Giả Ngốc Cùng Vai Ác Mù Kết Hôn - Niệm Tứ - Chương 9
Vì trong thế giới ngoài đời cậu đã từng làm một lần nên bây giờ viết lại rất dễ dàng.
Chỉ sau một tuần, mọi thứ đã được lập trình ổn thỏa.
Bùi Ý mở ứng dụng Du Đồ – một nền tảng truyền thông mua bán các trò chơi lớn nhất Hoa Quốc.
Trang web này là trang web tồn tại lâu đời nhất ở đất nước này, những trò chơi có vẻ ngoài nhàm chán tầm thường nhưng có thể bên trong đó đều là những nhà lập trình game nổi tiếng hoặc điều hành cả một công ty trò chơi.
Vấn đề bản quyền được bảo vệ nghiêm ngặt, phần ghi chú về thời gian trò chơi được sản xuất sẽ được lưu lại, để tránh sau này phát sinh chuyện cãi vã về bản quyền. Nhưng vẫn phải cảnh giác với người ngoài hơn, nếu xảy ra chuyện tranh chấp cãi vã thì rất khó giải quyết.
Bùi Ý hiện tại không tiện ra mặt xử lý vụ tranh cãi, vì thế nên cậu chỉ lấy một phần nhỏ của game ‘Bề nổi của tảng băng chìm’ đăng lậu lên mạng, lặng lẽ ngồi chờ một đối tác sáng suốt tìm tới cửa.
Sau khi hoàn tất sao lưu các thông tin và dữ liệu, Bùi Ý đứng dậy vươn vai một cái, “Thanh Tra?”
“Meoww”
Thanh Tra bò ra từ trong ổ ngủ ưỡn lưng làm giãn người một chút, nó chậm rãi bước tới trước mặt chủ nhân của mình, dùng sức nhảy lên cao.
Bùi Ý nhanh tay ôm được, “Coi chừng ngã đấy.”
Thanh Tra lớn lên tròn vo một cục nhưng khi nhảy lên lại rất cao, lá gan cũng lớn không kém. Hồi trước lúc nhặt về còn e ngại chỉ dám núp dưới chân người khác, vậy mà có một hai tuần đã mạnh dạn nhảy nhót lung tung khắp nơi.
Mèo con lay lay tay Bùi Ý, tiếng kêu vẫn như trước chứa đầy sự nũng nịu.
Hôm nay trời không nắng cũng không nóng, thời tiết ngược lại rất thoáng mát.
Bùi Ý nhìn khu vườn dưới lầu, xoa xoa đầu của Thanh Tra, “Đi thôi, tao mang mày đi dạo trong vườn, đừng có chui rúc trong phòng giống tao.”
Nói xong cậu mở cửa căn phòng ra.
Chú mèo chớp mắt liền chạy khỏi vòng tay của Bùi Ý, không chút sợ hãi mà nhảy tung tăng ra ngoài, đi được vài bước nó lại quay đầu thúc giục Bùi Ý đi theo.
Đúng là một Thanh Tra nhỏ thích khám phá những điều mới mẻ.
Bùi Ý cảm thấy mình đặt tên cũng có sai đâu, cậu cười cười nhìn thoáng qua phòng ngủ của Bạc Việt Minh rồi quay đầu đi theo Thanh Tra xuống lầu.
…
Tuy khu vườn ở đây có diện tích rất lớn nhưng Bùi Ý không dám tò mò đi hướng khác ngoài con đường mòn. Cậu ngồi trên ghế nhỏ trong vườn, nhìn chú mèo Thanh Tra đang lăn lộn trên bãi cỏ.
Trời dần nắng hơn nhưng bù lại có gió và có bóng cây che mát, cảm giác thật sảng khoái.
Bùi Ý đang thả hồn trôi theo cảnh thiên nhiên gió mát, chợt tiếng cười khinh của ai đó vang lên.
“Ồ, đây không phải vị thiếu gia siêu ngốc đây sao? Cậu thật sự được ‘gả’ vào Bạc gia à?”
“……”
Tên đó đến đây chắc chắn không có ý tốt.
Suy nghĩ đó chợt nảy lên trong đầu Bùi Ý, cậu nhanh chóng đưa mắt dò xét hắn.
Người vừa đến mặc một bộ quần áo hoa hoè khoa trương sặc sỡ, khuôn mặt trẻ trung nhưng không mấy đẹp, đôi mắt hẹp dài trông không giống người tốt lành gì.
“Bùi Ý, ánh mắt này là sao? Đừng nói là cậu quên tôi rồi nhé?”
Bùi Ý sực nhớ mình đang ở trong cơ thể của nguyên chủ, cậu chỉ đành thu lại sự cảnh giác trong mắt mình.
Đối phương tường rằng cậu sợ, tự cao tự đắc đá tung cửa hàng rào, ngang nhiên bước vào sân của căn biệt thự, “Trước kia tôi ra nước ngoài cùng với mẹ nên không theo kịp chuyện vui ở nhà.”
Trong khi hắn đang nói không ngừng, Bùi Ý đã nhận ra thân phận của hắn ta.
Hắn là em trai cùng cha khác mẹ của Bạc Việt Minh, cũng chính là ‘Tiểu thiếu gia’ chân chính của ngôi nhà này, Bạc Vọng.
Năm đó, Bạc Lập Hồng vô tâm vứt bỏ cô người yêu ở nước ngoài, trở về Hoa Quốc thì làm quen với tiểu thư Trần thị. Một năm sau gia đình hai bên giục hắn và cô làm đám cưới, cuối cùng sinh ra một cặp song sinh.
Theo như nguyên tác kể lại, tiểu thiếu gia Bạc Vọng lớn lên giống Bạc Lập Hồng, từ nhỏ tới lớn muốn cái gì liền có cái đó. Hắn bị nuông chiều đến mức không coi ai ra gì, mỗi ngày đều như muốn vẽ lên mặt hai chữ ‘kiêu ngạo’ cho mọi người dòm.
Đối với người anh trên danh nghĩa này, Bạc Vọng hắn không có một phần tôn trọng nào, làm việc gì cũng muốn chống đối lại hắn.
Sau khi Bạc Việt Minh không thấy đường nữa, hắn là người duy nhất thể hiện sự ‘vui mừng’ khi thấy người gặp nạn. Việc này chẳng là gì, quan trọng là Bạc Việt Minh còn phải kết hôn với một tên ngốc, vừa về nước liền nhanh chóng chạy qua trêu chọc hắn.
“Đã lâu không gặp, bạn cũ à. Tôi không ngờ bây giờ chúng ta là người một nhà, nghĩ lại thì tôi nên gọi cậu là gì nhỉ?”
Bạc Vọng đi tới trước mặt Bùi Ý, lời nói thể hiện sự trào phúng, “Là ‘Chị dâu’ à? Hay thôi, gọi cậu bằng biệt danh cũ vẫn hợp hơn nhỉ, ‘Đồ Ngốc’?”
Nghe được lời này, Bùi Ý lại nhớ tới một việc. Những gia đình có điều kiện đều tụ tập với nhau, chưa kể các cô cậu thiếu gia nhỏ tuổi. Lúc 10 tuổi cậu với Bạc Vọng là bạn học cùng lớp.
Có một lần trường tổ chức thi đua, nguyên chủ đạt thành tích cao hơn Bạc Vọng. Vì ham muốn được trở thành trung tâm vũ trụ, hắn không phục với kết quả này. Vì thế hắn kêu gọi mọi người dùng lời nói ‘chì chiết’ cậu.
Sau này cậu bị đuối nước may mắn thoát chết, nhưng vì thế phải nghỉ học mấy ngày. Bạc Vọng càng hung hăng hơn, hắn bày đầu cho những tên khác gọi cậu là ‘Đồ ngốc’.
Cậu bị đám người bắt nạt hết lần này tới lần khác, liên tục bị lời nói nặng kích thích làm bệnh tình không thuyên giảm mà còn nặng hơn. Chỉ còn cách mời gia sư về dạy một chút kiến thức cơ bản.
“……”
Bùi Ý vẫn nhớ như in chuyện này, cậu ghét bỏ lùi về sau. Không kể việc Bạc Việt Minh và bác Khải dặn cậu ‘không được quậy phá’, Bùi Ý căn bản không muốn đứng gần cái tên không hiểu lý lẽ còn hay gây chuyện phiền phức này.
Hành động này đương nhiên không thể không lọt vào mắt hắn, ngay lập tức bị chọc giận, “Mày lui cái gì mà lui? Tao với mày còn đang nói chuyện đấy!”
“Hừ! cũng đã 10 năm rồi, sao cậu không có tiến bộ gì vậy?”
Bạc Vọng tiến lên, hắn đặt tay lên vai cậu siết chặt, “Đừng có nói là ngu đến nổi không nói được luôn nhé?”
Bùi Ý khó chịu nhất là việc người lạ động tay động chân, nhất là cái tên Bạc Vọng suốt ngày bắt nạt nguyên chủ này.
Dù có nổi giận cũng vô ích, nhân lúc xung quanh không có ai Bùi Ý nhanh chóng túm bàn tay dơ bẩn của hắn, xoay người dùng đúng lực mà hắn siết vai cậu để trói lại.
“Shh-a!”
Bạc Vọng theo bản năng rên đau một tiếng, giây tiếp lại bị Bạc Việt Minh ngắt lời, “Bạc Vọng, cậu tới làm gì?”
Bùi Ý giật mình khi thấy phía sau có tiếng người. Cậu nhanh chóng buông Bạc Vọng ra rồi bày bộ dạng vô tội xoay người về phía Bạc Việt Minh.
Không biết Bạc Việt Minh đến từ lúc nào, vậy mà lại im lặng xuất hiện ngay phía bên hông cửa chính. Cùng lúc đó, Thanh Tra biến mất lúc nãy bây giờ cũng chui ra từ sau lưng Bạc Việt Minh.
“Meoo”
Bạc Việt Minh nhìn xuống dưới chân mình.
Ban nãy hắn ở thư phòng đang bàn chuyện qua điện thoại với trợ lý thì nghe một tiếng mèo kêu lớn, Thanh Tra vừa kêu vừa cắn ống quần muốn kéo hắn đi theo mình.
Cảm giác có điều không lành, Bạc Việt Minh vội vàng đi theo Thanh Tra mà quên mất phải dùng cây nạn, vừa đi theo tiếng mèo vừa sờ soạng tìm đường. Khi hắn ra đến cửa thì nghe thấy Bạc Vọng đang nói những lời xúc phạm Bùi Ý.
Trước mắt hắn chỉ là một tấm màn xám xịt không thấy gì, Bạc Việt Minh cũng không thể thấy rõ tình hình hiện tại, hắn hố híp mắt tìm bóng dáng Bùi Ý, “Bùi Ý? Cậu có bị sao không? Mau qua đây.”
Bạc Việt Minh biết rất rõ tính tình của Bạc Vọng, Bùi Ý đối đầu với hắn chắc chắn không thể thắng nổi.
Bùi Ý chạy dọc theo con đường sỏi đi tới chỗ Bạc Việt Minh, giọng lí nhí tội nghiệp nói với hắn, “Tên đó xấu, hắn, hắn ăn hiếp tui!”
“……”
Bạc Vọng mất thăng bằng loạng choạng vài bước, tay bị Bùi Ý vặn bẻ đến giờ vẫn đau, không ngờ vừa quay đầu lại liền nghe Bùi Ý khóc lóc kể khổ với Bạc Việt Minh.
Fuck!
Tên ngốc này lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng!
Bạc Vọng giật mạnh cổ áo của mình, mất bình tĩnh xông tới, ba bước gộp làm hai đi thẳng đến trước mặt Bùi Ý, “Mày ăn nói cho đàng hoàng!”
Thanh Tra cảm nhận được ác ý của hắn, xù lông cảnh cáo, “Meow!”
Bùi Ý sợ nó manh động liền nhanh chóng ôm vào lòng trấn an. Khi đứng dậy cánh tay cậu vô tình quẹt trúng người Bạc Việt Minh.
Ánh mắt Bạc Việt Minh lay chuyển, hắn đưa tay xoa xoa đầu của Thanh Tra, cũng không biết hắn đang muốn an ủi ai, “Có ta ở đây rồi, đừng sợ.”
“Hơ.”
Bạc Vọng nhìn thấy một màn tình cảm thấm thiết này không khỏi bật ra tiếng khinh thường, “Bạc nhị thiếu, đừng có coi tôi giống như người xấu bắt nạt cậu ta đi.”
Rõ ràng cả hai là anh em cùng cha khác mẹ, thế mà hắn keo kiệt đến một tiếng gọi ‘anh trai’ cũng không có. Ngược lại còn lớn giọng gọi hắn là ‘Bạc nhị thiếu’, phơi bày mối quan hệ không tốt của hai người cho thiên hạ coi.
Bạc Việt Minh rút tay lại, giọng nói không mặn không nhạt, “Cậu ra ngoài chơi hơn một tháng không đủ vui sao? Sao còn quay về đây làm gì?”
“Tôi còn chưa làm gì mấy người nhé, cùng lắm chỉ nói mấy người có vài câu mà vị kia đã nổi điên tấn công tôi.”
Bạc Vọng xoa xoa cánh tay bị ‘ai kia’ nổi điên tấn công, cơn tức không hề giảm, “Bạc nhị thiếu đừng trách tôi không cảnh báo trước, tên điên này bị bệnh không chỉ mới một hai năm đâu. Tốt nhất nên nhốt cậu ta lại, không thôi lại chạy ra ngoài nổi khùng nổi điên làm mất mặt nhà này!”
Bùi Ý rũ mắt che giấu sát khí trong mắt, cũng không biết nhìn lại mình xem ai mới là chó điên cắn loạn.
“Bạc Vọng, tôi không cần cậu nhọc lòng quản chuyện trong nhà của tôi.” Bạc Việt Minh không dấu vết tiến một bước, lời nói mang theo sự bênh vực rõ ràng.
Bạc Vọng căn bản không sợ hắn đe doạ, “Còn bảo vệ cậu ta luôn à?”
Mục đích hắn tới đây để chế giễu vậy mà không thấy vẻ mặt tức giận của Bạc Việt Minh làm sao hắn có thể an tâm đi về?
Bạc Vọng đứng một chỗ không chịu đi, chuyển ánh nhìn từ Bạc Việt Minh sang Bùi Ý, rồi lại nhìn tới con mèo có hai màu mắt kì dị kia, “Bạc nhị thiếu, con mèo này do anh nuôi à, nhìn cũng béo tròn đấy chứ.”
Nói xong hắn vươn tay muốn chạm vào Thanh Tra. Bùi Ý lùi về sau, dùng thân che lấy con mèo nghiêm túc nói, “Tay mi dơ èm.”
“……”
Bạc Vọng bị ghét bỏ tức giận nghiến răng nghiến lợi, cố chấp tiếp tục câu chuyện không ai quan tâm, “Tôi từng nghe qua những con mèo có hai mày mắt, con đó do bẩm sinh mà có à?”
“Không phải là trùng hợp lắm sao?” Hắn giơ ngón tay về phía Bạc Việt Minh chỉ đích danh, “Đều mù như nhau đấy.” Hắn nói vài câu liền đánh thẳng trực diện.
Sắc mặt Bạc Việt Minh tối sầm, sâu trong con ngươi như chứa đầy bão tố đang chực chờ lao lên cắn xé người khác.
Bạc Vọng ngại sống chưa đủ lâu, hắn còn chỉ thẳng vào Bùi Ý và chú mèo, “Liên hôn với một tên ngốc, còn nuôi con mèo dị tật này…Thật là, cái này không phải quá hợp sao?”
Vừa dứt lời, Tranh Tra trong vòng tay Bùi Ý tức giận kêu lên một tiếng.
Nó đột nhiên xoè móng vuốt lao thẳng tới chỗ Bạc Vọng, móng vuốt cào thẳng lên ngực vì ban nãy hắn giựt phần cúc áo. Tranh Tra rớt xuống đất gầm gừ vài tiếng rồi nháy mắt lại chạy trốn vào phòng.
“Aaa…”
Bạc Vọng không thể tin được mà che lại vết thương vừa bị mèo cào, cơn đau bắt đầu lan truyền khắp các dây thần kinh, máu cũng từ từ chảy ra. Sắc mặt hắn nháy mắt tái mét rồi vì tức giận mà mặt đỏ chót, “Con mèo chết tiệt này!”
Bùi Ý nhìn ra sự tức giận của Bạc Vọng đối với Thanh Tra, cậu nhanh chân chạy ra ngăn không cho hắn vào nhà, “Ai cho anh ăn hiếp nó! Nó là mèo ngoan của tui!”
Bạc Vọng nghiến răng nghiến lợi, “Mèo ngoan?”
Tất nhiên rồi.
Bùi Ý gật gật đầu, vừa ngốc ngốc vừa nghiêm túc mà nói ra một câu gây chấn động, “Đúng rồi đó, mèo ngoan mới biết cào bắt mấy con chuột bẩn thỉu.”