Em Nghĩ Em Đang Theo Đuổi Anh - Đào Chi Yêu - Chương 8
——
Nhìn thao tác của đầu bếp, La Chấn không nhịn được nuốt nước miếng, lại nghe thấy tiếng trứng gà vỡ ra, “Tạch” một tiếng, lòng trắng cùng lòng đỏ trứng gà chảy vào trong vỏ hàu nướng.
Nhớ tới việc bản thân còn đang giảm cân, La Chấn cố gắng dời sự chú ý, khi ngẩng đầu lên, cô thấy Khuất Mộ Huyên đang gõ lạch tạch gì đó trên điện thoại, lâu lâu còn xác nhận lại công thức với đầu bếp.
“Tiểu Khuất, cậu còn ghi chú lại sao?”
Khuất Mộ Huyên gãi đầu, cảm thấy hơi xấu hổ.
Ngân Thương Uẩn cười nhẹ vỗ vai cậu.
“Anh!” Khuất Mộ Huyên xấu hổ, “Chuyện đó là ngoài ý muốn! Ngoài ý muốn!”
“Ừm, là ngoài ý muốn!” Ngân Thương Uẩn gật đầu.
Càng như vậy, Khuất Mộ Huyên càng xấu hổ, trước đây cậu từng tham gia một chương trình nấu ăn, đúng dịp Ngân Thương Uẩn vừa về nước nên cậu đã đến nhà họ Ngân chơi. Sau khi quay xong chương trình đó, nhiệt huyết nấu ăn của cậu đột nhiên sôi trào, cậu vỗ ngực nói rằng sẽ cho Ngân Thương Uẩn nếm thử tài năng nấu nướng của mình.
Kết quả……
Khi Ngân Minh Nhiễm và Liễu Mạn Tinh vội về nhà để gặp con trai mình, lại nhận được một căn bếp gần như bốc cháy và cậu con nuôi phủ đầy tro bụi.
Ngân Thương Uẩn vẫn nhớ sự việc này, nhưng lý do khiến hắn ấn tượng lại không giống Khuất Mộ Huyên.
Bởi vì Khuất Mộ Huyên không biết cha của Ngân Thương Uẩn, Ngân Minh Nhiễm đã gọi hắn vào thư phòng, nghiêm túc nói: “Con trai, sau khi kết hôn, không được để vợ nấu ăn.” Anh dừng lại và nhớ tới nỗi ám ảnh đó, “Đặc biệt là nếu đối phương không giỏi việc đó.”
Nghĩ đến đây, Ngân Thương Uẩn xoa tóc Khuất Mộ Huyên: “Em không cần phải học đâu.”
“Anh!” Khuất Mộ Huyên bất đắc dĩ lẩm bẩm, “Lỡ như người em thích… muốn ăn đồ em nấu thì sao?”
“Yên tâm đi, cậu ta sẽ không yêu cầu như vậy đâu.”
“A! Xong rồi kìa.” La Chấn hứng phấn chỉ vào đầu bếp hét lên, cắt ngang ý định muốn đặt câu hỏi của Khuất Mộ Huyên.
Tổ chương trình cũng không thật sự bắt bọn họ phải nấu nướng, chỉ cần bọn cậu bê đồ ăn lên, đã được tính hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Đặt chiếc đĩa trên tay xuống chuẩn bị ăn, Khuất Mộ Huyên nhìn những người khác đang từ từ lại đây, chóng cằm nghĩ, bình tĩnh như vậy sao? Nhìn như đang có sóng ngầm giữa bọn họ.
Mặc dù cậu không biết rõ lắm về nơi cũng như là hình thức phát sóng của chương trình này, nhưng dựa vào sự hiểu biết của cậu về Trương Địch, một chương trình thực tế nhàm chán như này sẽ không khiến ông ta chú ý. Tuy nhiên, dù Khuất Mộ Huyên có nghĩ bao nhiêu cậu cũng không biết được lý do.
“Ăn đi.” Ngân Thương Uẩn gắp cho Khuất Mộ Huyên một miếng hàu, “Ăn no rồi lấy sức suy nghĩ tiếp.”
“Ồ…” Khuất Mộ Huyên gật đầu, cúi đầu ăn như bình thường.
“Tiểu Ngân có phải quá thiên vị không?” Đơn Ư Lạc nhướng mày, “Ở đây còn có hai quý cô đây này.”
Vẻ mặt, Khuất Mộ Huyên cứng đờ, cậu sớm đã cảm thấy lời của anh ta rất không lọt tai, vừa định phản bác lại thì bị một miếng thịt hàu mềm mềm được đút đến bên môi, Ngân Thương Uẩn kiên định nói: “Em quên lần trước bị đau bụng sao? Đang ăn đừng có phân tâm.”
“Hừm.” Khuất Mộ Huyên ngoan ngoãn ngậm miệng, tiếp tục ăn.
Trương Địch, người đang nhìn chằm chằm vào máy quay, không khỏi cảm thấy hơi tiếc nuối. Ban đầu anh ta muốn cậu làm một mặt trời nhỏ như vậy sẽ dễ nổi tiếng hơn. Mặc dù bây giờ cũng rất đáng yêu nhưng anh ta luôn cảm thấy cậu so với tưởng tượng chênh lệch quá lớn.
Sau khi phát sóng rồi, anh ta sợ rằng sẽ có người nói bọn họ bán hủ. Mặc dù mấy năm nay, thái độ của công chúng về đồng tính ngày càng khoan dung hơn nhưng vẫn có một số càng nhạy cảm và chán ghét việc giả gay bán hủ của một số chương trình tạp kỹ thối nát cũng như việc lạm dụng quá mức tình yêu đồng giới.
Trương Địch thở dài, Khuất Mộ Huyên dù sao cũng là cháu trai anh, suy nghĩ phải dành thời gian để nói chuyện với cậu về việc này. Về phần Ngân Thương Uẩn, hắn cũng không phải người trong giới giải trí nên sức ảnh hưởng sẽ ít hơn. Nghĩ tới đây, Trương Địch lại bắt đầu đau đầu, anh ta vẫn không hiểu tại sao một tiểu thiếu gia như hắn còn tham gia loại chương trình thực tế này? Hình ảnh vui vẻ? Nhân vật nổi tiếng? Hay hắn muốn lấy chương trình này làm bàn đạp để tiến một bước vào giới giải trí này?
Tất nhiên, những người trước ống kính không hề biết Trương Địch đang nghĩ gì, mọi người đều cho rằng Ngân Thương uẩn sẽ không để ý lời của Đơn Ư Lạc, nhưng trước sự ngạc nhiên của mọi người, Ngân Thương Uẩn đứng dậy và đưa một vài món trước mặt hắn cho Giản Như Vân và La Chấn.
La Chấn đỏ mặt và liên tục cảm ơn, Giản Như Vân cũng gật đầu cảm ơn. Nhưng Giản Như Vân khác với La Chấn, người chỉ quan tâm đến thức ăn, cô chú ý đến một chi tiết – Ngân Thương Uẩn đã thay một đôi đũa sạch khi gắp đồ ăn cho họ nhưng cậu ta đã trực tiếp dùng đũa của mình để gắp thức ăn cho Khuất Mộ Huyên.
Hai người này… Giản Như Vân đảo mắt nhìn họ, quan hệ chắc chắn không bình thường, không giống như bạn bè bình thường như bọn họ suy đoán.
Khuất Mộ Huyên nhìn bản mặt khó chịu của Đơn Ư Lạc, vừa ăn vừa thầm đắc ý, Anh cậu là ai cơ chứ? Ngay cả khi Ngân Thương Uẩn có cả vạn cách để khiến Đơn Ư Lạc bị hủy hợp đồng ngay lập tức, anh ấy sẽ không bao giờ khiến hai cô gái vô tội mất mặt.
Cuối cùng, các món ăn trên bàn được dàn khách mời quét sạch, ngay cả người kén ăn như Ngân Thương Uẩn cũng ăn được tận hai bát cơm. Không phải những món ăn quá cầu kì nhưng độ tươi của nguyên liệu lại không chê vào đâu được, một đĩa tôm luộc đơn giản cũng cũng khiến cho bữa ăn trở thành một buổi tiệc mỹ mãn.
Tất nhiên, có người vui vẻ, cũng có người chẳng vui vẻ mấy. Sau khi ăn xong, Đơn Ư Lạc đặt bát đũa xuống và nói hắn ta sẽ về phòng nghỉ ngơi. Khuất Mộ Huyên cũng cảm thấy hơi buồn ngủ vù cậu đã ăn quá no. Một là vì cậu rất thích ăn hải sản, hai là vì Ngân Thương Uẩn đang nhìn chằm chằm vào cậu nên cậu không dám ăn quá ít. Nghĩ đến ba bát cơm bản thân đã ăn, Khuất Mộ Huyên chợt ủy khuất: “Anh! Em là nghệ sĩ đó, còn phải quay phim nhiều nhiều, lỡ béo lên thì phải làm đây?”
“Béo lên một chút thì dễ thương hơn.”
Giản Như Vân đang chuẩn bị về phòng đi ngủ, suýt chút nữa đã trượt té, khoé miệng cô giật giật, chuyện này hơi bị quan trọng à nha, sao nghe cứ như bọn họ đang trong một mối quan hệ ngầm vậy? Nhưng cuộc trò chuyện của họ rất thẳng thắn, Giản Như Vân hơi trầm tư. Nhưng cô nghĩ lại, cảm thấy hơi bối rối, cũng không để ý đến chuyện của người khác nữa.
“Có chuyện gì vậy?” nhìn thấy vẻ mặt trầm ngâm của Ngân Thương Uẩn, Khuất Mộ Huyên hỏi.
“Vừa rồi cô ấy cứ nhìn chằm chằm chúng ta.” Ngân Thương Uẩn nghiêng người nhìn phía Giản Như Vân rời đi, hắn cảm nhận được ánh mắt dò xét của Giản Như Vân.
“Có lẽ cô ấy chỉ đang ngẩn người nhìn chúng ta.” Khuất Mộ Huyên nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Ngân Thương Uẩn, “Em ở đây, không có chuyện gì đâu.”
Ngân Thương Uẩn thoạt hơi bất ngờ, sau đó nhếch khoé môi: “Lâu rồi không có chuyện gì, cảnh giác một tí cũng không tồi.”
“Em biết.” Khuất Mộ Huyên tự tin ưỡn lưng nói: “Em quan tâm anh còn cần anh có chuyện hay không à?”
“Vậy thì việc em quay phim và việc anh cảm thấy em béo lên mới dễ thương cũng đâu có liên quan đến nhau?” Ngân Thương Uẩn hơi bất mãn nhìn Khuất Mộ Huyên, “Anh là người kinh doanh nên sẽ không làm từ thiện cho người khác đâu.”
Hả?
Khuất Mộ Huyên hơi bối rối, cậu nghe rõ từng chữ trong câu của Ngân Thương Uẩn nhưng khi ghép chúng thành câu cậu lại không thể hiểu được?
Gió biển cuốn đi giọng nói đầy thắc mắc của Khuất Mộ Huyên.
Ngân Thương Uẩn đút hai tay vào túi quần, khoé môi khoé lên một nụ cười.
Ngốc quá, sao một câu đơn giản vậy cũng không hiểu chứ? Hắn không quan tâm đến việc fan của cậu nhìn cậu như thế nào, hắn chỉ quan tâm đến mình và người trước mặt.
。。。
Thái độ của tổ chương trình quá khó đoán nên các khách mời dứt khoát vứt ra sau đầu, thay đồ bơi và đi thẳng ra bãi biển.
“Cùng nhau?”
Ngân Thương Uẩn lắc đầu, hắn vừa nhận được một văn kiện khẩn cấp cần xử lí, nên bây giờ hắn phải mở một cuộc họp trực tuyến để trao đổi ngay.
Theo thoả thuận trong hợp đồng, tổ chương trình đã tịch thu điện thoại của các khách mời và phát cho bọn họ một cái khác không có kết nối internet.
Nhưng tổ chương trình không biết chiếc đồng hồ thạch anh của hắn, cái từng xuất hiện trước mắt Trương Địch, có thể định hướng tín hiệu và phát mạng.
Ngân Thương Uẩn và Khuất Mộ Huyên đã từng thảo luận về vấn đề này, cậu đoán rằng đó là ý định của tổ chương trình, bọn họ hy vọng các cậu không bị bình luận mạng quấy nhiễu và quay chương trình một cách chân thật nhất. Nhưng Ngân Thương Uẩn thì khác, hắn không có hứng thú với bình luận trên mạng và chỉ sử dụng internet cho công việc của bản thân.
Khuất Mộ Huyên hiểu rõ, đặt tay lên vai Ngân Thương Uẩn: “Vậy anh nhớ chú ý nghỉ ngơi, đừng làm việc quá sức.”
“Ừm, không lâu đâu.” Ngân Thương Uẩn thoa nốt chút kem chống nắng cuối cùng lên lưng của Khuất Mộ Huyên, “Sau khi họp xong anh sẽ chơi với em.”
“Vâng.” Khuất Mộ Huyên choáng váng nghĩ, loại kem chống nắng này không tốt lắm, nó làm cho người ta cảm thấy choáng đầu và nóng nực nha.
Dù cho cơn choáng đầu của cậu là do đôi bàn tay to lớn đang di chuyển trên lưng gây ra.
…
Một tiếng sau, Ngân Thương Uẩn đã thay âu phục bằng chiếc quần bơi rồi trở lại bờ biển: “Tiểu Huyên?”
Khi hắn đang thắc mắc tại sao Khuất Mộ Huyên không xuống biển mà lại ở trên bờ, Khuất Mộ Huyên như chú mèo bị dẫm phải đuôi nhảy dựng lên, mặt mũi đỏ bừng.
“Quấn nó lên!”
Ngân Thương Uẩn nhìn chiếc khăn tắm lớn vừa được quấn lên người mình, cảm thấy hơi khó hiểu.
Chẳng lẽ Tiểu Huyên ghen sao? Nhưng giây tiếp theo, hũ giẫm của anh chợt bể——
“Anh, anh đừng xuống biển, trong biển có biến thái! Vừa rồi có người lén sờ mông em a!”
Tác giả có lời muốn nói: Hôm qua có người hỏi tôi kỷ niệm dịp gì, đó là ngày kỷ niệm yêu nhau của chúng tôi.
Hồi đó lúc tỏ tình, tôi đã chọn ngày 12.11, vì trước đó là ngày 11.11, lúc đó tôi nói với anh ấy một cách đầy tham vọng: “Em sẽ để anh trải qua ngày lễ Độc Thân cuối cùng của mình.”
Lúc ấy cứ nghĩ ngày 11.11 là lễ Độc Thân thôi chứ, ai dè bây giờ lại trở thành ngày hội mua sắm rồi.
Mười năm bên nhau rồi, chúc mừng ngày kỷ niệm mười năm cũng chúc các bạn độc giả dễ thương đọc chương này sẽ có được hạnh phúc của riêng mình =v=
——— Một Tiểu Đào yêu các bạn 12.11.2018.
…
Đặng Đặng: Đáng yêu quá dị~ Đợi lâu rồi xin lỗi heㅜㅅㅜ