GỌI ANH LÀ GIÓ - Trương Mạn Ngọc - Chương 6
Tôi nhìn đồng hồ rồi bước ra máy bán nước tự động gần sân bóng rổ, ra đây tôi gặp một người.
– Mạn Ngọc?
Giọng nói này là…
– Tiểu Hy? Ồ, cậu ngồi đi.
– Cảm ơn cậu.
Tiểu Hy ngồi xuống bên cạnh tôi, thứ đập vào mắt tôi chính là hộp quà cô ấy đang cầm, cho Từ Mạc đây mà! Tôi cất giọng hỏi Tiểu Hy :
– Quà cho Từ Mạc à?
– Ừm..!
– Sao không đưa cho cậu ta đi?
– Tớ không dám…
– Thật là, nhát thế không biết, tiền bối học chung với cậu ta hơn hai năm rồi mà, chả lẽ sinh nhật năm nào cũng không dám tặng hả?
– Đúng vậy… ( Tiểu Hy xịu mặt xuống )
– Thế có muốn tặng không? Năm nào cũng mua rồi vứt… cậu không thấy tiếc hả?
– Muốn chứ, nhưng tớ không có cách tặng Từ Mạc. Cậu ấy lúc nào cũng bị bao quanh bởi nhiều cô gái.
– Đi theo tớ!
Tôi kéo tay Tịnh Hải đi đến lớp 12C1 – lớp của Từ Mạc. Bọn họ đang vui vẻ ở bên trong, đang đùa nghịch, trây trét bánh kem các thứ.
– Này, c… cậu định làm gì thế?
– Để tớ kêu Từ Mạc cho cậu tặng quà!
– Ơ…K-không được đâu!
– Cho hỏi, Từ Mạc có ở đây không ạ? ( tôi hỏi một tiền bối đang đứng ở cửa với gương mặt dính đầy bánh kem)
– Từ Mạc hả? Có! NÀY! HÚ! TỪ MẠC! CÓ NGƯỜI GẶP!
Tiểu Hy nép sau lưng tôi, tôi có thể cảm nhận được cô rất căng thẳng, bàn tay cô nắm chặt lưng áo tôi. Cho dù tôi có thích Từ Mạc thì tôi cũng không thể không giúp Tiểu Hy, cô ấy thích Từ Mạc lâu hơn tôi mà chưa lần nào cô nói chuyện với cậu ấy, nếu lần này được thì chắc hẳn cô sẽ vui lắm.
Từ Mạc từ trong bước ra với khuôn mặt dính đầy 2-3 vệt bánh kem, nhưng vẫn rất đẹp trai! Tôi có bật cười nhẹ.
– Mạn Ngọc.. Cậu vào lớp tớ luôn đi…chúng tớ còn một ít bánh kem.. ( Từ Mạc với giọng nói trầm ấm như thường lệ)
– À thôi, không cần đâu, tớ đến là vì có chuyện muốn nói.
– Chuyện gì vậy?
Tôi kéo Tiểu Hy ra, mặt cô đỏ bừng bừng, hai tay cầm hộp quà nhỏ nhắn mà run lẩy bẩy. Tôi huých nhẹ hông Tiểu Hy, cô giật mình nhìn tôi rồi quay ra nói với Từ Mạc bằng giọng lắp ba lắp bắp :
– Chúc…Chúc cậu sinh nhật vui vẻ! >< Tôi mỉm cười nhẹ, cố gắng kiềm chế bản thân không nhảy dựng lên vì vui sướng. Tôi đưa miếng khăn giấy cho Từ Mạc, cậu nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, tone giọng ấm áp đầy triều mến :
– Thật ra….
– Hả?
– Được ở bên cạnh Ngọc vào ngày sinh nhật là niềm vui lớn nhát của tớ rồi. Từ Mạc này không cần món quà nào cả.
Từ Mạc ôm lấy tôi…Tôi đang mơ chắc? Não tôi như ngừng hoạt động ngay lúc đó. Từ Mạc ôm tôi…? Chỉ sau khoảng 30 giây, cậu ấy buông tôi ra rồi dịu dàng xoa đầu. Tôi cố nhịn cười trong khi cậu luôn giữ trên môi nụ cười ấm áp ấy.
– Tớ xin lỗi, đã làm mồ hôi dính vào người Ngọc.
Từ Mạc cuống cuồng xin lỗi, tôi vẩy tay tỏ ý không sao. Tôi đặt hộp quà lên ghế để đứng lên chuẩn bị ra về.
– Để tớ tiễn cậu.
– A… không cần đâu.
– Nghe lời tớ đi, đến khi có chuyện xảy ra thì mới nhớ đến tớ à? Nhớ đến tự hỏi tại sao lúc đó mình lại từ chối Từ Mạc khi cậu ta có ý muốn tiễn mình về, haha!
– Thật là! Ai nghĩ thế! ( tôi đập cậu ta 1 cái vào vai)
– Haha. ( cậu ta ôm vai, sau mang ba lô bằng một vai, tay vẫn cầm hộp quà và đi cùng tôi)
Chúng tôi đi cùng nhau trên con đường im ả.. Cảm giác lúc ấy thật sự rất vui vì lúc đó chúng tôi nhìn rất giống một cặp đôi… Aaa.. tôi nghĩ gì thế này, không được, không được. Chúng ta chỉ là bạn, cậu ta chỉ coi tôi là bạn mà thôi..!