Hắc Ám Chi Quang - Q.3 - Chương 47: Nạn nhân tiếp theo
Đêm đến, Trương Hàm lấy cớ thân thể không khỏe, từ chối tiệc tẩy trần của mấy giáo viên cùng khoa, một mình nằm ở trong phòng. Ban ngày việc gặp gỡ nữ quỷ kia cũng xem như là một lần thu hoạch ngoài ý muốn, chỉ là đến hiện tại Trương Hàm vẫn không hiểu hai chữ nhà vua mà nữ quỷ nói rốt cuộc có ý gì. Việc này hắn đã cùng mọi người trong đội bàn bạc, nhưng manh mối quá ít, bọn hắn cũng không thể giúp đỡ được gì.
Chỉ là nếu như bọn họ đoán không sai, tối nay chắc chắn sẽ có thêm một người nữa chết, đây chính là quy luật bất biến từ hơn một tháng nay. Chỉ là người bị hại có thể là học sinh trường này, cũng có thể là học sinh các trường khác, hơn nữa địa điểmf bị hại ngoài trường học ra có thể là ở bất cứ đâu, nhà riêng, quán ăn, khu vui chơi… phạm vi quá rộng, bọn họ đối với việc này là hoàn toàn thúc thủ vô sách.
Trương Hàm đứng lên, đi ra ban công. Trước mắt hắn là bóng đêm dày đặc, giống như một con ác ma mở to miệng rộng, chờ đợi kẻ xấu số nào sẽ bị nó nuốt chửng. Trương Hàm nắm chặt tay, trong lòng không khỏi hơi bực bội. Những bức ảnh của đám người chết, hắn đều xem qua cả. Tất cả còn rất trẻ, chỉ là học sinh cấp ba mà thôi. Bọn họ đáng lẽ có cả một tương lai, một cuộc đời ngập tràn hy vọng phía trước. Nhưng hiện tại, bọn họ chỉ còn là những cỗ thi thể lạnh băng, bị chôn sâu dưới đất, chờ đợi bản thân mục nát từng ngày.
Trương Hàm thở dài, hắn mở cửa bước ra ngoài, đi ra khỏi túc xá. Hắn muốn đi dạo một chút, ít nhất có thể làm tâm trạng tốt lên. Tầm mười phút sau, Trương Hàm đi ra khỏi trường học. Nơi này nằm cạnh một phố đi bộ, vì vậy dù là giờ này bên ngoài vẫn vô cùng náo nhiệt. Trương Hàm đi trong đám người, nhìn từng gương mặt vui vẻ nói cười đi qua, hắn bỗng cảm thấy thật hâm mộ. Có lẽ người sống ở đời, càng biết ít lại càng thảnh thơi đi.
Trương Hàm lang thang đi gần nửa tiếng đồng hồ, lúc này đã là chín giờ tối. Hắn ghé vào một quán tạp hóa, mua một chai bia, theo sau cứ như vậy ngồi bên vệ đường mà uống. Người đi qua thỉnh thoảng nhìn Trương Hàm chỉ trỏ, có lẽ xem hắn thành một tên ma men. Trương Hàm mặc kệ bọn họ, thẫn thờ nhìn dòng xe cộ chạy qua. Bỗng ngay lúc này, hắn chợt cảm thấy năng lượng trong cơ thể chợt nhộn nhạo, giống như có một thứ gì đó hấp dẫn chúng.
Trương Hàm lông mày nhíu lại, hắn cẩn thận cảm ứng, theo sau nhìn về phía bên trái. Ở nơi đó trong vòng ba cây số, có một cỗ khí tức dường như đồng nguyên với năng lượng của hắn, giống như hai viên nam châm thu hút lẫn nhau.
“Trong người ta là ám năng lượng, có thể hấp dẫn nó, lẽ nào…”
Trương Hàm nghĩ tới đây, chợt sắc mặt biến đổi, hắn quăng chai bia xuống, theo sau nhanh chóng chạy về hướng mà bản thân cảm ứng.
“Có thể hấp dẫn ám năng lượng, vậy cũng chỉ có thể là ám năng lượng. Nhưng mà ta mấy lần đối mặt với quỷ quái, thể nội năng lượng cũng chưa bao giờ sinh ra dao động như hiện tại. Nói như vậy đối phương rất có thể không hẳn là quỷ quái, hoặc tình huống bết bát nhất là… đối phương xuất xứ từ chính Ám giới.”
Trương Hàm không dám chạy quá nhanh, hiện tại xung quanh hắn đầy người đi đường, hơn nữa Trương Hàm lại không có năng lực ẩn thân, hơi không cẩn thận sẽ gây ra hỗn loạn không cần thiết. Chỉ là dù vậy tốc độ của hắn cũng mau vô cùng, khoảng cách ba cây số chỉ dùng vài phút đã tới nơi.
Trương Hàm ngẩng đầu nhìn lên, nơi này là một tòa chung cư cao vài chục tầng, mà theo cảm giác của hắn, đối phương chính là ở trên đỉnh tòa nhà.
– Không thể chờ đợi, nếu không e rằng không cứu được người.
Trương Hàm hơi làm suy nghĩ một chút, rốt cuộc quyết định một mình lao lên. Trên đường đến đây hắn đã gửi tin nhắn cho những người còn lại, chỉ là hiện tại tình huống khẩn cấp, cũng không còn thời gian chờ đợi bọn họ.
Trương Hàm không lựa chọn thang máy mà dùng cầu thang bộ, thân ảnh của hắn như một vệt đen loang loáng qua từng tầng một, rất nhanh đã lên tới tầng tầng cao nhất. Nơi này có một tấm cửa sắt, phía sau chính là sân thượng. Mà vật kia, chính là ở sau cánh cửa này.
Trương Hàm đưa tay mở cửa, cửa không khóa, dễ dàng bị hắn mở ra. Trương Hàm bước qua cửa, ánh mắt quét qua, rất nhanh nhìn thấy một bóng người. Đây là một thiếu nữ tầm mười lăm mười sáu tuổi, lúc này đang lững thững bước đi trên rìa sân thượng. Phải biết nơi này là một tòa nhà cao vài chục tầng, nếu từ đây ngã xuống chắc chắn sẽ biến thành một bãi thịt nát. Nhưng thiếu nữ dường như không biết sợ như vậy, cứ từng bước bước đi. Mà từ người nàng, Trương Hàm cảm giác được một luồng ám năng lượng vô cùng nồng nặc.
Trương Hàm từ từ tới gần, cũng không làm ra bất cứ hành động gì. Hắn lần này là ngoài bản thân ra, lần đầu tiên ở một người khác trên thân cảm giác được ám năng lượng dồi dào như vậy, vì thế rất cẩn thận. Chỉ là theo tiếp cận thiếu nữ, Trương Hàm rất nhanh phát hiện được một việc. Chỉ thấy thiếu nữ hiện tại nước mắt không ngừng chảy ra, gương mặt vặn vẹo, nói rõ tâm trạng đang vô cùng sợ hãi. Chỉ là dù vậy, thiếu nữ dưới chân vẫn không nhanh không chậm bước ra, đối lập với vẻ sợ hãi trên mặt tạo thành một cảnh tượng vô cùng quái dị.
Giống như đang có một đôi tay vô hình cầm lấy hai chân của nàng mặc kệ thiếu nữ phản ứng như nào vẫn khiến nàng từng bước từng bước đi về phía trước.
– Là thứ gì?
Trương Hàm hai mắt co rụt lại, cẩn thận quan sát. Mà thiếu nữ phát hiện Trương Hàm, vội vã nhìn qua, trong mắt tràn đầy vẻ cầu khẩn. Chỉ là mồm của nàng giống như cũng bị phong ấn, chỉ có thể vô lực ú ớ mà không thể nói được gì.
– Đừng sợ, tôi sẽ cứu nhóc.
Trương Hàm hướng về thiếu nữ khẽ cười một tiếng, cố gắng trấn an nàng. Theo sau hắn cũng không chần chờ nữa, cả người lao tới. Bằng tốc độ của mình, Trương Hàm tự tin dù là thiếu nữ ngay lập tức ngã xuống hắn cũng có thể cứu được nàng.
Mà theo Trương Hàm tới gần, thiếu nữ dưới chân cũng không còn bước tiếp nữa. Hai chân nàng chợt xoắn lại vào nhau, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng xương gãy vang lên, theo sau cả người thiếu nữ chợt hướng về sau rơi xuống. Trương Hàm thấy vậy, một bước đạp ra tới gần thiếu nữ, tay vươn ra bắt lấy chân nàng. Chỉ là ngay lúc này, hắn chợt cảm thấy cả người đột nhiên chết lặng, giống như sức mạnh toàn thân thoáng chốc đã bị hút ra khỏi cơ thể.
Vụt!
Trương Hàm nhất thời không kịp đề phòng, dưới chân lảo đảo một cái, cả người ngã khụy xuống, bàn tay đưa ra bắt chân thiếu nữ lúc này… vồ hụt.
Thiếu nữ hai mắt toát ra vẻ không thể tin, sợ hãi, tuyệt vọng, nhìn trừng trừng Trương Hàm. Thân ảnh của nàng trong mắt Trương Hàm càng lúc càng nhỏ…
– Không!
Trương Hàm giận dữ hét lên, hắn hai tay bấu chặt thành lan can cố gắng đứng dậy, nhưng cả người lúc này như một người liệt lâu năm vậy, hoàn toàn không thể cử động.
Bụp!
Trong sự bất lực của Trương Hàm, thiếu nữ rốt cuộc rơi xuống đất. Thân thể của nàng lúc này như một con búp bê vải vậy, hoàn toàn rách tung tóe. Xương cốt vỡ vụn, máu tươi chảy tràn lênh láng mặt đất. Mà điều này cũng gây nên những người đi đường thét lên hoảng sợ, bên dưới nhất thời loạn thành một mảnh.
Trương Hàm đối với những điều này hoàn toàn không thể làm gì. Hắn gắng gượng tựa lưng vào tường, hai mắt hơi dại ra. Một sinh mạng tươi sống vừa ở ngay trước mắt hắn biến mất, mà bản thân, lại hoàn toàn không thể làm gì. Cái cảm giác bất lực này, đã rất lâu rồi hắn chưa nếm trải. Mà cùng lúc, trong đầu Trương Hàm chợt vang lên một giọng nói lạnh như băng:
– Ngươi được chọn tham gia trò chơi nhà vua, đánh số 91.