi cười cái gì?”
“Ta chỉ cảm thấy tỷ hài hước quá thôi.”
Mộc Tuyết Linh khó hiểu, ánh mắt không ngừng phán xét người trước mặt. Nàng bây giờ không muốn đôi co với tên chó điên sư đệ của mình nữa, cũng không muốn lật bàn hất đổ cái bát dính nước bọt của nàng lên mặt hắn nữa. Mà nàng chỉ muốn vặt trụi lông tóc hắn ra mà thôi.
“Ta mệt rồi, ngươi về đi, ta muốn nghỉ ngơi.”
“Sư tỷ, tỷ vừa mới ngủ dậy mà?”
Mộc Tuyết Linh thở dài, nàng đứng lên ưỡn cái eo một cái, quay ra nhìn Hàn Tả Thần.
Nàng nói: “Miệng của ta rất mỏi, nhai nhiều quá rồi, nói với ngươi cũng nhiều rồi nên ta mệt rồi. Muốn nghỉ ngơi, ok?”
Không đợi sư đệ điên phản ứng, nàng nhanh tay nhanh chân cầm cái chổi tống khứ hắn ra khỏi phòng của mình.
Mộc Tuyết Linh không quên để lại một câu trước khi đập cửa vào mặt Hàn Tả Thần: “Tạm biệt, không tiễn.”