[Edit] Tiểu Yêu Thê - Q.1 - Chương 58: Thiên Hồ huyết mạch giả
Chương 58: Thiên Hồ huyết mạch giả
Sau khi ôm linh rượu mới mua đi một đoạn đường Văn Kiều quay đầu nhìn lại, đã không nhìn thấy thân ảnh Vương Khỉ Dung, nhưng loại ánh mắt dinh dính như hình với bóng, giống như vẫn lưu lại ở trên người, khiến nàng hết sức không thoải mái.
Từ lúc Vương Khỉ Dung đi ra ngõ nhỏ, ánh mắt đột nhiên nhìn chằm chằm nàng, Văn Kiều liền phát hiện nàng ta.
Nguyên bản nàng cũng không hề để ý người này.
Ai biết nàng ta đột nhiên nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt kia quá mức trắng trợn, hay là Vương Khỉ Dung cho rằng tu vi của mình quá thấp, không cách nào phát hiện ánh mắt của nàng ta?
Mặc kệ là loại nào, Văn Kiều đều không thích, cũng cảm thấy hành vi làm càn nhìn chằm chằm vào một người như thế, cực kỳ vô lễ.
Văn Kiều đột nhiên nói: “Phu quân, vừa rồi. . .”
“Ta biết.” Ninh Ngộ Châu khẽ cười với nàng, nắm tay nàng bóp bóp.
Thế là Văn Kiều không nói thêm gì nữa.
Hai người trở lại động phủ thuê, lên tiếng chào hai sư tỷ đệ Tần Hồng Đao mới đi dạo một vòng Thiên Đan Cốc trở về, liền vào động phủ nghỉ ngơi.
Lấy linh rượu mới mua ở quán rượu trong túi không gian ra, Văn Kiều lật hai cái bát lớn, đổ rượu ra hai bát, một bát là cho nàng, một bát cho Văn thỏ thỏ.
Văn thỏ thỏ phát hiện có rượu uống liền lưu loát nhảy xuống từ trên người Văn Kiều, vững vàng ngồi xổm trên bàn, hai cái chân trước ôm cái bát lớn, phát ra âm thanh mài răng hưng phấn.
Ninh Ngộ Châu nhìn hai cái bát lớn thô ráp, do dự hỏi: “A Xúc, hai cái bát này từ đâu tới?”
“Vừa rồi lúc mua rượu, quán rượu tặng.” Văn Kiều nói như thật, lúc ấy nhìn thấy người trong quán rượu dùng bát lớn uống rượu, Văn Kiều cảm thấy cực kỳ thoải mái, liền nghĩ cũng muốn thử cảm giác kiểu uống rượu này một chút.
Ninh Ngộ Châu nhìn Văn thỏ thỏ sắp vùi cả nửa người vào trong bát lớn, cố nén không nói gì.
“Phu quân, chàng uống không?” Văn Kiều chưa quên phu quân của nàng.
“Không, linh rượu này hương vị không ngon.”
Nghe hắn cự tuyệt, Văn Kiều lơ đễnh, nàng biết phu quân nhà mình rất kén chọn, cũng chỉ có những linh rượu chiêu bài của đại tửu lâu mới có thể để mắt, uống mấy chén, linh rượu ở những quán rượu khác đều có thể bắt bẻ ra một đống khuyết điểm lớn.
Nhưng Văn Kiều và Văn thỏ thỏ không xoi mói, cảm thấy mặc kệ là linh rượu đẳng cấp gì, đều có hương vị đặc thù, tốt có hương vị tốt, kém có hương vị kém.
Ninh Ngộ Châu đưa tay sờ sờ đầu của nàng, cảm thấy tiểu thê tử nhà mình thật dễ nuôi, không có ai ngoan và tốt hơn A Xúc.
Bởi vì cất rượu cần thời gian, chỉ có thể tạm thời ủy khuất nàng uống những loại rượu chẳng ra sao này.
Sau đó Ninh Ngộ Châu lấy ra mấy cái vạc rượu lớn, rửa sạch xong phơi ở một bên, rồi lấy ra linh thảo và linh dược cần để cất rượu từ trong không gian.
Lúc trước khi xem hết Địa đan sư tranh tài, bọn họ đã đi phố chợ mua một ít công cụ dùng để cất linh rượu.
Ở Thiên Đan Cốc nổi danh là đan dược, ngay cả thịt rượu của các quán rượu lớn trong cốc cũng có quan hệ tới linh dược, đại đa số đồ ăn chiêu bài đều phối hợp từ các loại linh dược, rượu cũng dùng nhiều loại linh dược cất ra, đây là đặc sắc của Thiên Đan Cốc.
Văn Kiều uống vài chén rượu thấy đã đủ nghiện, liền mang lên Văn thỏ thỏ, chạy tới giúp Ninh Ngộ Châu xử lý linh dược dùng cất rượu.
“Phu quân, vừa rồi vì sao Vương Khỉ Dung cứ luôn nhìn ta vậy?” Văn Kiều không hiểu liền hỏi, “Ánh mắt của nàng ta thật kỳ quái.”
Giống như nàng là đồ vật mỹ vị gì đó.
Ninh Ngộ Châu rõ ràng rành mạch bận rộn, “Nàng cảm thấy kỳ lạ là được rồi, nàng ta hẳn là ngấp nghé thần dị huyết mạch trên người nàng.”
“Cái gì?”
Linh thảo trong tay Văn Kiều rơi xuống.
Văn thỏ thỏ nhảy qua, ngậm lấy gốc linh thảo kia, đưa cho tỷ tỷ nó.
Văn Kiều loạn xạ tiếp nhận, hai mắt nhìn chằm chằm Ninh Ngộ Châu, nhíu lại lông mày hỏi: “Phu quân, lời nói mới rồi của chàng là có ý gì? Vương Khỉ Dung làm sao lại biết ta có thần dị huyết mạch?”
Ninh Ngộ Châu cười với nàng, để tiểu thê tử thoải mái tinh thần, ung dung nói: “Lúc trước khi Vương Khỉ Dung đi về phía nàng, tình trạng của nàng ta có chút bất ổn, hiển nhiên là nhận ra cái gì hấp dẫn. . . Ừm, hẳn là bị huyết mạch trên người nàng hấp dẫn, mới để lộ ra mánh khóe, hiển nhiên nàng ta cũng là người mang một loại thần dị huyết mạch nào đó, cũng có thể cảm giác huyết mạch của nàng. Lúc ấy ta có thể cảm giác được khí tức trên người nàng ta biến hóa, bất quá hình như trên người nàng ta dùng vật gì đó che giấu đi hơi thở huyết mạch của nàng ta, chỉ là vật kia đối với ta không có tác dụng lớn. . .”
Ninh Ngộ Châu là người mang Đế Hi huyết mạch, là một trong Ngũ Đế huyết mạch, vô cùng bá đạo, lực lượng huyết mạch cao cấp hơn với rất nhiều thần dị huyết mạch khác, tự nhiên có thể cảm giác được những loại thần dị huyết mạch thấp hơn.
Đương nhiên, loại cảm ứng này là khi thần dị huyết mạch của đối phương thức tỉnh, đồng thời lúc hơi thở tiết ra ngoài.
Bằng không hắn cũng không thể tùy tiện phát hiện thần dị huyết mạch của người khác.
Mặc dù bọn họ chưa từng chính diện tiếp xúc qua Vương Khỉ Dung, bất quá nghe được không ít chuyện của nàng ta từ Thượng Hồng Nguyệt.
Vương Khỉ Dung là một người cực kỳ cẩn thận, coi như là người mang thần dị huyết mạch, cũng sẽ không dễ dàng lộ ra, hẳn là cực ít có người biết tình huống của nàng ta.
Lần này nếu không phải trạng thái của nàng ta đột nhiên bất ổn, hơi thở thần dị huyết mạch trong cơ tiết ra ngoài, cũng sẽ không bị Ninh Ngộ Châu phát giác.
Mà khiến Vương Khỉ Dung trạng thái bất ổn, chính là Văn Kiều.
Ninh Ngộ Châu nghĩ đến, nhịn không được nhìn tiểu thê tử nhà hắn, đến nay ngay cả hắn cũng nhìn không thấu thần dị huyết mạch trên người nàng thuộc về loại nào, tự nhiên cũng không biết tại sao lại đột nhiên ảnh hưởng đến Vương Khỉ Dung, thậm chí để nàng ta nổi lên lòng tham.
Nhưng không hề nghi ngờ, thần dị huyết mạch trên người tiểu thê tử chính là một loại cực kỳ dễ dàng hấp dẫn yêu thú.
Nghĩ đến khi Vương Khỉ Dung nhìn về phía A Xúc, dục vọng tham lam cướp đoạt nửa che nửa giấu trong mắt kia, Ninh Ngộ Châu liền không vui.
“Hóa ra là như vậy.” Văn Kiều khẽ giãn ra chân mày, tò mò hỏi, “Phu quân, chàng có biết nàng ta có thần dị huyết mạch gì không?”
“Ừm, nếu là ta đoán không sai, hẳn là có quan hệ đến Thiên Hồ huyết mạch.”
“Thiên Hồ?” Văn Kiều hơi ngạc nhiên, Thiên Hồ huyết mạch này nghe có vẻ rất lợi hại.
Ninh Ngộ Châu cười nói: “Ta chỉ nói là nàng và Thiên Hồ huyết mạch có quan hệ, lại không nhất định là chính thống Thiên Hồ, chính thống Thiên Hồ sẽ không muốn cướp đoạt huyết mạch của người khác, đoán chừng là Thiên Hồ huyết mạch giả.”
Văn Kiều nhịn không được há hốc miệng, nói: “Thì ra nàng ta không chỉ có Linh khí cấp Thánh giả, ngay cả thần dị huyết mạch cũng là giả, không biết còn có cái gì là giả.”
Ninh Ngộ Châu nghe được sững sờ, bỗng nhiên bật cười.
Nghe xong kiểu nói này của nàng, còn thấy có chút đạo lý, làm sao đột nhiên cảm thấy Vương Khỉ Dung trở nên đáng thương.
Tuy là như thế, nhưng thần dị huyết mạch đặt vào người tu tiên thì thiên phú vẫn lợi hại hơn người bình thường một chút, thậm chí có một ít thần dị huyết mạch khi thức tỉnh thì kĩ năng thiên phú càng kì lạ, khiến người ta khó lòng phòng bị, đến cùng vẫn phải nên cẩn thận một chút.
Nhìn Vương Khỉ Dung phản ứng, nàng ta hẳn là còn chưa phát hiện thần dị huyết mạch trên người A Xúc, bản năng lại bị nàng hấp dẫn, không biết nàng ta sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Ninh Ngộ Châu mắt sắc u ám, động tác trong tay chưa phát giác đã dừng lại.
“Phu quân?”
Văn Kiều cầm linh quả linh thảo đã xử lý tốt, vẻ mặt không hiểu nhìn hắn.
Ninh Ngộ Châu hoàn hồn, cười cười với nàng, tiếp nhận linh thảo và linh quả nàng đưa tới, bỏ vào trong vạc rượu.
Hai người giày vò đến nửa đêm, rốt cuộc cất được mấy vạc rượu lớn, chôn xuống đất trống bên cạnh ruộng linh thảo trong không gian, chờ qua mấy tháng liền có thể uống.
***
Khi Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều nói về Vương Khỉ Dung, cũng là lúc Vương Khỉ Dung đang để người đi tra hai người.
Sau khi Vương Khỉ Dung trở lại địa bàn của Vương gia liền lập tức phân phó người đi thăm dò bọn họ, tiếp đó đứng ngồi không yên chờ đợi tin tức.
Mỗi khi nghĩ đến tiểu cô nương ôm con thỏ yêu, trái tim của nàng liền khó mà áp chế tim đập bình bình bình, là một nữ nhân bình thường, nàng đương nhiên sẽ không cho rằng mình sinh ra lòng ái mộ gì đối với tiểu cô nương kia, cảm thấy hẳn là trên người nàng ta có đồ vật nào đó khiến nàng thích.
Từ khi thức tỉnh thần dị huyết mạch Vương Khỉ Dung liền phát hiện mình có một loại năng lực có thể cảm giác được dị bảo, đây cũng là lực lượng mà thần dị huyết mạch đưa cho nàng.
Mỗi khi gặp được dị bảo trân quý, cảm giác của nàng liền nhanh chóng phản ứng, biết vật kia sẽ có vô tận chỗ tốt đối với nàng.
Lần thứ nhất cảm giác được bảo vật, chính là lò đan cấp Thánh này.
Lần này cảm giác tình huống và lúc ấy không khác nhau lắm, đoán chừng trên người tiểu cô nương kia có đồ vật không thua lò đan cấp Thánh.
Càng nghĩ càng hưng phấn.
Thẳng đến khi trời hơi sáng, người phái đi rốt cuộc đem tin tức của hai người kia truyền về.
Kỳ thật muốn ở Thiên Đan Cốc tìm hai người cũng dễ dàng, dù sao mấy ngày nay là thời gian đan hội tổ chức, lúc người tu tiên trải qua lối vào Thiên Đan Cốc, thân ảnh sẽ xuất hiện tại ảnh lưu niệm khảm trên tấm bia đá, chỉ cần tìm thủ vệ đội tuần tra hỏi thăm, lại vào trong cốc cẩn thận điều tra thêm, có thể tìm tới hành tung của hai người rất dễ dàng.
Vương gia là một thành viên của đan minh, cộng thêm Vương Khỉ Dung là thiên tài luyện Đan sư đạt được danh tiếng trong cuộc tranh tài Đan sư cấp Huyền, người lấy lòng nàng tự nhiên nguyện ý bán nàng cái mặt mũi, vì nàng tạo thuận lợi.
Vương Khỉ Dung nhìn xem tin tức tra được trong tay, bởi vì thời gian quá ngắn, chỉ có một chút cơ bản tin tức sau khi đối phương đến Thiên Đan Cốc.
“Bọn họ nhận biết người Thượng gia?”
“Đúng vậy, nghe nói chính là ân nhân cứu mạng của hai huynh muội Thượng Hồng Lãng.”
Vương Khỉ Dung chậc một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vài phần khinh thường, “Vậy mà cần hai người tu tiên cảnh giới Nguyên Minh cấp thấp cứu giúp, xem ra Thượng gia đã không có thuốc nào cứu được.”
Thuộc hạ chần chờ nói: “Còn có, thuộc hạ thăm dò được một tin tức, nghe nói hôm qua trước khi Địa đan sư tranh tài, Thượng Nghi Niên từng đi qua một ghế lô Thượng gia, đối với bên ngoài nói là muốn đi gặp huynh muội Thượng Hồng Lãng, nhưng trong ghế lô có phu thê Ninh Ngộ Châu.”
Sau khi Vương Khỉ Dung nghe xong, trong lòng khẽ động, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.
Nàng nghĩ đến Hóa Sát Đan khiến Thượng gia đoạt được hạng nhất Địa đan sư, và Hóa Sát Đan tài liệu chính —— linh chi Thất Diệp Thiệt.
Vương Khỉ Dung âm thầm suy nghĩ một lát, nói: “Ngươi tiếp tục phái người nhìn chằm chằm bọn họ, có tình huống gì trước tiên trở về bẩm báo.”
“Vâng.”
An bài xong, Vương Khỉ Dung nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, thời gian đã không còn sớm, cuộc tranh tài Đan sư cấp Thiên chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu.
Nàng sửa sang lại dung nhan, để cho mình nhìn càng tỏa sáng, mới thản nhiên tiến về đấu trường.
***
Hôm nay là Đan sư cấp Thiên tranh tài, cũng là ngày tranh tài cuối cùng của lần đan hội này.
Chỉ cần người tu tiên đi vào Thiên Đan Cốc, cũng sẽ không bỏ lỡ một ngày tranh tài này, nhóm người Ninh Ngộ Châu cũng không ngoại lệ.
Mỗi một lần Hội Đan Năm Thành tổ chức đều tranh tài trong bốn ngày, theo thứ tự là cấp Hoàng, cấp Huyền, cấp Địa đến cấp Thiên, Đan sư cấp Vương tranh tài cũng không tổ chức, bởi vì Đan sư cấp Vương ở Thánh Vũ đại lục có số lượng ít ỏi, mà mỗi một vị Đan sư cấp Vương đều hết sức trân quý, nên không cần bọn hắn tham gia loại tranh tài này để chứng minh thực lực của mình.
Hôm nay số người ở tất cả khán đài so với bất cứ lúc nào cũng nhiều hơn, hôm qua là người đông nghìn nghịt, hôm nay chen lấn xoay người cũng khó khăn.
Nhóm người Tần Hồng Đao nhìn thấy tê cả da đầu, đột nhiên may mắn có Thượng gia khán đài, bọn họ không cần chen chúc với những người tu tiên kia.
Thật vất vả chen đến trong ghế lô, cả đám người vẫn còn sợ hãi.
Hôm nay hai huynh muội Thượng Hồng Lãng vẫn cùng ngồi một chỗ với bọn họ xem tranh tài.
Lúc gặp mặt, Thượng Hồng Lãng có chút ngượng ngùng nói: “Ninh công tử, hôm qua nhờ có ngươi đưa tặng linh chi Thất Diệp Thiệt, Thượng gia chúng ta mới có thể lấy được hạng nhất Địa đan sư tranh tài. Gia chủ biết được hết sức cảm tạ sự trợ giúp của các ngươi, cũng nói chờ sau khi cuộc tranh tài kết thúc, mời các ngươi đến Thượng gia thành Hoài Âm, để có thể cảm tạ hai vị hỗ trợ thật tốt, không biết các ngươi khi nào thì rảnh?”
Ninh Ngộ Châu còn chưa trả lời, Tần Hồng Đao bên cạnh nói: “Tạm thời không được.”
Hai huynh muội Thượng Hồng Lãng quay đầu nhìn nàng, bởi vì Tần Hồng Đao là bằng hữu của Ninh Ngộ Châu, tu vi sâu không lường được, huynh muội Thượng Hồng Lãng đối với sư tỷ đệ Tần Hồng Đao cũng hết sức trọng hậu tôn trọng, cũng không vì nàng đoạt lời nói mà không vui.
Tần Hồng Đao nói: “Ninh công tử còn cần chữa bệnh cho sư đệ của ta, chúng ta nghĩ mời bọn họ theo chúng ta về sư môn một chuyến.”
Thịnh Vân Thâm vội vàng gật đầu phụ họa, “Đúng vậy, Ninh công tử cứu ta tính mệnh, là ân nhân cứu mạng của ta, ta còn muốn cảm tạ hắn một phen. Ninh công tử, Mẫn cô nương, không bằng các ngươi theo chúng ta cùng nhau về sư môn đi, đến lúc đó cũng không sợ Mộ San kia khi dễ người.”
Nghe được tên “Mộ San”, hai huynh muội Thượng Hồng Lãng lông mày nhảy lên.
Mộ San quả thực là ác mộng của hai huynh muội bọn họ.
Mà cơn ác mộng này hiện tại đang bị người gọi “Tần Vân” thuận miệng nhấc lên, giống như cũng không đem nàng để trong lòng. Bởi vậy có thể thấy được, sư tỷ đệ Tần Hồng có nguồn gốc không tầm thường.
Nhưng bọn hắn không muốn cho thấy thân phận, tự nhiên cũng không tiện tìm tòi nghiên cứu, Thượng gia bọn hắn kết bạn quen biết cũng không phải chỉ nhìn trúng thân phận đối phương nguồn gốc bợ đỡ người.
Tần Hồng Đao và Thịnh Vân Thâm đều không để ý tới hai huynh muội Thượng Hồng Lãng, chỉ lo cực lực mời Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều đi Xích Tiêu Tông làm khách.
Trải qua khoảng thời gian này ở chung, bọn hắn không chỉ xem phu thê Ninh Ngộ Châu như ân nhân cứu mạng, đồng thời cũng xem như bằng hữu, biết bọn họ từ Nam Minh đến, đối Trung Ương đại lục chưa quen thuộc, lại đắc tội qua Mộ San của Thanh Vân Tông, mời bọn họ đi Xích Tiêu Tông làm khách là bảo vệ tốt nhất.
Tuy nói tại trấn Thương Ngô, đã coi như là chấm dứt ân oán với Mộ San, cũng đừng quên sau lưng Mộ San còn có đôi phụ mẫu Đạo Diễn Chân Nhân và Lưu Vân Tiên Tử này, bọn hắn cũng không phải loại người giảng đạo lý, nếu không cũng không dạy ra Mộ San không chịu nói lý như vậy.
Ai biết đối phương có thể không muốn mặt khi dễ tiểu bối hay không.
Tại hai người thịnh tình mời mọc, Ninh Ngộ Châu suy nghĩ một hồi, cuối cùng đáp ứng.
Văn Kiều ôm Văn thỏ thỏ ngồi ở một bên, không có phản đối quyết định của Ninh Ngộ Châu, cảm thấy đi nơi nào đều như thế. Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần Ninh Ngộ Châu quyết định, đều sẽ không phản đối, dù sao bọn họ cũng không có kế hoạch đi nơi nào.
Gặp bọn họ đáp ứng, sư tỷ đệ Tần Hồng Đao cao hứng vô cùng, lúc này mới có tâm tư tạ lỗi cùng huynh muội Thượng Hồng Lãng, biểu thị trong thời gian ngắn Ninh Ngộ Châu là không cách nào đi thành Hoài Âm.
Huynh muội Thượng Hồng Lãng có thể nói cái gì? Chỉ có thể cười biểu thị không sao.
Khi đang nói chuyện, phía ngoài Đan sư cấp Thiên tranh tài đã bắt đầu.
So với hôm qua Địa đan sư nhân số, hôm nay dự thi nhân số càng ít, vậy mà chỉ có mười mấy người.
“Theo ta được biết, bây giờ Thánh Vũ đại lục Đan sư cấp Thiên tổng cộng có ba mươi tám người, hôm nay có mười bảy người tới, nhân số cũng không tính ít.” Thượng Hồng Lãng nói, “Nguyên bản đan minh cũng mời Thiên Đan sư của thế lực khác tới, bất quá đại đa số Thiên Đan sư đang lúc bế quan luyện đan, hoặc là đang lịch luyện bên ngoài, tìm kiếm thời cơ để lên cấp Vương, đều không thể đến đây. . .”
Ninh Ngộ Châu nghe được nhíu mày, số lượng Thiên đan sư so với hắn tưởng tượng còn ít hơn.
Xem ra các phương diện thực lực của Thánh Vũ đại lục cũng không phải là đứng đầu nhất, chỉ ở bên trong quanh quẩn hạ du, so sánh với những địa giới khác, thực lực của người tu tiên ở khối đại lục này xác thực thấp một chút.
“A, Sầm Bách Thảo của Thanh Vân Tông cũng có mặt?” Tần Hồng Đao kinh ngạc nói.
Thịnh Vân Thâm thăm dò nhìn sang, rất nhanh liền nhìn thấy Sầm Bách Thảo thân ảnh, đồng dạng kinh ngạc: “Lần trước đi Thanh Vân Tông, không phải nghe nói Bách Thảo lão đầu vì tìm kiếm thời cơ lên cấp Vương Đan sư, chuẩn bị bế quan sao?”
Nghe đôi sư tỷ đệ chỉ vào Sầm Bách Thảo nói, lời nói bên trong để lộ ra ý tứ khiến hai huynh muội Thượng Hồng Nguyệt đều có chút tê cả da đầu.
Bọn hắn nhịn không được nhìn về phía Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều, phát hiện vẻ mặt hai người rất bình thản, xem ra hẳn đã sớm biết thân phận của hai người.
Trên thực tế, cũng bởi vì bình thuốc bột màu đỏ lúc trước của Mộ San mới khiến Văn Kiều chú ý tới Sầm Bách Thảo.
Ừm, là một nam nhân trung niên nhìn hơi mập, tay để ngang bụng, bộ dáng cười ha hả rất hòa ái dễ gần, nhưng khi hắn bắt đầu chuyên chú luyện đan, khí thế trên người bỗng biến đổi, khí thế Thiên Đan sư phóng ra, làm cho người ta không dám tùy tiện xem nhẹ.
Ninh Ngộ Châu nhanh chóng chăm chú quan sát.