Gả Thay Thành Vợ Đại Thiếu Gia Ngốc - Tạ Khả Nhi (full) - Chương 7
Nhẫn Đồ Chơi
Ngay tại sân bay một người phụ nữ trung niên mặc chiếc váy màu vàng nhạt, trên gương mặt mang kèm chiếc kính râm hàng hiệu, đôi môi đánh son đỏ mọng như trái táo chín.
Bên cạnh người phụ nữ là người con trai trẻ mặc một chiếc áo len tay dài khá rộng, chiếc quần jeans rách gối cùng đôi giày boot, như người phụ nữ bên cạnh, người con trai này cũng đeo một chiếc kính râm hàng hiệu. ngoài ra còn rất nhiều phụ kiện như nhẫn, đồng hồ…
Không ai khác chính là Tuệ Ngọc Lan và Vũ Khải Huy, mẹ và em trai của Vũ Khải Kiệt.
Vừa ra ngoài sân bay, Minh Triệu đã chờ sẵn ở ngoài.
“Bà chủ, cậu chủ, hai người đã về.” Minh Triệu cúi đầu tỏ ý chào.
Tuệ Ngọc Lan cười sau đó nói.
“Hôn lễ tổ chức thế nào rồi, ổn cả chứ.”
Minh Triệu vừa mở cửa xe vừa đáp lời:”Vâng ạ, mọi việc vẫn đang rất suôn sẻ.”
Sau khi cả hai lên xe Tuệ Ngọc Lan mới hỏi tiếp.
“Nghe bảo người kết hôn không phải Tạ Khả Linh mà Tạ Khả Nhi đúng không?”
“Vâng ạ, Tạ Khả Linh cô ấy có người yêu rồi ạ, nên bên đó đã chọn cô Tạ Khả Nhi gả cho cậu chủ.” Minh Triệu vừa tập trung lái xe vừa trả lời.
“Tạ Khả Nhi? Sao giờ con mới biết?” Vũ Khải Huy tỏ vẻ bất ngờ.
Tuệ Ngọc Lan thấy con trai bất ngờ như vậy liền hỏi lại.
“Có chuyện gì sao? Tạ Khả Nhi có gì không ổn à.”
“Tạ Khả Nhi cô ấy rất ổn ấy chứ, học thức tốt, nhân cách tốt, khi xưa cấp hai con học cùng trường với cô ấy, thành tích lúc nào cũng nhất trường đó ạ, nhưng mà nhỏ hơn con 1 tuổi, bây giờ con lại phải gọi cô bé đó là chị dâu haiz…”
Vũ Khải Huy tay chống cằm dựa vào cửa sổ xe hơi mà thở dài.
“Vậy con mong anh con lấy Tạ Khả Linh ư.” Tuệ Ngọc Lan vẫn hỏi tiếp.
“Với Tạ Khả Linh thì cũng không muốn lắm, chị ta ăn chơi thay bồ liên tục có ai mà không biết, nhưng tính cách thì vẫn chưa rõ vì con chưa tiếp xúc.”
“Vậy hai đứa bé đó, con thấy ai hợp với anh con hơn.”
“Vẫn là Tạ Khả Nhi đi, dù gì con cũng có thiện cảm với cô bé đó hơn.”
“Hahaha, được rồi, nhưng con cũng nên kiếm người yêu đi thôi.” Tuệ Ngọc Lan vỗ vai con trai.
“No no, khi nào anh ba và anh tư chịu có vợ, thì con mới yêu nha.” Vũ Khải Huy vừa nói vừa tủm tỉm.
“Thằng bé này, đợi hai đứa anh ham việc của con, khéo đến cả đời chúng nó còn không chịu có vợ.” Tuệ Ngọc Lan ý nói có sự giận dỗi.
“Vậy con ế theo hai anh luôn hahahaha.”
Tuệ Ngọc Lan đánh Vũ Khải Huy một cái rồi cả hai mẹ con cùng ngồi trên xe buôn chuyện.
Đến nhà mọi người đều chạy ra đón, người ồn ào nhất vẫn là Vũ Khải Kiệt.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, Kiệt nhớ mẹ lắm.” Nói xong liền ôm chặt lấy mẹ.
“Kiệt ngoan, sắp có vợ rồi mà còn nhõng nhẽo với mẹ thế, phải nhõng nhẽo với vợ.”
“Ứ chịu đâu, Kiệt thương mẹ nhất.” Vũ Khải Kiệt ôm mẹ thật lâu mới chịu buông.
“Anh hai, thế anh không nhớ em à, làm em tủi thân quá chừng.”
Nghe xong Vũ Khải Kiệt mới buông mẹ ra mà chạy lại tới ôm Vũ Khải Huy, hai anh em kể chuyện trên trời dưới đất hết à.
Vũ Vĩ Đại bận chuyện trên công ty nên trong bàn ăn chỉ có 5 mẹ con, Vũ Khải Kiệt còn kể cho mẹ nghe rằng anh cầu hôn Tạ Khả Nhi bằng một chiếc nhẫn đồ chơi rất xinh đẹp.
Cả nhà ai đấy từ lớn đến bé đều sốc không thể tả.
Tuệ Ngọc Lan liền hỏi:”Ai bày cho con mua nhẫn nhựa cầu hôn vợ tương lai thế kia hả Kiệt?”
“Dạ… là là Khải Anh với Khải Minh chỉ Kiệt.”
Vũ Khải Anh với Vũ Khải Minh đang ăn cơm mà sặc bắn tung toé.
“Nè nha anh hai, tụi em chỉ có nói anh là mua nhẫn cầu hôn chị dâu thôi, chứ không có kêu anh mua nhẫn đồ chơi à.” Vũ Khải Anh lên tiếng giải thích.
“Đúng, đúng đó mẹ, oan cho tụi con quá, là anh hai tự đi mua, mà mà… người dẫn anh hai đi mua là Minh Triệu đó mẹ, không liên quan gì tới người tốt như tụi con đâu, đúng không anh ba?” Vũ Khải Minh vừa tỏ ra vô tội vừa lắp ba lắp bắp.
“Em trai nói chí phải.” Vũ Khải Anh nhìn sang Vũ Khải Minh nháy mắt một cái.
Tuệ Ngọc Lan liếc hai đứa con này một phát rồi quay sang đặt tay lên tay Vũ Khải Kiệt rồi hỏi.
“Vậy phản ứng con bé Tạ Khả Nhi thế nào? Có bực mình hay ném chiếc nhẫn đó đi không?”
Vũ Khải Kiệt lắc đầu:”Dạ không ạ, Nhi Nhi rất vui, còn bảo đồng ý nữa.”
Tuệ Ngọc Lan lúc này mới thở phào, sau đó đánh nhẹ vào mu bàn tay của Vũ Khải Kiệt một cái.
“Con đó, sau này trở đi muốn mua gì cho vợ thì hỏi mẹ, những gì dành cho vợ phải là xịn nhất hoặc tốt nhất, nghe rõ chưa?”
“Hên cho anh đó là Tạ Khả Nhi, chứ nếu là Tạ Khả Linh, không chừng lại có kết quả khác.” Vũ Khải Huy trêu ghẹo.
“Cô cô ta đuổi Kiệt…” Vũ Khải Kiệt tủi hờn nói.
“Ai cơ? ai dám đuổi con?” Tuệ Ngọc Lan thắc mắc hỏi, ai lại dám đuổi con trai của bà.
“Là là bà cô Khả Linh gì đó.”
“Sao con bé lại đuổi con?”
“Cô ta bảo con phá giấc ngủ của cô ta… còn chửi con, con con chỉ muốn gặp để đưa nhẫn cho Nhi Nhi.”
“Hmmm… mẹ, giờ thì con hơi biết tính cách của cô ta rồi.” Vũ Khải Huy quay sang mẹ nói.
“Con bé đó có vẻ khá ghê gớm đấy, thôi nhưng mà con dâu ta là Tạ Khả Nhi thì tốt rồi. Nào, hôm nay toàn chuyện vui, mẹ ăn cơm cũng thấy ngon hẳn.” Tuệ Ngọc Lan tươi cười ăn tận ba bát cơm.
Kiệt, Anh, Minh, Huy thấy mẹ vui vẻ như vậy thì rất mừng, cảm thấy mọi thứ phấn chấn lên rất nhiều.
Ngày hôm đó là một ngày tràn ngập tiếng cười.