Hai A Gặp Nhau Ắt Có Một O - Chương 89 - END
Hắn bảo thế này, ‘’Bạn học tiểu Bách, ghi danh bảng vàng, động phòng hoa chúc, nhân sinh không có gì hối tiếc ngay ở trước mắt rồi. Vậy nên bạn có đạt được chuyện bạn mong muốn hay không phụ thuộc vào sáng nay đấy, xin hãy cố gắng hết mình!’’
Bách Hoài nghiêm túc trả lời, ‘’Yên tâm, vì để động phòng hoa chúc, tôi nhất định sẽ ghi danh bảng vàng. Thế nên tôi cũng mong bạn học tiểu Giản cố gắng cho địa vị gia đình sau này.’’
‘’Xin huynh đài chớ lắng lo.’’
Hai người đã đặt ra một ván bài, ai thi đại học cao điểm hơn người kia thì người đó làm trụ cột gia đình.
Để làm trụ cột gia đình, sau khi từ Bắc thành quay về, Giản Tùng Ý vùi đầu khổ luyện. Thậm chí Bách Hoài còn tưởng người yêu mình yêu quả cầu Vật Lí hơn yêu mình rồi, ngay cả kì phát tình cũng cùng đề thi khắng khít bên nhau, không hề nhớ tới sự tồn tại của một Alpha to bự bên cạnh.
Em bé Omega học tập say mê đến độ quên cả phát tình.
Bách Hoài dở khóc dở cười rồi.
Nhưng khổ luyện nỗ lực này cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng.
Vào ngày kiểm tra đầu vào đại học, Giản Tùng Ý vừa bình tĩnh vừa tự tin vào kiến thức của mình.
Dưới sự giám sát của ai đó, nét chữ chó chạy ngoài đồng bị uốn nắn nên dần trở nên gọn gàng, không làm tắt vì lười mà trình bày rõ ràng tỉ mỉ ra. Phần đọc hiểu và làm văn phân tích từng khiến hắn đau đầu nhức não nay cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Giản Tùng Ý nộp bài làm nghiêm túc sạch sẽ của mình lên.
Feeling so good…
Hắn bình tĩnh như thể đây chỉ là một kỳ thi bình thường, tựa như những lần thi mà hắn từng vô số lần tham dự lúc trước.
Khi thi xong, hai người cũng không vội gặp nhau. Bách Hoài không về Nam thành, mà Giản Tùng Ý cũng không bay ra thành Bắc.
Với lý do vẫn còn nhiều việc phải giải quyết sau khi tốt nghiệp xong, cả hai đều im ắng ngầm chờ đợi cơ hội như nhau.
Họ không vội vàng, bởi họ đều tin rằng vào một ngày nào đó họ sẽ gặp nhau trêи đỉnh vinh quang và niềm kiêu hãnh của mỗi người; cùng nhau chia sẻ quang vinh, để tất cả nghi ngờ, ghen ghét, miệt thị bị cuốn trôi.
Cả hai phải chứng minh rằng chúng ta vì nhau mà trở thành phiên bản tốt nhất.
Đây giống như một loại nghi thức, lại càng giống như sự tín nhiệm phải được nghiệm chứng bởi nỗ lực không ngừng.
Tôi tin tưởng vào bản thân, đồng thời tin tưởng vào người ấy.
Và cuối cùng họ đã làm được.
Thành tích thi của Giản Tùng Ý phải nói là quá tuyệt vời.
Văn 132, Toán 150, Anh 146, Khoa học tự nhiên 298.
Tổng điểm 726.
Thủ khoa tỉnh S, hơn người đứng vị trí thứ hai 10 điểm.
Hôm công bố điểm thi, bỗng nhiên Giản Tùng Ý cảm thấy ba lần thi trước mình thua Bách Hoài đều không đáng để giận dỗi.
Ba lần thua đó của hắn đều là vì cái tật tự phụ huênh hoang, chủ quan khinh địch, không thể nào trách Bách Hoài được.
Nếu như hắn không có một bạn trai ưu tú như vậy, hắn đã chẳng phải nỗ lực học như thế làm gì.
Là Bách Hoài đi tới bên đời hắn, biến hắn trở thành một con người hoàn thiện.
Còn Bách Hoài ở Bắc thành đạt 725 điểm thành tích, ghi danh đầu bảng vàng như mong ước.
Ngày công bố điểm thi, báo chí đã thành thông lệ bắt đầu đi phỏng vấn thủ khoa đại học.
Khi phỏng vấn Bách Hoài, điều tò mò nhất của tất cả các phóng viên là tại sao Bách Hoài lại có thể học chuyên Văn mà anh lại có thể chuyển khối thành công như vậy chỉ trong một năm.
Nhưng dù họ có hỏi, nhưng thực ra trong lòng cũng chẳng ôm hi vọng là mấy.
Cánh phóng viên đều biết đây là con trai nhà họ Bách, không thể nào hỏi quá nhiều, mà theo thông tin truyền miệng thì hổ phụ sinh hổ tử, cha con đều lạnh lùng như nhau.
Nhưng thiếu niên lãnh đạm lại chậm rã trả lời: ‘’Tôi chuyển khối là vì muốn theo đuổi ngành Y.’’
Phóng viên bất ngờ ngay lập tức gài camera đâu vào đấy.
Bách Hoài không nhìn camera, chỉ thản nhiên nói: ‘Về phần thành tích ngày hôm nay, là do tôi muốn ở bên cạnh người mình thích nên không thể không nỗ lực phi thường được. Mỗi ngày gần như đều đi ngủ lúc hừng đông, quãng thời gian đó không có ngày nào ngủ được hơn năm tiếng.’’
Anh nói rất nhẹ nhàng, tựa như câu chuyện này là một chút lông gà vỏ tỏi thường ngày.
Nhất thời phóng viên không biết có nên tiếp tục hỏi nữa hay không, bởi vì dù có hỏi thì cũng không chắc đã được lên sóng truyền hình.
Bách Hoài nhấc mắt nhìn mọi người một lượt, quan sát phản ứng của bọn họ rồi tiếp lời: ‘’Đương nhiên tôi nói thế này không phải để khuyến khích các bạn yêu sớm. Tôi chỉ muốn nói rằng trêи đời này chưa từng có chuyện gì dễ dàng, nếu bạn từng vô cùng khát khao thứ gì đó, vậy nhất định bạn phải vì nó mà nỗ lực hết mình. Chỉ có điều thứ tôi khát khao lại trùng với ước mơ được ở bên cạnh người mình thích. Tình cờ người đó lại cực kì ưu tú, vậy nên tôi nhất định phải trở thành một tôi càng hoàn thiện hơn nữa.’’
Nói xong, anh rũ mắt cười nhẹ: ‘’Tôi nghĩ rằng thích người đó là chuyện cực kì may mắn.’’
Nụ cười kia khiến cánh phóng viên bất ngờ, nhất thời cảm thán quả nhiên đừng nghe tin đồn từ thiên hạ.
Vì vậy thiếu niên giống cha mình trong truyền thuyết lạnh lùng kia lại không hề lạnh lùng. Đáy mắt người ấy hàm ẩn ánh sáng ấm áp đến nhường đó cơ mà.
Lần phỏng vấn này cũng chỉ tới đó.
Mà truyền thông cũng đưa tin thành công, không gặp bất kì cản trở nào.
Sự đồng thuận đó có thể là sự chấp thuận thầm lặng của người cha đằng sau ống kính máy quay đối với con trai của mình.
Sau khi Bách Hoài nói xong những điều anh muốn nói với Giản Tùng Ý, anh lên máy bay trở về Nam Thành.
Thật ra anh chẳng thèm để ý thiên hạ thấy thế nào, anh chỉ muốn thông qua phương thức này biểu đạt với Giản Tùng Ý rằng sự xuất hiện của hắn trong cuộc đời anh là may mắn tột bậc. Bách Hoài còn muốn để cho cả thế giới biết rằng thiếu niên anh đem lòng yêu thương ấy tốt đến nhường nào.
Tuy hơi bất cần, thế nhưng ở cái tuổi này, bất cần như thế mới ý nghĩa.
Còn Giản đại thiếu gia ở trời Nam kia lại càng chao đảo báo chí.
Phóng viên A hỏi hắn, ‘’Xin hỏi bạn học Giản Tùng Ý có cảm nhận gì khi đạt được thủ khoa không?’’
Lời ít ý nhiều, Giản thiếu trả lời, ‘’Tôi thật lợi hại.’’
‘’… Vậy bạn Giản Tùng Ý có kinh nghiệm học tập gì để chia sẻ cho khán giả không nhỉ?’’
‘’Kinh nghiệm gì, trời sinh thông minh, biết đường tìm được bạn trai tốt.’’
“…”
Phóng viên cười gượng tiếp tục, ‘’Thì ra học sinh giỏi cũng yêu sớm sao?’’
‘’Trưởng thành rồi, sớm gì nữa.’’
Phóng viên vẫn tiếp tục kiên cường: ‘’Vậy bạn trai học sinh giỏi có thành tích như nào nhỉ?’’
‘’À, chắc đủ điểm đậu đại học thôi. Lần này anh ấy thi không tốt.’’
‘’Sao lại không tốt?’’
‘’Thấp hơn tôi một điểm, miễn cưỡng làm thủ khoa ở Bắc thành.’’
“…”
Phóng viên muốn bỏ của chạy lấy người.
Giản Tùng Ý tiếp tục nhảm nhí: ‘’Nhưng mà anh ấy từ khoa học xã hội chuyển qua tự nhiên, tuy rằng thấp hơn tôi một điểm, thế nhưng mọi người phải công nhận là anh ấy giỏi đúng không?’’
‘’Vâng…’’
‘’Hơn nữa cũng đẹp trai lắm đó, các bạn xem qua poster tuyển sinh của trường tôi chưa? Người đó chính là anh ấy, đẹp trai không?’’
Phóng viên liếc mắt nhìn poster tuyển sinh trêи bàn.
Erhhhhh… Đẹp trai thật…
Chỉ có điều ngài có thể khiêm tốn một chút được không? Ngài tự kiêu hãnh diện thì thôi đi, lại còn giúp người ta vênh mặt lên sao?
Giản Tùng Ý phớt lờ biểu tình chảy mồ hôi của phóng viên, chỉ tay về phía bảng vinh danh bên ngoài lớp học: “Nhưng anh ấy hơi phiền phức. Lúc nào cũng cạnh tranh với tôi để giành vị trí thứ nhất. Học kỳ đó tôi chỉ thi đứng thứ nhất có hai lần, mà thua dưới tay anh ấy ba lần, bực ơi là bực. Nhưng sau này tôi nghĩ mình phải đánh bại anh ấy nên mới bắt đầu chăm chỉ học tập, không nghĩ tới lại đạt được vị trí thủ khoa tỉnh. Các bạn nói thử xem, có phải tìm bạn trai ưu tú rất quan trọng hay không?’’
Cánh phóng viên cảm giác như mình bị thuyết phục tới nơi rồi.
Giản Tùng Ý nhìn vẻ mặt ngơ ngác của phóng viên, lại chẳng thấy bọn họ vỗ tay gì cả, trong lòng thầm đánh giá đám người này hàng ngày rèn luyện thật thiếu chuyên nghiệp.
Chả có hứng gì mà tiếp tục.
Hắn nhìn đồng hồ, đoán chừng Bách Hoài đã lên máy bay nên uể oải đứng dậy, ‘’Còn có chuyện gì muốn hỏi không?’’
‘’Hết chuyện rồi.’’
‘’Thế thôi tôi đi đón bạn trai tôi trước nhé.’’
Phóng viên mừng như được đại xá ban ân.
Giản Tùng Ý đi vài bước rồi lại dừng chân, quay đầu lại: ‘’À, đúng rồi. Thêm cho tôi câu này nữa.’’
Phóng viên bắt đầu lên đạn như đánh giáp lá cà.
Giản Tùng Ý cười cười: ‘’Yên tâm, đây là lời của thầy chủ nhiệm nhờ tôi nói, phù hợp với thế giới quan của học sinh các cấp.’’
“…”
‘’Người không thể vì người mình thích mà hoàn thiện bản thân thì không xứng yêu sớm.’’
Dứt lời, hắn nháy mắt cười tươi, vừa kiêu ngạo lại đáng yêu không tả được.
Rồi Giản Tùng Ý biến mất dưới làn mưa.
Lúc đầu phóng viên chỉ ngẩn người, xong sau đó cúi đầu nở nụ cười.
Quên đi, tuy rằng đây không phải là buổi phỏng vấn đứng đắn mà người lớn muốn xem, thế nhưng chẳng còn quan trọng nữa.
Tóm lại, chuyện của thiếu niên, nên để thiếu niên nghe mới đúng.
[…]
Ngay giây phút đầu tiên kết quả được công bố, Nam Ngoại ngay lập tức bị oanh tạc.
Cẩu nhân tận mắt chứng kiến cuộc tình này phát triển từ một núi không thể có hai A biến thành bạo quân cưng chiều ái thϊế͙p͙. Học sinh của Nam Ngoại hận không thể tóm được ai là kể ngay câu chuyện nhìn thì giống tình yêu AA nhưng thực chất là AO này.
Thậm chí ngay cả đứa cháu mới mấy tháng tuổi của Chu Lạc cũng không tha, làm cho em bé nghe tới tên của Giản Tùng Ý và Bách Hoài là sợ tới mức khóc ré lên.
Ngay khi họ lải nhải chuyện này với người thân bạn bè xung quanh đến nhàm cả tai rồi, đang đau đầu bất hạnh không biết tìm đâu ra khán thính giả mới thì các cuộc phỏng vấn xuất hiện như đất hạn gặp mưa rào.
Từ khóa ‘’Người yêu thủ khoa” tốc biến lên trending.
Thế nên bọn họ bắt đầu điên cuồng phát tán câu chuyện tình yêu vui buồn lẫn lộn này lên mạng.
Bề ngoài xuất sắc, gia thế ưu việt và thành tích xuất chúng làm quần chúng siêu thỏa mãn siêu hâm mộ, hơn nữa câu chuyện còn là hai anh đẹp trai vì nhau mà nỗ lực trở thành tượng đài tình yêu trong lòng quần chúng. Hai cái tên này liên tục đứng đầu trong hot search của hè năm ấy.
U mê, hâm mộ, ghen ghét, than thở, người sau tức hơn người trước, mà ngay cả hoài niệm về thanh xuân, ngũ vị tạp trần, loại nào cũng có.
Còn câu nói ‘’Người không thể vì người mình thích mà hoàn thiện bản thân thì không xứng yêu sớm’’ thành câu quote học đường hay nhất năm 2020.
Quote này siêu thịnh hành, thiếu chút nữa là được viết thành sách hướng dẫn tiêu chuẩn cho học sinh các cấp rồi.
Nếu là Giản Tùng Ý lúc trước, chắc chắn hắn phải khoe khoang cả một kì nghỉ hè mới phải đạo. Nhưng mà Giản Tùng Ý có bạn trai rồi, hắn chỉ khoe có một đêm thôi, sau đó cùng bạn trai bay ra nước ngoài, hưởng thụ kì nghỉ sau khi tốt nghiệp.
Du lịch cặp đôi không khỏe mạnh gì đó trong truyền thuyết mà Lục Kỳ Phong nói cũng thành hiện thực.
Rồi thủ khoa đại học tỉnh S giác ngộ được đạo lí làm người ngay trong chuyến du lịch, ‘’Biển học vô bờ.’’
Những gì hắn biết trước kia vẫn còn quá ít.
Hắn không xứng làm một Omega đủ tư cách.
Tuy nhiên trạch nam Giản Tùng Ý chưa bao giờ thích ra ngoài vì sự lười biếng của mình, cũng bắt đầu cảm thấy rằng đi đó đi đây khá thú vị.
Cả hai cùng nhau đi đến những nơi chưa bao giờ đi qua, cùng nhau ngắm những cảnh sắc chưa bao giờ nhìn thấy, cùng nhau khám phá ra những thứ chưa bao giờ được kể.
Cuối hành trình, cả hai còn đi tới Trung Đông, nơi Ôn Chi Miên qua đời. Bọn họ thấy những vắng hoang phế tích mà chiến tranh để lại cùng với những đứa trẻ đáng thương mất đi cha mẹ.
Bỗng dưng Giản Tùng Ý và Bách Hoài hiểu ra, vì sao Ôn Chi Miên lại từ bỏ cuộc sống thượng lưu mà đi tới đây, giúp đỡ con người mà không cần hồi đáp; tại sao Ôn Chi Miên lại vì bảo vệ một đứa trẻ không hề quen biết, hi sinh tính mạng của mình.
Là vì lòng trắc ẩn, là tình thương giữa người với người.
Đêm hôm đó, lần đầu tiên Giản Tùng Ý ngủ trêи nền đất, ăn lương khô rát họng, chịu đựng cảnh đêm hè giữa bầy muỗi đói vo ve. Thế mà ngay cả một câu than thở hắn cũng không có, thậm chí hắn còn nhặt một đứa bé dính đầy bùn đất về trại tị nạn.
Giản Tùng Ý ngồi trêи phế tích của một tòa nhà, nhìn lên bầu trời đêm nơi những vì sao biến mất trong khói thuốc súng mà nói với Bách Hoài.
Chúng ta thật may mắn, thế nên sau này chúng ta lại càng phải sống ý nghĩa hơn mới được.
Bách Hoài hồi đáp, ừ.
Họ đều là những người thiện lương, và họ nhất định sẽ làm chủ tương lai của mình.
Nhưng không nhất thiết những phẩm chất này chỉ có ở Bách Hoài và Giản Tùng Ý, tôi tin rằng nó thuộc về tất cả những người sống cuộc đời này bằng cả sự nhiệt tình, thấm thía được yêu thương và sự biết ơn, nỗ lực phấn đấu, thiện lương trong sáng.
Ai cũng mang trong mình những khuyết điểm, nhưng chung quy cũng chỉ có họ mới là hi vọng của thế giới này.
Đến ngày quay lại trường lấy giấy báo nhập học, cả đám lại rủ nhau tụ tập.
Dương Nhạc đã được đề cử vào Khoa Y sinh của Đại học Hoa Thanh từ lâu.
Nỗ lực của Du Tử Quốc, cùng với huyền học không thể giải thích được đã giúp cậu đậu nguyện vọng một, cùng vào một trường đại học 985 trọng điểm giống như Từ Gia Hành.
Điểm của Lục Kỳ Phong luôn ở mức tốt, thêm 20 điểm cộng cho giải nhì nên cũng sít sao đậu được đại học Bắc thành, trong khi đó Chu Lạc lại vào khoa Ngoại ngữ của một tỉnh khác ngoài Bắc.
Đúng như nguyện vọng, Bách Hoài đã được nhận vào Khoa Nghiên cứu Y dược Omega của Đại học Hoa Thanh theo hình thức học đại học, thạc sĩ và tiến sĩ.
Còn Giản Tùng Ý học Đại học Tài chính ngay bên cạnh.
Lúc nhận giấy báo trúng tuyển, Chu Lạc hơi buồn buồn.
Giản Tùng Ý lại nghĩ rằng Lục Kỳ Phong bắt nạt cậu, lén kéo cậu qua một bên rồi hỏi, ‘’Sao thế?’’
Không ngờ Chu Lạc mếu máo: ‘’Ba người chúng ta chơi với nhau từ cấp hai, không ngờ bây giờ hai người đều học ở bên trong của Bắc thành, chỉ có em học ngoài ngoại ô. Em xem rồi, đi tàu điện ngầm cũng mất hơn hai tiếng đồng hồ…’’
Buồn chết mất thôi…
Giản Tùng Ý vỗ vỗ vai cậu: ‘’Tôi hiểu rồi, bây giờ cậu thấy cậu với Lục Kỳ Phong phải yêu xa đúng không?’’
Bí mật nhỏ bé của Chu Lạc bị bóc trần nên cậu đỏ hết cả mặt.
Giản Tiểu Tùng an ủi: ‘’Không sao mà, tôi đây cũng yêu xa với Bách Hoài, chúng ta giống nhau.’’
“…”
Chu Lạc nín khóc, nắm nắm đấm lại, phẫn nộ hét lên: ‘’Đại học Bắc thành nằm sát vách Hoa Thanh mà! Yêu xa cái gì cơ chứ!’’
‘’Đi bộ cũng mất mười mấy phút đồng hồ đó.’’
Giản Tùng Ý thật lòng cảm thấy mình và Bách Hoài là yêu xa mà.
Bách Hoài ở cách đó không xa, thính tai nghe được, sợ Giản Tùng Ý làm Chu Lạc khóc to hơn nữa liền kéo hắn về: ‘’Không sao, tôi đi xe đạp qua tốn có hai ba phút thôi, dù sao tối về cũng ở chung nhà mà, không phải yêu xa đâu.’’
Cơm chó quăng ra thật lộ liễu, Chu Lạc cứ nghĩ tới sau này mình muốn gặp Lục Kỳ Phong thì phải ngồi xe mất bốn tiếng đồng hồ, ngay lập tức mắt lại rưng rưng.
Lục Kỳ Phong sợ tới mức chạy tới ôm cổ Giản Tùng Ý trả về cho Bách Hoài, trừng mắt nhìn hai người bọn họ: ‘’Hai người tránh xa ra đi! Hai hôm trước tôi mới dỗ xong giờ lại bị chọc khóc nữa rồi. Coi chừng lát nữa ra cổng trường gặp tôi đấy!’’
Vốn bọn Từ Gia thực sự không thể chịu nổi bạo lực cơm chó man rợ của đôi cẩu phu phu kia. Cả đám nhanh chóng đẩy hai người ra ngoài cửa: “Được rồi được rồi! Xin hai đại gia thương xót cho chúng tiểu nhân này, chúng ta có thể đi tới nhà hàng Kim Ngọc chưa ạ?”
Buổi tụ hội tốt nghiệp đêm nay được đặt tại nhà hàng Kim Ngọc. Vào bên trong, bàn ghế bày dài hết cả đại sảnh.
Nhớ tới lần làm trò con bò lúc trước, mọi người khó mà kiềm được sung sướиɠ, nghĩ tới sau này có thể thoát khỏi ma trảo của Giản Tùng Ý là lá gan lại to lên. Quần chúng bắt đầu than thở khóc la lên án hành vi của Bạo quân hôm ấy, tiện mồm thuật lại tỉ mỉ từng chút nội tâm nát tan sợ tụt quần lẫn tuyệt vọng vãi mèo cùng với nghi thức viết chính tả kiểu chủ nghĩa xã hội huyền ảo đúng theo lời của Giản Tùng Ý.
Giản Tùng Ý vừa nghe vừa cười vừa đá mấy đứa to mồm, mấy nạn nhân này vội vã kêu Bách Hoài tới can nhưng anh chỉ thản nhiên nhấp chút rượu: ‘’Chẳng phải tôi là yêu phi giúp bạo quân hoành hành hay sao?’’
Chân dài duỗi ra, thay Giản Tùng Ý cản một tên dân đen chuẩn bị chạy trốn.
Hành vi này khiến quần chúng phẫn nộ, cả bọn hùa nhau tấn công, cơm cũng không ăn mà liều mạng mời rượu hai người mà lại già mồm kêu đây là rượu mừng mà bọn họ thiếu.
Dùng bạo lực để trấn áp bạo lực, chắn được kha khá đòn hiểm, đã vậy còn dụ dỗ được một số bé ngơ ngác cùng uống.
Cậu tới tôi đi, vui cười nô nức, náo nhiệt thanh xuân.
Giáo viên cười bất đắc dĩ, để cho bọn họ muốn làm gì thì làm.
Dù sao cũng chẳng ai biết, bọn họ còn có thể phóng túng như thế này bao lâu nữa.
Đang náo nhiệt như thế, cũng không biết ai buông ra một câu cảm thán, ‘’Tuyệt thật đấy.”
Đúng vậy, thật tuyệt, bọn họ từng cãi nhau, ầm ĩ, đánh nhau, vô lí đủ kiểu, thế nhưng cuối cùng chỉ còn câu thật tuyệt ở lại.
‘’Tương lai không biết có còn gặp nhau được nữa không.’’
Câu này vừa ra khỏi miệng, đã có khối người mắt đỏ hoe.
Bọn họ sắp đường ai nấy đi, đều có tương lai riêng cả rồi. Có thể lần hội ngộ tiếp theo, chúng ta đã chìm trong guồng quay bận rộn của cuộc đời, giây phút thiếu niên không sầu không lo này sẽ mãi mãi nằm lại ở quá khứ.
Có người buồn, mượn men say một hơi.
Có người bắt đầu đi tìm anh em chí cốt của mình.
Lại có người mượn hơi rượu lâng lâng, nói hết ra lỗi lầm thời học sinh lẫn tiếc nuối, hiểu lầm, tình cảm, tất cả đều nói hết ra.
Bọn họ đã cùng nhau cười, và bây giờ cùng nhau khóc.
Giản Tùng Ý uống không ít mà vẫn chưa say, như thể có một niềm tin nào đó đang chống đỡ trí óc hắn.
Hắn tỉnh táo nhìn lại các bạn học đã cùng hắn đi qua nhiều năm nơi bục giảng.
Nhìn lại quãng thời gian trung học mà hắn cuối cùng cũng phải rời xa.
Du Tử Quốc là người đầu tiên bật khóc và đưa ly rượu lên trước mặt hắn: “Tùng ca, tôi thực sự cảm ơn mọi người rất nhiều. Tôi cảm thấy mình phải may mắn đến cỡ nào mới tới được Nam Ngoại, mới có thể gặp được mọi người. Mọi người chưa bao giờ ghét bỏ tôi, cười nhạo tôi, người khác cô lập tôi thì mọi người lại chơi với tôi. Lúc tôi không có tiền mua đồ ăn, mọi người nhất định sẽ có bạn nói mình mua đồ ăn sáng dư. Còn Chu Lạc luôn nói có mấy quà tặng từ Taobao gì đó không hợp với mình, thế nhưng sao lại có thể trùng hợp như vậy, mỗi lần quà tặng kia đều chỉ phù hợp với tôi? Tôi cũng biết Tùng ca từng đánh người mắng tôi là tên ăn mày, anh còn không cho phép ai được lời ra tiếng vào chuyện này, thế nhưng tôi thấy hết rồi. Còn Dương Nhạc, người mỗi ngày đi sớm về khuya giúp tôi học phụ đạo, chia hết thịt trong phần cơm cho tôi, đêm hôm khuya khoắt còn đưa ông nội tôi đi bệnh viện, giúp tôi chăm sóc ông, tôi thật sự… Tôi thật sự rất yêu quý mọi người, cảm tưởng như cả đời này tôi không thể nào gặp người tốt hơn mọi người nữa.”
Nước mắt của cậu rơi xuống, có quệt đi cũng không ngừng lại được.
Beta xuất thân nghèo khổ này bình thường nhưng không tầm thường, cậu vẫn luôn nhớ kĩ từng chút thiện ý lẫn giúp đỡ của mọi người, vì thế mà càng nỗ lực sống tốt hơn.
Dương Nhạc vỗ vai Giản Tùng Ý, giọng nói pha chút nghẹn ngào, ‘’Tùng ca, chúng ta làm bạn nhiều năm như vậy rồi, nên hôm nay tôi nói cho anh biết chuyện này. Thật ra mỗi lần anh đứng nhất tôi đều có chút không phục. Nhưng mỗi lần tôi không làm được bài, tuy bên ngoài anh không kiên nhẫn nhưng bên trong lại giảng bài cho tôi, lại còn tìm bài tương tự cho tôi làm. Điều đó khiến tôi suy nghĩ lại, tiếp đó là đến chuyện đi huấn luyện quân sự, khi ấy tôi mới cảm thấy mình quá may mắn, may mắn được làm bạn của anh, may mắn đến trân quý!’’
Nói xong cậu ngửa đầu uống cạn li.
Dương Nhạc lại rót thêm một li, đưa tới trước mặt Bách Hoài: ‘’Còn Bách gia nữa, anh cười nhiều một chút đi. Chơi với chúng tôi thì có làm sao đâu, rõ ràng là một người tốt mà lúc nào cũng lạnh như băng thế làm gì? Chúng ta bây giờ cũng coi như là bạn bè mà? Lúc anh đi Bắc thành, mỗi ngày tôi đều giúp anh theo dõi Tùng ca rồi còn gì, sau này đi học đại học cũng chạm mặt nhau nữa, nên anh có thể mời tôi một bữa gà hầm vàng được không?’’
‘’Được.’’
Bách Hoài cũng uống cạn rượu trong li.
Dương Nhạc nở nụ cười, ‘’OK, vậy được rồi, tôi lại uống thêm một li, Bách gia, tôi chúc anh trăm năm hảo hợp với Tùng ca!’’
Từ Gia Hành bên cạnh cũng rót một li: ‘’Tôi là một tên đại ngốc, không biết nói chuyện, thế nên bây giờ tôi ngắn gọn thế này thôi. Cảm ơn mọi người suốt ngần ấy năm không chê tôi. Chỉ cần sau này mọi người ở đâu có việc cần Từ Gia Hành, Từ Gia Hành sẽ tới!’’
Bách Hoài và Giản Tùng Ý không chút do dự, lại cạn một li.
Lục Kỳ Phong ôm Chu Lạc khóc đến thở không nổi đi tới, nhìn về phía Giản Tùng Ý, ‘’Em ấy tìm cậu.’’
Mới vừa dứt lời, Chu Lạc xông tới ôm chặt Giản Tùng Ý, ‘’Hu hu hu, Tùng ca, em không nỡ xa anh. Chỉ cần nghĩ tới sau này chúng ta không chung trường nữa là em đã thấy khổ sở, nhớ tới chuyện anh bị người lạ bắt cóc lại càng khổ sở hơn… Anh không ở đây, những đêm sau này ai đưa em về nhà, ai giúp em đánh kẻ xấu, nếu kẻ xấu lại tới ăn hϊế͙p͙ em với chị em thì ai giúp em bây giờ, hu hu hu…’’
Giản Tùng Ý nhớ tới Chu Tiểu Lạc mềm mềm ngày nào cũng thương tích đầy người lại quật cường không chịu khóc, đau lòng xoa xoa đầu cậu: ‘’Tùng ca mãi mãi là Tùng ca của cậu, sau này còn có Bách gia bảo kê nữa. Hơn nữa cậu còn có Lục Kỳ Phong…’’
‘’Đừng nhắc tới Lục Kỳ Phong!’’ Rõ ràng Chu Lạc đã say ngất thế mà vừa nghe đến tên Lục Kỳ Phong lại khóc nức nở, ‘’Tên đó đúng là một con rùa thối!’’
Giản Tùng Ý nhướng mắt nhìn Lục Kỳ Phong, tên đó ngay tức khắc xấu hổ.
Chu Lạc bắt đầu khóc to: ‘’Đồ rùa thối Lục Kỳ Phong! Dám mắng em! Em nói em thích hắn, hắn không tin, đã thế còn mắng em. Tuy em thích cái đẹp thế nhưng em chỉ thích mà thôi, trong lòng em hắn đẹp nhất, người em thích là hắn mà, hu hu hu… Hắn không tin, hắn mắng em, nói em lừa hắn, Tùng ca, em khổ quá mà… Em không thích Lục Kỳ Phong nữa đâu… Hức hức…’’
Lục Kỳ Phong vừa đau lòng vừa tự trách ôm Chu Lạc vào ngực.
Giản Tùng Ý rót li rượu, đưa cho bạn mình: ‘’Thích thì cứ nói là thích, đừng ép người ta đến đường cùng, đến lúc đó người hối hận sẽ là cậu đấy.’’
Lục Kỳ Phong nhận li rượu, uống ngay rồi buông li: ‘’Yên tâm.’’
Hắn ngừng lại rồi nói, ‘’Chúng ta cũng là anh em cây khế từ nhỏ tới lớn, sau này biết đâu còn có thể làm thông gia. Tôi cũng không biết nói gì nhiều, chỉ một câu thôi, Giản Tùng Ý cậu nên biết điều, gặp được Bách Hoài đã không phải chuyện dễ dàng rồi.’’
Nghe vậy, Chu Lạc khóc đến thở không ra hơi cũng lộ đầu ra, rưng rưng nhìn Bách Hoài: ‘’Bách Hoài, anh phải đối xử tốt với Tùng ca nha. Tuy tính tình anh ấy hơi xấu, thích đánh người lại còn siêu thích giả vờ. Thế nhưng anh ấy rất tốt, thật sự tốt vô cùng tận, nếu không có anh ấy, chắc chắn bây giờ em vẫn còn bị đánh mỗi ngày. Tùng ca tốt như vậy đó, anh nhường anh ấy một chút đi mà, thật luôn… Chỉ cần anh đối xử tốt với Tùng ca, nhất định Tùng ca sẽ đối xử tốt với anh, hai người phải hạnh phúc…’’
Chu Lạc càng nói càng khóc: ‘’Còn nữa, Du Tử Quốc, Dương Nhạc thích cậu đó. Cậu ấy không dám nói vì sợ cậu ghét, thế nhưng bây giờ Dương Nhạc gầy rất đẹp trai, hai người… Hai người cũng phải hạnh phúc đó… Hức hức, Lục Kỳ Phong, em buồn quá, em không muốn xa mọi người, em không muốn yêu xa với anh, hức hức…’’
‘’Không buồn không buồn, chúng ta rồi cũng sẽ hạnh phúc mà.’’
‘’Đúng vậy! Mọi người nhất định sẽ hạnh phúc! Đcm uống thôi! Không say không về!’’
Mắt ướt nhòe, tâm sự thẳng thắn, từng câu từng chữ nói với bạn bè đều là chân thật tận đáy lòng.
Đó là một đêm dài vừa hát vừa mời nhau rượu, và đồng thời đó cũng là những tuổi mười tám sống hết mình.
Cảm xúc sống động và trong sáng này đây đã điểm tô cho thời thanh xuân tươi đẹp nhất cuộc đời.
Bách Hoài lẳng lặng nhìn bạn mình say mèm khóc cười la hét ầm ĩ.
Đáy mắt anh cũng hiện lên ánh cười nhè nhẹ.
Bạn bè ai cũng có rất nhiều chuyện, đôi khi họ khiến người khác giận, làm người ta ghét, làm người ta ngứa mắt. Thế nhưng xuyên suốt, họ đều là những người tốt.
Nhiệt tình, thiện lương, tươi sáng, biết hướng về phía trước, hơn nữa họ đều thật lòng.
Sau khi Bách Hoài rời đi, thỉnh thoảng họ sẽ tìm anh nói chuyện linh tinh, còn quan tâm anh, lo lắng các thứ, để tâm đến chuyện anh và Giản Tùng Ý. Đám người hay cằn nhằn như mẹ già nhưng lúc nào cần cũng sẵn sàng đưa tay tương trợ.
Họ thậm chí còn gieo xuống trong thế giới cằn cỗi và trống rỗng của anh một chút ràng buộc, khiến anh ngoài tình yêu, bắt đầu tin tưởng vào tình bạn.
Tất cả những chuyện này, đều là Giản Tùng Ý mang tới.
Thông qua Giản Tùng Ý, Bách Hoài thấy được một thế giới khác hoàn toàn so với thế giới của anh từ trước đến giờ.
Nơi này sai lầm chồng chất, màu sắc sặc sỡ, náo nhiệt ồn ào, nắng ấm bốn mùa.
Đây là nhân gian.
Đây là phàm trần.
Đây đồng thời cũng là trọn vẹn.
Sau này, khi Bách Hoài nhớ lại thời niên thiếu của mình, tất cả chỉ là những ký ức đều dừng lại ở giây phút ấy.
Đáng lẽ anh phải lạnh lùng cô đơn, nhưng bởi vì có Giản Tùng Ý, thanh xuân này mới có thể trọn vẹn.
Đêm hôm đó, nhiều bạn học say khướt.
Giản Tùng Ý và Bách Hoài lại chẳng hề say.
Khi bài hát cuối cùng tắt đi, đêm Nam thành trời đổ cơn mưa.
Cả hai bung dù đi dưới làn mưa ấy.
Cả hai không ai lên tiếng, nhưng không hẹn mà cùng có ý tưởng muốn đi dạo đêm nay.
Bọn họ muốn ngắm thành phố quen thuộc này.
Đây là thành phố đã lớn lên cùng họ theo tháng năm.
‘’Bách Hoài, anh tiếc nuối gì không?’’
‘’Không. Hẳn là còn gặp lại, vẫn có thể nói câu chào.’’
‘’Anh nhớ mấy chuyện lúc nhỏ không?’’
‘’Nhớ chứ, nhưng tôi thích hiện tại, vậy nên tôi nghĩ tôi cũng sẽ thích tương lai.’’
‘’Bách Hoài, anh còn nhớ tiệm bánh ngọt này không?’’
‘’Nhớ, lúc đấy em thích ăn bánh dâu chỗ đây. Người ta bán hết rồi mà em cứ ở lì trong tiệm khóc cả đêm, ôm cũng không chịu đi, ông chủ cũng sắp khóc theo.’’
‘’Không phải cuối cùng cũng bị anh lừa về nhà sao?’’
‘’Ừ, bị răng sữa của em gặm vài cái mới lừa về được.’’
‘’Vậy chứng minh rằng em thích ăn anh hơn cả bánh dâu.’’
‘’Vậy xin em hãy ăn tôi nhiều một chút.’’
‘’Cút đi!’’
Bách Hoài bật cười, nghiêng ô về phía Giản Tùng Ý nhiều hơn: ‘’Thế em còn ấn tượng với cái đình này không?’’
‘’Có chứ, hai chúng ta ở đây vất vả một đêm nhỉ?’’
‘’Chưa đâu, mới có hai tiếng đồng hồ.’’
‘’Hai tiếng á? Em tưởng lâu lắm cơ.’’
‘’Đối với con nít thì thời gian trôi tương đối chậm.’’
‘’Lúc đó chúng ta mới bốn năm tuổi thôi, sao lại nghĩ được tới chuyện bỏ nhà ra đây hay thế?’’
‘’Vì lúc đó em bảo em là Tôn Ngộ Không, tôi là Đường Tăng, em nhất định đòi đưa tôi đi Tây Trúc thỉnh kinh.’’
‘’…’’
Giản Tiểu Tùng xấu hổ sờ mũi mình, ‘’Sao trí nhớ của anh tốt thế?’’
‘’Không tốt đâu, chỉ là chuyện có liên quan tới em thì mới nhớ lâu được.’’
‘’Anh qua đây, không được trêu em. Em uống rượu rồi nên dễ khóc đó.’’
Giản Tùng Ý quay đầu nhìn, ‘’A, em nhớ chỗ này là một cái sân chơi mà? Sao bây giờ không thấy nữa?’’
‘’Phá rồi, năm 2007, lúc đó em không tới đây nữa nên không biết.’’
‘’Vậy sao anh biết hay thế?’’
‘’Em thích ăn kem bán chỗ này cho nên tôi thường xuyên tới đây mua cho em.’’
‘’Anh còn dám nói nữa, chẳng phải sau đó anh cấm em ăn kem sao?’’
‘’Thế ai năm cấp hai nội trú ở trường làm dạ dày mình tan nát thế?’’
‘’… Anh phiền quá đi.’’
Bách Hoài khẽ cười, ôm lấy bả vai Giản Tùng Ý.
Hai người nghe tiếng mưa rơi tí tách trêи tán dù, vô thức đi tới ngã tư đường quen thuộc, câu được câu mất nói với nhau.
Bỗng Giản Tùng Ý nhìn thấy một biển quảng cáo neon, ‘’Chờ chút, cái dark net chỗ này vẫn còn mở được à? Mạng Internet cũ kĩ vậy mà tồn tại lâu ghê.’’
‘’Làm ăn chắc cũng phất lắm đây.’’
‘’Bách gia, lên làm hai ván đi chứ nhờ?’’
‘’Ý là em muốn đi đánh ông quản lí đúng không?’’
‘’Anh còn nói nữa, không phải hồi đó đánh nhau vì anh sao?! Ai bảo thằng du côn chết tiệt đó dám đùa anh! Nếu lúc đó ông đây không phải chỉ mười hai mười ba tuổi, ông đây nhất định thiến nó rồi, tức chết đi được! Anh có biết lúc đó em nghĩ anh là một Omega, nâng niu anh đến cỡ nào, chạm vào anh còn không nỡ thì nói chi để cho người khác chạm vào!”
‘’Vậy sao lúc đó em không nói?’’
‘’Không phải hồi nhà trẻ em nói muốn lấy anh làm vợ rồi sao, anh đâu có quan tâm. Tính tình em đâu phải anh không biết, ăn trái đắng một lần thì tuyệt đối không có lần thứ hai.’’
‘’Trách tôi. Nếu tôi lúc bốn tuổi đồng ý lời cầu hôn của em, nói không chừng lúc mười bốn tuổi chúng ta đã không xa nhau.’’
Nghe thì tựa như là lời nói đùa.
Thế nhưng thanh âm trong trẻo lạnh lùng nương hơi say nhẹ làm dưới đêm mưa, sự tiếc nuối lẫn áy náy này không có chỗ nào để ẩn nấp.
Đây là điểm luôn khiến Bách Hoài cảm thấy bản thân có lỗi với Giản Tùng Ý.
Vốn hai người đã có thể tốt hơn.
Giản Tùng Ý nghe vậy, đột nhiên dừng chân.
Hắn nhảy qua thanh chắn, đi tới trước mặt Bách Hoài, ngẩng đầu nhìn anh rồi trịnh trọng nói: ‘’Bách Hoài, anh cứ tin chuyện người tính không bằng trời tính là chuyện tốt nhất đi.’’
Bách Hoài rũ mắt nhìn về phía hai con ngươi đen bóng của hắn.
Rõ ràng giữa đêm mưa mà anh lại có thể nhìn thấy dải ngân hà.
Đôi mắt Giản Tùng Ý sáng lấp lánh, mang theo chút hơi say và sự ương bướng của hắn.
Hắn nói, ‘’Bách Hoài, bây giờ em rất yêu anh. Có thể em lúc hai mươi tám tuổi, ba mươi tám tuổi, bốn mươi tám tuổi lại càng yêu anh hơn nữa. Nhưng em không nghĩ rằng có bất kỳ trải nghiệm nào khác có thể khiến cho tuổi mười tám của em yêu anh hơn chính em mười tám tuổi bây giờ. Bởi vì em không thể tưởng tượng nổi em vào thời khắc này còn có thể yêu anh hơn thế nào nữa. Em nói vậy thôi, anh hiểu chứ?’’
‘’Hiểu.’’
Bách Hoài cúi đầu hôn Giản Tùng Ý bằng cả tình yêu lớn nhất mà bọn họ có thể tưởng tượng được cho nhau năm mười tám tuổi.
Là tất cả những may mắn và bất hạnh, đấu tranh và li biệt mới tạo nên anh và em bây giờ, thế nên cần gì phải trách móc nặng nề chuyện quá khứ ta bỏ lỡ nhau.
Dù sao hiện tại em yêu anh, về sau em cũng sẽ yêu anh như thế.
Ngày trước em từng góp mặt vào cuộc đời của anh; tương lai nhân sinh của anh, em cũng vĩnh viễn không vắng mặt như vậy.
Trêи đời này, làm gì còn chuyện tốt hơn thế này nữa?
Cho nên tôi là người may mắn nhất thế gian.
Trêи con phố dài vào đêm mưa của Nam thành, một chiếc ô, hai thiếu niên, màn mưa như ảo mộng, rào rạt bao quanh.
Hạt mưa theo xương dù rơi xuống tạo thành từng chuỗi hạt, làm nên một thế giới riêng cho hai người dưới ô. Chẳng cần bận tâm xe tới xe đi, ngọn đèn sáng tắt, cả hai vẫn ôm nhau say đắm.
Mùa mưa của Nam thành khắc sâu kí ức vào năm đó, hai thiếu niên ở dưới tán dù.
Cả hai gặp lại nhau vào mùa mưa, cũng dưới một mùa mưa khác ôm nhau.
Bọn họ – hai đứa bé vô tư.
Hai người lưỡng tình tương duyệt.
Cả hai cùng đầu bạc răng long với nhau.
Giản Tùng Ý và Bách Hoài, vĩnh viễn niên thiếu.
– END –