Gió Ban Mai - Meocan9x - Chương 41
Nhưng mà cái tính trêu người lại nổi lên, lúc nó nhỏ oxi già bột khí nổi lên tùm lum hết, em giả vờ nhăn mặt ôm cánh tay suýt xoa kêu giời kêu đất lên, mẹ trẻ này cũng tưởng thật, la toáng lên còn to hơn cả mình, gọi ầm cả cô Bình ra. Trời đất nó tin thật hả trời? Hai cô cháu phải bảo mãi mới chịu tin, còn nhỏ cả giọt vào móng tay để chứng minh là chuyện nó sủi bọt là chuyện bình thường.
Và đó cũng là cái ngu tự vả cực mạnh, từ lúc đó không còn thấy nhẹ nhàng đâu hết, nó cầm cục bông duỗi duỗi cho phẳng ra xong làm cái vỗ pẹt phát vào tay, còn chưa kịp há miệng kêu đau thì tiếp theo là cả một dải băng dính cố định bông làm cho hai vòng quanh tay. Làm xong còn vỗ “pét” phát lên vết thương rồi quay mông đi thẳng mặc kệ đứa đằng sau kêu gào. Cô Bình cũng chỉ lắc đầu ngao ngán “ngu như mày ai độ, giờ kêu ai” rồi vào làm việc bình thường.
Lếch thếch lên lớp học bình thường nhưng chiều lúc đi tắm mới là cực hình, bông không kín hết vết thương nên có chỗ dính ít băng, kéo ra còn dắt thêm ít da, thốn đừng hỏi, phải tách cả nửa tiếng trong nhà tắm mới ra hết cái mớ lùng nhùng. Quả này phải sụt đến nửa ký. Đúng là tật từ miệng mà ra, bệnh từ miệng mà vào, ngu hết thuốc chữa. Lần sau chừa.
Chiều lóc cóc đi học, đến nơi lại chỗ cũ ngồi xuống, Trinh cũng đang ngồi cùng bàn thấy khoanh tay ngoan lắm.
Đang vào bài thì tự dưng thấy nó lại lôi cái hộp dụng cụ ra, ám ảnh nên tay bất giác rụt lại cất ra sau lưng. Huhu mãi mới tháo hết ra chả nhẽ làm phát nữa để dỡ cả đêm à. Nước mắt chực chào đến nơi rồi chắp tay cầu xin:
– Tha cho tao đi mà!
Nhưng đáp lại là cái lườm sắc lạnh thêm cái giọng tanh:
– Không! Bỏ tay ra.
Lũn cũn bỏ cái tay vẫn còn vết đen đen của băng. Cả hai đứa chơi trò thò rụt đến lần thứ ba thì Trinh nắm chặt tay em ấn mạnh lên bàn làm cái “Bụp”. Tay đã què thì chớ mà nó làm như khúc củi không một chút nâng niu ghè đau suýt phát khóc. Biết ngay mà ác quỷ.
Nhắm mắt siết răng gồn căng cánh tay chuẩn bị tâm lý chịu cực hình thì chỉ thấy có gió thổi nhẹ mát mát ở tay.
Lần này làm nhẹ nhàng thật, giở tay ra đổ cồn thấm nước, nhỏ oxi già đợi tan hết bắt đầu quấn băng, dán băng dính. Xong xuôi ngước mắt lên hỏi:
– Sáng nay có đau không?
Nhìn mắt nó long lanh quan tâm mà suýt rớt nước mắt theo, thật thà trả lời nó:
– Cũng hơi hơi.
Lúc này mắt nó gườm không quên véo nhẹ vai 1 cái:
– Cho mày chết, người ta đang lo mà còn giỡn được nữa. Lờm.
Cười cầu tài thôi. Nó lại tiếp:
– Cái này bị sao?
Nghe cái giọng ân cần mà cảm thấy thương nó thế. Và lúc này y như rằng bản tính trêu người lại nổi lên, “đi đánh ghen”? Thì nghĩ đến viễn cảnh tầm tuổi này mà quấn băng trong nhà xác cũng hơi kì kì nên thật thà bảo lại nó:
– Thì ngã xe.
Khuân mặt đã nghi hiện rõ lại câu nói móc
– Đi đứng kiểu gì mà ngã.
Đang tính trêu là trời hôm qua lộn santo lên xe bị lộn theo. Nhưng nó mà nổi điên lên cầm miếng băng giật ngược thì đúng là kiếp này coi như bỏ. Thỏ thẻ nói nhỏ với nó:
– Thì tao lái xe máy.
Lúc này mắt nó mở to, giọng kinh ngạc lắm:
– Cái gì? Mày biết lại xe máy?
Uỡn ngực lên đầy tự hào:
– Chớ sao. Mày nghĩ gì? Chuyện nhỏ. (có chết cũng không khai vừa lên xe đã xòe đâu).
– Uầy thế hôm nào chở tao đi vài vòng coi.
Nhìn đôi mắt háo hức của nó, cái tính nói phét lại nổi lên, dõng dạc tuyên bố luôn:
– Ui xời, tao chở mày chạy quanh cái thành phố này còn được nữa là (sặc mùi bốc phét). Đợi tao lành đã.
Như không biết có phải giọng nói mình thật quá không mà Trinh nó cũng nhao nhao phụ họa theo, còn vỗ tay tán thưởng nữa:
– Ờ ờ ngon!
Chết rồi, lỡ nổ to quá làm sao giờ, có biết xe quái đâu. Chỉ biết vít là xòe ra luôn chứ làm gì tiếp theo thì chịu à. Kệ ít nhất an toàn đến khi lành, đến đó tính.
Hay quay ra hỏi xem nó có bảo hiểm ý tế chưa, nếu chưa thì làm luôn cho cả hai để chuẩn bị cho chuyến xe bão táp ấy nhưng mà thấy kì quá nên thôi, về âm thầm bảo mẹ đi làm cho vậy, mà với nó cái thẻ bảo hiểm y tế trường vẫn còn hạn sử dụng nên chắc là không sao đâu.