Dưới Cây Anh Đào - Chương 35-36
Tần Thâm cách lớp quần mò tới cái lều nhô cao của cậu, Nhan Húc phát ra giọng mũi hừ hừ, ngón tay hắn chạm đến nơi đang cương cứng, hôn vành tai cậu: “Em muốn sờ chỗ nào?”
Nhan Húc hổn hển trả lời: “….chỗ nào cũng được mà anh.”
Tần Thâm nắm cái mông cậu, cởi thắt lưng quần đằng trước ra, vói tay vào: “Em không nói cụ thể nơi nào thì sao anh biết, sờ mông, hay sờ chỗ này hả cưng?”
Nhan Húc bị kích thích không chịu nổi, bàn tay bấu chặt cạnh bàn, lỗ tai đỏ bừng vì xấu hổ, “Đều sờ cả hai ạ.”
Tần Thâm cũng bị cậu kích thích đến da đầu tê rần, hắn cảm giác cặp mông của cậu đã bị hắn bóp ra dấu, nhưng dương v*t đằng trước lại được hắn cẩn thận xoa nắn, còn có thể bình tĩnh đánh giá: “Của em so với hồ đó lớn hơn một chút rồi này.”
Cái kiểu đánh giá này rất khiến người ta cao hứng, nhưng nghe vào tai vẫn quá mắc cỡ nha.
Lần cuối cùng Tần Thâm chạm vào nơi ấy của cậu là cách đây hai năm trước, khi đó ngón tay của hắn chưa có nhiều vết chai như bây giờ, nên hiện tại chỉ cần sờ một chút thôi mà đã làm cậu sung sướng run rẩy không ngừng.
Khoái cảm vuốt ve mà Tần Thâm mang lại rõ ràng hơn bao giờ hết, sự thoải mái từ những vết chai cùng cường độ phù hợp vọt thẳng lên đại não cậu, kích thích đến từng lỗ chân lông.
Không bao lâu, Nhan Húc lập tức bắn trên tay Tần Thâm, còn vươn vãi xuống mặt bàn, rất nhiều.
“Em…” Vầng trán trắng nõn của Nhan Húc đổ một tầng mồ hôi mỏng, muốn mở miệng nói gì đó để lấy lại mặt mũi, chợt Tần Thâm xoay cậu qua, giơ ngón cái ấn môi dưới của cậu, luồn đầu lưỡi vào khuấy đảo khiến cậu không còn đoái hoài gì đến chuyện mất mặt của mình nữa.
Khi Tần Thâm chạm tới nơi bí ẩn kia, thì ngón tay cậu bấu chặt lấy áo hắn.
Tần Thâm cởi áo len, bên trong chỉ mặc một cái áo ngắn tay, lộ ra nửa thân trên với đường cong cơ bắp cuồn cuộn cân xứng đẹp mắt.
Nhan Húc thấy thế cũng cởi áo ngoài ra, còn lại áo tay ống lửng rộng rãi, tương phản với làn da màu lúa mạch của Tần Thân, thì Nhan Húc cứ như mới được đào ra từ đống tuyết trắng, theo đường viền cổ áo ta có thể thấy xương quai xanh xinh xắn cùng với cánh tay đầy đặn nhỏ gầy.
Tần Thâm vòng tay vây cậu trong lòng, nhéo má cậu nói: “Vậy mà kêu lạnh, lạnh mà em chỉ mặc có hai lớp áo thế này đây.”
Nhan Húc tựa vào ngực hắn, nhiệt độ cơ thể của hai người giao hòa qua tầng vải mỏng mùa hạ, “Em sợ xấu mà anh.”
Tần Thâm vuốt ve Nhan Húc: “Em mặc sao cũng đều đẹp, nên ngày mai em mặc đồ mùa thu vào cho anh nghe chưa.”
Nhan Húc “Dạ vâng” gật đầu, lần mò hôn hầu kết của Tần Thâm, xong lại có cảm giác trái cổ của hắn hơi chuyển động.
Tần Thâm bắt lấy tay Nhan Nhúc rồi tiện thế ẳm cậu lên giường, trong lúc đang hôn, tay hắn không tự chủ mà trượt xuống bờ mông cậu nắn bóp, Nhan Húc nhấc eo, phối hợp để hắn cởi quần cậu ra.
Ngón tay Tần Thâm tùy ý xoa mông cậu, gò bồng trắng nõn mềm mại đầy một bàn tay, khiến người ta chỉ muốn nắm mãi không buông, Nhan Húc mẫn cảm rên rỉ, cái mông vừa nhúc nhích, thì đã bị hắn ngậm lấy đầu lười mút mát.
Nhan Húc vươn tay đụng đến dây lưng quần của hắn.
Tần Thâm ngừng mọi hành động trong tích tắc.
Trên phương diện này hắn đã được huấn luyện một cách chuyên nghiệp, dục vọng đương nhiên là sẽ có, và mỗi khi nó trỗi dậy thì chỉ cần nhịn một chút là sẽ qua.
Nhưng đêm nay lại khác.
Tại thời khác ngón chân Nhan Húc giẫm lên trêu đùa, hắn đã có phản ứng, vừa nãy lúc hắn giúp cậu giải quyết, thì hắn đã lập tức cương cứng đến khó chịu.
…..
Tần Thâm xoay đầu liền thấy Nhan Húc đang nhìn mình chằm chằm, đôi mắt cậu tựa như cánh hoa đào đọng sương, ướt nhẹp mà toát lên sự ái muội cùng xấu hổ.
Khi Tần Thâm quay lại, cậu kéo chăn che nửa khuôn mặt, thật trông giống như nàng dâu đang thẹn thùng.
Tần Thâm ôm lấy Nhan Húc đang quấn trong chăn dày: “Em muốn tắm không?”
Nhan Húc lắc đầu, trườn tới gần Tần Thâm, tựa đầu lên vai hắn.
“Em lạnh không?”
Nhan Húc lại lắc đầu.
Tần Thâm ngắm bộ dạng xấu hổ của cậu, trông vừa buồn cười vừa đáng yêu, xấu xa chọc ghẹo: “Sao trông em có vẻ mệt vậy?”
Nhan Húc không rõ mình có mệt hay không, tuy bây giờ cậu không muốn cử động, nhưng tinh thần lại rất phấn chấn, chỉ cần ngửi thấy mùi vị trên người Tần Thâm thì cậu đã liên tưởng đến những chuyện khó miêu tả thành lời rồi.
Cậu phát ra giọng nói khàn khàn trả lời: “Chắc do anh Thâm mạnh quá thôi.”
Tần Thâm trầm mặc hai giây, sờ lỗ tai vẫn còn nòng cháy của cậu, hỏi: “Mông em còn đau không?”
Nhan Húc lắc đầu tiếp.
Tần Thâm thò lòng bàn tay hơi lạnh vào trong chăn nắm tay Nhan Húc, Nhan Húc: “Sẽ phát ra tiếng đó anh.”
Vừa rồi âm thanh chân giường ma sát mặt đất vang vọng khiến cậu hoảng hồn vô cùng.
Tần Thâm bế cậu, đóng cửa sổ lại, trải cái mền xuống sàn, vịn eo Nhan Húc, “Em đứng ở đây sẽ không phát ra tiếng nữa.”
Nhan Húc trần truồng đứng quay lưng về phía máy điều hòa đang phà phà thổi khí, giẫm chân trên sàn, Tần Thâm từ phía sau ôm chầm lấy cậu, ngón tay cậu áp lên của sổ bằng kính lạnh buốt, thở ra hơi nóng, đồng tử rung động nhìn nhưng đóa hoa bên ngoài
Rạng sáng ngày hôm sau, bà nội nấu xong chè trôi nước, chỉ có mình Tần Thâm ăn sáng.
Nhan Húc giãy giụa định ngồi dậy thì bị Tần Thâm ấn xuống lại.
“Bà nội sẽ nghĩ em lười biếng mất.”
“Không đâu em, em cứ ngủ đi, cho dù em có nằm lì trên giường bà nội cũng sẽ thấy em là ngoan nhất.”
Rốt cuộc Nhan Húc có tâm nhưng không đủ lực, toàn thân nhức mỏi mà thiếp đi.
Tần Thâm sợ cậu ngã bệnh, thỉnh thoảng lại đi tới sờ trán cậu kiểm tra, sau đó thì dứt khoát ngồi trên giường luôn, nắm tay Nhan Húc xem máy tính để ngay đùi.
Nhúc Húc ngủ đến khi tự tỉnh, Tần Thâm khép máy tính, tháo tai nghe, nâng tay cậu lên hôn cái chụt, nhìn dáng vẻ mơ màng của cậu, nói: “Vợ à, em dậy rồi.”
Nhan Húc lập tức tỉnh táo, trợn tròn mắt trừng Tần Thâm vài giây, xong lại tính nằm tiếp.
Cậu chưa muốn rời giường, đợi đến lúc bà nội gọi cậu ra ăn cơm, thì cậu mới rề rà đỡ tường cố gắng đi đứng một cách tự nhiên nhất.
Tri kỷ của nhau tốt thì tốt thật, nhưng cái giá phải trả hơi cao.
Tần Thâm thấy cậu cẩn thận từng li từng tí bước đi, hắn nắm tay thành nấm đấm ho khan một tiếng, sau lại không kìm nổi mà nở nụ cười rất chi là lưu manh.
Khi bà nội có việc phải đi, trong nhà chỉ còn hai người họ, Nhan Húc ôm bảo bảo giữ ấm đứng đấy, ngồi không được mà đứng cũng không xong, nên càng không muốn ra khỏi nhà, vẻ mặt xoắn xuýt xem TV, dựa sát Tân Thâm nói mình muốn coi một bộ phim phóng sự mình đã tải trong máy tính.
« Du hành trong cơ thể con người », là một bộ phim phóng sự về y học, trong máy tính Nhan Húc tải không ít những bộ phim có chủ đề tương tự.
Tần Thâm giúp cậu lấy máy tính, cứ như cánh tay của cậu không thể cử động, sai hắn nhập mật khẩu mở máy lên.
Tần Thâm đứng bên cạnh, vai lưng thẳng tắp, tư thế đoan chính, nâng máy tính theo một góc chín mươi độ.
Nhan Húc hỏi: “Anh Thâm, anh còn phụ trách về kỹ thuật công nghệ nữa sao?”
Cậu hỏi một cách đầy ẩn ý và cẩn trọng, khiến Tần Thâm cong miệng mỉm cười, vừa nhấp chuột vào thư mục “Tư liệu học tập” trong ổ C, vừa trả lời: “Không em, nhưng vẫn phải biết đôi chút, để tránh khi có chuyện xảy ra lại trở tay không kịp.”
Nhan Húc định hỏi thêm vài câu, nhưng bỗng thấy thu mục được mở ra thì sốc nặng.
Trong đó toàn là phim tiếng Anh, có cả tiếng Nhật, và xen kẽ số đó có một bộ tiếng Trung “Mị nam mê tình hệ liệt” chình ình trước mắt.
Tần Thâm nghiêng đầu ngó Nhan Húc.
“Em chưa từng xem đâu anh.” Nhan Húc lập tức giải thích, “Là tứ ca bắn qua cho em, em chưa xem thật đó.”
Tần Thâm: “Thế thì anh với em cùng xem thử đi.”
Nói xong nhấp đại một bộ có tên “Thư viện Hatten”, trên màn hình xuất hiện vòng tròn của trình phát video ở chế độ đang tải, rồi sau đó hiện lên dòng chữ “Bạn có muốn tiếp tục xem đoạn đã dừng….”
Hơi thở như bị tắc nghẽn.
Nhan Húc cúi đầu nhìn mũi dép, qua vài giây, tiếng rên rỉ làm người ta mặt đỏ tim đập văng văng bên tai, cậu ngẩng đầu lên thì thấy Tần Thâm đang xem máy tính, “Em chỉ xem có chút thôi à, với lại giọng điệu không dễ nghe gì hết.”
Tần Thâm gật đầu, nghe rất giả tạo, không hay, lúc Nhan Húc gọi giường hoàn toàn không phải kiểu như vậy.
Nhan Húc thấy hắn vẫn còn xem, cậu nóng nảy nói: “Loại phim này không chân thật chút nào. Em không xem đâu, anh xóa cho em đi. Sau này em sẽ không bao giờ đụng vào nữa.”
Tần Thâm nghe theo cậu xóa đi, cho nó vô thùng rác, rồi tìm giúp cậu thư mục tư liệu học tập chân chính, cùng Nhan Húc xem hơn nữa giờ.
Nhan Húc đứng lâu mềm giọng kêu mình đau thắt lưng, Tần Thâm nhẹ nhàng xoa bóp cho cậu, xong cõng cậu đi ra sân.
Khi Nhan Húc nằm trên lưng Tần Thâm thiu thiu buồn ngủ, thì chợt cửa ngoài sân bật mở, cả đoàn người vừa mới đẩy cửa lập tức thấy hai người đang xếp chồng lên nhau đứng trong sân.
Nhan Húc cùng vài đôi mắt ngoài ấy đối diện, cậu muốn trượt xuống, nhưng lại bị Tần Thâm giữ chặt đùi không cho động, thế là đành phải duy trì tư thế như vậy, gọi: “Sư phó, sư huynh.”
“Nhan Húc đau bụng, con cõng em ấy đi tản bộ.”
Lời Tần Thâm nói rất nhẹ nhàng tự nhiên, mặc dù hành động lúc này của hắn và Nhan Húc đều toát ra sự ngây thơ trẻ con.
Sư phó nhìn cả hai người.
Những sư huynh khác đều đồng thời nghe được âm thanh nuốt nước bọt của chính mình.
Sư phó: “Có còn nhỏ nhắn gì nữa đâu, phải cõng mới chịu, hai đứa dính nhau thật đấy.”
Mấy người khác im ắng thở hắt một hơi.
Tần Thâm không chút hoang mang thả Nhan Húc xuống, khoác tay lên vai cậu, “Em ấy không nặng mà thầy.”
Sư phó nhất thời không tìm được lý do để phản bác, mà cũng chả thèm để ý: “Hai con tranh thủ thay đồ đi, thầy dẫn mấy đứa ra ngoài ăn bữa cơm.”
Buổi tối khi đưa mọi người về, tinh thần Nhan Húc đã tốt hơn hồi chiều rất nhiều, hào hứng muốn cùng Tần Thâm đi dạo.
Lúc sư phó thấy cảnh Nhan Húc kề sát cánh tay Tần Thâm, thì hơi nhăn mày.
Ông hỏi bà nội Tần Thâm: “Sao thập hai cứ như mãi không lớn thế bác? Hồi nhỏ suốt ngày kè kè bên Tần Thâm, mà bây giờ cũng vậy không thay đổi.”
Bà nội tủm tỉm cười nhìn bóng lưng hai người dần xa, “Chỗ nào chưa trưởng thành chứ? Húc Húc đã lên đại học rồi, chỉ đơn giản là tình cảm của hai đứa nó chưa bao giờ thay đổi mà thôi.”
Từ đó tới giờ sư phó cũng đã quen thấy cảnh cả hai luôn dính lấy nhau, cảm thấy lời của bà nội rất có lý, nên không thèm bận tâm tới nữa.
Trong dịp năm mới, Nhan Húc nhận được phong bì màu đỏ lớn với con số một vạn lẻ một.
Chương 36: Phiên ngoại 05: Tuổi trẻ vội vàng
“Không nỡ? Đó là bởi vì không có đem ngươi bức đến tuyệt lộ.”
Dương Mục Tâm lần đầu tiên nghe được những lời này là mười bốn tuổi thời điểm.
Khi đó cha hắn không biết ra ngoài dạng gì tâm lý cho mượn vay nặng lãi, tựa như không ai biết hắn đứng ở trên lầu nhảy xuống một khắc này đang suy nghĩ gì đồng dạng.
Đã nhiều năm như vậy, hắn cũng chỉ nhớ kỹ đại cô lúc ấy đối với hắn mụ mụ nói một câu nói kia, hiện tại nhớ tới vẫn là sẽ để cho chấn động trong lòng, giống như có thể ngầm trộm nghe đến mỗi người tiếng khóc.
Hắn mụ mụ đang khóc, mụ nội nó cũng ở đây khóc, hắn đứng tại một môn chi cách, cúi đầu nhìn mình cái bóng, nhà chỉ có bốn bức tường, bất kỳ cái gì thanh âm đều lộ ra rất lớn, hắn cảm giác được ngạt thở, bị hắc ám băng lãnh cái bóng đứng ở nguyên địa.
Cha hắn sau khi chết nửa năm, cũng là hắn mùng hai ngày nào đó tan học, hắn chạy về nhà.
Đoạn thời gian kia hắn đều là chạy trước về nhà, sợ hãi trong nhà lại tới người, lại sợ trong nhà không có ai.
Ngày đó đòi nợ người không có tới, trong nhà rất sạch sẽ, chỉ có nãi nãi ở nhà, từ ngày đó trở đi, cũng chỉ có nãi nãi ở nhà một mình.
Dương Mục Tâm không có chuẩn bị kỹ càng một trận dự kiến đến vứt bỏ, hắn đêm đó ngồi ở trong phòng khàn giọng thổn thức, ngày thứ hai nói cho nãi nãi hắn không lên học được.
Nhưng là có chín năm giáo dục bắt buộc, còn có sư phụ hắn, tại không có đi trường học ngày thứ hai, liền bị sư phụ hắn đem hắn từ nhà ga ôm trở về, chịu dừng lại đánh, ở trường học bị lão sư thay phiên làm việc.
Sư phó còn để cùng hắn một cấp ba sư huynh mỗi ngày tiễn hắn trở về, buổi sáng chờ hắn cùng đi học.
Sư phụ hắn mở ra võ quán, chỉ cần sư phó nghĩ, cũng rất có thể trở thành nơi đó hắc ác thế lực, cho nên Dương Mục Tâm chỉ cần bị đánh, sư phụ hắn liền sẽ đi tìm người làm đòi nợ, thuận tiện sẽ giúp hắn còn một điểm tiền.
Nhưng là số tiền kia là trả không hết.
Mụ nội nó một tháng xã bảo đảm là một ngàn hai, nhưng là nhà bọn hắn mỗi tháng phải trả một vạn, đây là sư phụ hắn trước giúp hắn trả một bộ phận, cùng đám người ẩu sau thương lượng ra.
Dương Mục Tâm tính qua, bảo trì vân nhanh hắn phải trả ba mươi năm.
Dương Mục Tâm biết mình cả một đời đều hủy, cả đời này đều sẽ đặt ở nặng nề nợ nần cùng ân tình bên trong, đương nhiên hắn vẫn là duy trì nói không chừng mình ngày nào sẽ phát đại tài mỹ hảo hi vọng.
Đoạn thời gian kia hắn giống như là bị người bóp lấy yết hầu, muốn kiếm tiền ý nghĩ cấp bách lại mãnh liệt.
Nhưng là tiền tuyệt không dễ kiếm, giống hắn dạng này niên kỷ không đủ, thời gian không nhiều học sinh càng là.
Có một loại đêm khuya thị trường, mua các loại nội tạng, lão bản từ mười giờ tối bắt đầu mở tiệm, một mực lái đến giữa trưa tầm mười giờ.
Dương Mục Tâm liền giúp người thủ từ hai điểm đến năm điểm đoạn thời gian kia.
Có một lần, hắn sớm trở về, không nghĩ bình thường như vậy đuổi, trời vẫn là hắc, lóe lên đèn đường trên đường chỉ có bảo vệ môi trường công nhân đang đánh quét, Dương Mục Tâm nhớ tới nhìn qua dốc lòng cố sự cái gì “XX 4:30” “Rạng sáng xxx”, bàn học của người khác cùng sân bóng rổ, máu của hắn tanh cái thớt gỗ cùng ruột khối thịt.
Có chút tự giễu cùng khó chịu cười cười, sau đó hắn sẽ khóc.
Không phải là bởi vì mình hối hận vận mệnh, mà là thấy được phía trước mặc hoàng mã giáp quét đường người là hắn sáu mươi ba tuổi nãi nãi.
Khi hắn mẹ sau khi đi, Dương Mục Tâm hận không thể chỉ thiên chỉ thề mình tuyệt đối sẽ chống lên cái nhà này, nhưng lại không biết khi hắn buổi sáng sau khi ra cửa, nãi nãi cũng lặng lẽ đi theo đi ra ngoài, hắn còn tưởng rằng mỗi ngày ở nhà cho hắn làm điểm tâm người là vừa vặn lên.
Một nháy mắt, thiếu niên thống khổ nửa ngồi xuống dưới, dưới đèn đường cái bóng giống như là hắn mười bốn tuổi linh hồn, rung động xé rách, tại phố dài đèn lớn cùng nhau dập tắt thời điểm, Dương Mục Tâm triệt để vội vàng lại không hề có một tiếng động kết thúc hắn thời đại thiếu niên.
Thi cấp ba xong một nghỉ hè, Dương Mục Tâm đều ở đây các loại địa phương làm công, tại Ngư Long xen lẫn trong KTV gặp chúc nguyên, người khác gọi hắn “Năm thứ ba đại học nguyên”, hoặc là “Nguyên ca”.
Dương Mục Tâm có thể đi được KTV làm công cũng là hắn giúp một tay, năm thứ ba đại học nguyên nhìn trúng hắn chỗ nào, có thể là tuổi còn nhỏ, bộ dáng khá đẹp, mặc áo vest nhỏ eo rất nhỏ, bất quá hắn lúc ấy còn không biết nam eo nhỏ có cái gì đẹp mắt.
Năm thứ ba đại học nguyên dạy hắn uống rượu, dạy hắn hút thuốc, Dương Mục Tâm cũng đi theo gọi hắn “Nguyên ca”, ở hắn nơi đó đi làm ngày đêm điên đảo, sẽ còn bồi người uống rượu, nhưng là trích phần trăm rất cao.
Dương Mục Tâm một tháng cao nhất có thể cầm tới hơn sáu ngàn, tăng thêm nãi nãi làm công tiền kiếm được một hai ngàn, miễn cưỡng đem thời gian qua xuống dưới.
Lúc học lớp mười hắn hướng trường học thân thỉnh không lên tự học buổi tối, tiếp tục tại năm thứ ba đại học nguyên nơi đó làm công.
Lão sư lúc đầu không đáp ứng, hắn cầm hai trăm khối tiền ra.
“Dương Mục Tâm, ngươi không phải muốn hối lộ ta đi?”
“Sao có thể, đây chính là trên người của ta duy nhất tiền. Cha ta cho mượn vay nặng lãi, ta đánh hai tháng công, tiền kiếm cũng không đủ trả lại hắn số lẻ, nhà ta hôm qua mới bị đòi nợ. Ngài không đáp ứng ta, không đến học kỳ sau ngài trong lớp khả năng sẽ không ta.”
“… Ngươi còn uy hiếp ta?”
“Cũng không, đây không phải lời nói thật cùng ngài nói sao? Ngài không đáp ứng chính là cho ta đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, ngài nếu là đáp ứng chính là cho ta đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.”
Lúc ấy Dương Mục Tâm đã nhiễm lênKTV quan hệ xã hội dịu dàng giọng điệu, cười tủm tỉm nói chuyện bộ dáng lại ngọt ngào lại vô hại, để cho người ta bán tín bán nghi.
Chủ nhiệm lớp nhất thời không biết nên nói cái gì, mình gọi điện thoại đi tìm hiểu tình huống, lại tìm hắn làm tư tưởng công việc, cuối cùng nhỏ giọng đề nghị:
“Ngươi cần trợ giúp gì sao? Lão sư có thể an bài một nặc danh quyên…”
Dương Mục Tâm tranh thủ thời gian dừng lại chủ nhiệm lớp ái tâm, “Đừng, ngài cũng đừng.”
Chủ nhiệm lớp cũng sợ làm bị thương hắn tự tôn, bị hắn cự tuyệt về sau, liền miễn cưỡng đồng ý mở cho hắn đèn xanh để hắn đi làm công, một con dặn dò hắn phải chú ý an toàn.
Dương Mục Tâm không biết sợ, hắn nhiều năm như vậy tán đả cũng không phải học uổng công.
Bất quá tại KTV có tranh chấp thời điểm hắn vẫn là sẽ tận lực trầm mặc, tại ngư long hỗn tạp thế giới bên trong hắn thật sớm thấy rõ ràng giữa người và người chênh lệch.
Sinh hoạt dạy cho hắn ngoại trừ không thể dừng lại bên ngoài, đại khái chính là muốn đi học cho giỏi.
Tại đục ngầu trong hoàn cảnh, Dương Mục Tâm càng phát ra rõ ràng, hắn một mực liều mạng thoát khỏi ngay tại lúc này bùn nhão giống nhau nhân sinh, hắn sẽ đi ra, nhất định sẽ đi ra ngoài.
Mà năm thứ ba đại học nguyên rất chiếu cố hắn, cũng không để ý hắn ngẫu nhiên ở phòng nghỉ đuổi làm việc, trích phần trăm cũng chưa từng có ít qua hắn.
Dương Mục Tâm cũng đã rất nghe nguyên ca, bình thường gọi hắn đi bồi tửu ăn cơm, hắn liền sẽ đi, nhận biết không ít dáng vẻ lưu manh người, trong đó còn có đến nhà hắn muốn qua nợ.
Đòi nợ người cũng là nhìn người làm việc, giống Dương Mục Tâm bọn hắn nhìn như vậy lấy liền không trả nổi, sợ người chạy, bọn hắn sẽ ba ngày hai đầu đến xem, bình thường chọn Dương Mục Tâm không có ở đây thời điểm đe dọa lão nhân, sẽ ngàn dặm truy tung hắn cháu trai, còn tuyên bố sẽ vểnh lên con của hắn mộ phần.
Mà Dương Mục Tâm nếu là ở đây, mười lần có tám lần đều sẽ đánh nhau.
Dương Mục Tâm có lưu manh giác ngộ, biết mình vị thành niên, mỗi lần ra tay đều đặc biệt hung ác.
Cho nên cừu nhân gặp mặt, Dương Mục Tâm liền biết đến chuyện xấu.
Kia cao lớn thô kệch mập mạp không có hảo ý cười: “Tiểu tử này ta biết, lớn lên giống cái tiểu nương môn, đánh nhau bỗng nhiên rất, tam tử cánh tay bây giờ còn treo, vậy mà tại ngươi nơi này, một đêm bao nhiêu tiền?”
Năm thứ ba đại học nguyên nói: “Đây là ta tân thu đệ đệ, rất ngoan. Tam tử khẳng định không ít tìm hắn gây phiền phức, đều là đến uống rượu huynh đệ, chuyện lúc trước trước hết không đề cập nữa.”
“Khó mà làm được, lại gặp được chính là duyên phận, ta còn tìm hắn nói dóc nói dóc tam tử chuyện.”
Dương Mục Tâm ôm một bình rượu quá khứ, tất cả mọi người cho là hắn muốn đánh nhau, muốn đem hắn ngăn lại, hắn đứng tại mập mạp mấy bước bên ngoài liền cười lên: “Hổ ca, chuyện lúc trước là ngài thủ hạ chính là người đi trước nãi nãi ta nhà trêu chọc, mặc dù nói thiếu nợ thì trả tiền thiên kinh địa nghĩa, nhưng là bọn hắn làm như vậy cũng thiếu chút ý tứ, ta tuổi còn nhỏ ra tay không có nặng nhẹ, ngài thứ lỗi, hôm nay là nguyên ca tràng tử, mời ngài coi như bồi tội, ta xong rồi ngài tùy ý.”
Bình thổi đối Dương Mục Tâm tới nói không tính việc khó, nhưng là thiếu niên giơ lên thon dài cái cổ, sợi tóc đen sì xẹt qua lớn lên lông mày xương, rơi ánh đèn trên mặt có một loại sứ trắng giống nhau cảm nhận, còn rất có thưởng thức tính, Dương Mục Tâm uống xong thời điểm chung quanh đều là huýt sáo thanh âm.
Dương Mục Tâm đối người đổ một chút bình rượu, mang theo vỏ chai rượu trở lại năm thứ ba đại học nguyên bên người thời điểm, năm thứ ba đại học nguyên vỗ một cái tay của hắn, nói: “Làm rất tốt.”
Dương Mục Tâm cười cười, rút tay về được.
Hắn cho năm thứ ba đại học nguyên mặt mũi, năm thứ ba đại học nguyên đối với hắn thì tốt hơn, còn lăn lộn đến một nhỏ lĩnh ban.
Sau lưng năm thứ ba đại học nguyên bằng hữu nói thế nào hắn hắn cũng biết, mặc dù sẽ không thiếu khối thịt, hắn cũng là khách khí đi theo bên người thân để cho người một tiếng “Nguyên ca”, nhưng là Dương Mục Tâm không muốn làm.
Có một ngày năm thứ ba đại học Nguyên Nhượng hắn đi trong phòng uống rượu, Dương Mục Tâm ngồi ở một bên ăn hoa quả, hắn đối quả xoài dị ứng, bất quá chuyện này hắn ai cũng chưa nói qua, uống rượu trước ăn chút quả xoài, uống vài chén giống như là uống nhiều quá đồng dạng đỏ bừng cả khuôn mặt, là một cản rượu thật là tốt biện pháp.
Hôm nay tràng tử nhìn qua đều không phải là người tốt lành gì, Dương Mục Tâm không muốn cùng bọn họ chơi.
“Tâm tâm.”
Bỗng nhiên có người gọi như vậy hắn, hắn còn không có kịp phản ứng, chờ kịp phản ứng thời điểm buồn nôn đến trong miệng quả xoài đều nuốt không trôi.
Năm thứ ba đại học nguyên ở bên kia vỗ vỗ bên cạnh mình chỗ ngồi.
Dương Mục Tâm đi sang ngồi cùng hắn đụng một cái chén rượu, suy nghĩ đem mình từ chức chuyện nói.
Năm thứ ba đại học Nguyên Nhượng hắn học tập cho giỏi, không có việc gì cũng có thể tới chơi, sau đó tay dựng sau lưng hắn, mở một bình mới, rót vào mình cái chén, nói: “Nếm thử cái này, ta vừa mua rượu tây, bốn Locke, nói là một bình uống liền có thể nhỏ nhặt.”
Dương Mục Tâm nhìn chằm chằm đưa tới mình bên miệng chén rượu, nghe cồn vị không nồng, nói: “Ta gần nhất bị cảm, dùng mình cái chén uống là được.”
“Không có việc gì, ta không ngại, nếm thử.”
Dương Mục Tâm nhận lấy biết nghe lời phải uống.
Năm thứ ba đại học nguyên cũng đi theo cho hắn tục rượu, tay cũng một cách tự nhiên đặt ở hắn trên lưng, dựa chung một chỗ thời điểm mang theo nặng nề mùi khói cùng mùi rượu, hỏi: “Mặt của ngươi làm sao hồng như vậy? Hăng hái mà rồi?”
Dương Mục Tâm lắc đầu, nói: “Còn không có.”
Năm thứ ba đại học nguyên ngón tay sờ soạng một chút mặt của hắn, nói: “Tiểu hài mặt rất trượt.” Bờ môi như có như không đụng một cái mặt của hắn.
Tại bị quay sang thời điểm, Dương Mục Tâm buồn nôn hỏng, nhưng là hắn hay là tại ngắn ngủi một giây bên trong nghĩ đang tự hỏi đắc tội năm thứ ba đại học nguyên mình đến tổn thất bao nhiêu tiền.
Bất quá hành động nhanh hơn đại não, “Bành” cái chén đập tới, đưa tay một bạt tai: “Thao! Lão tử nói không thích nam nhân, cũng không cùng nam làm, con mẹ nó ngươi đầu óc có bệnh?”
Hắn trước khi đi hung hăng đạp một cước, trực tiếp đem bàn trà đạp bình di mấy tấc, đồ vật đổ một bàn.
Không có chạy đến, liền bị kéo trở về, năm thứ ba đại học nguyên khi hắn trên đầu đập một bình rượu, ngồi xổm xuống đối rượu một mặt rượu cùng máu Dương Mục Tâm nói: “Ngươi tin không tin ngươi sẽ trở về tìm ta.”
Trước đó rượu tây cùng dị ứng phản ứng cùng tiến lên đến, lại thêm kia một bình rượu xuống tới để Dương Mục Tâm kém chút ngất đi, hắn giật khóe miệng nở nụ cười gằn, hất ra những người khác đứng lên, nói: “Hòa nhau.”
Sờ sờ tác tác về đến nhà, trên đầu máu đã kết vảy, hắn từ trong nhà tìm một bình độ cao rượu đế, tưới vào trên vết thương.
—— Dương Mục Tâm là một nhân tinh, dựa vào tại năm thứ ba đại học nguyên nơi đó làm việc, dùng giá gốc ở hắn nơi đó lấy rượu, cầm rượu lại bán, kiếm lời không ít, dùng cũng không đau lòng.
Rửa sạch sẽ vết thương mới nhìn đến lỗ hổng này không khâu vết thương không được, lại hất lên quần áo đi ra ngoài.
Lúc này chỗ khám bệnh đều đóng cửa, Dương Mục Tâm dùng tiền treo một khám gấp liền bắt đầu hối hận mình và năm thứ ba đại học nguyên đánh nhau.
Bị gặm một ngụm cũng sẽ không dùng tiền.
Tại bệnh viện, y tá nhìn hắn bộ dạng này một thân mùi rượu, liền biết là cùng người đánh nhau làm.
Hắn cười hì hì hỏi: “Ta đây cái vết thương chính mình cũng đã khử trùng, tỷ tỷ có thể hay không cho ta tiện nghi một chút?”
Hơn bốn mươi tuổi bác sĩ tỷ tỷ án lấy đầu của hắn, nói: “Ít nói chuyện, không phải đợi lát nữa hủy khuôn mặt ta cũng không chịu trách nhiệm.”
“Tốt tốt tốt, vậy ngài nhưng điểm nhẹ, ta sợ nhất đau.”
“Sợ đau còn đi cùng người khô đỡ? Nhi tử ta liền cùng ngươi không chênh lệch nhiều, ngày nào không ở phía sau bên trên làm bị thương hắn cũng không thống khoái, cũng không biết yêu quý mình, thân thể tóc da thuộc về cha mẹ, xúc động trước đó cũng phải ngẫm lại cha mẹ đúng hay không?”
“Tê tê, nói với ngài đối với, đau đau đau, ngài cái này không quay đầu lại khách a? Ta lần sau cũng không tìm ngài.”
Bác sĩ nở nụ cười, nói: “Còn lần sau, không có lần sau, tuổi nhỏ như thế, đi học cho giỏi, cách cùng ngươi động thủ những cái được gọi là bằng hữu xa một chút.”
Dương Mục Tâm nhe răng trợn mắt đáp ứng, chờ trên đầu ba châm khe hở xong, hắn đối tấm gương chiếu chiếu, chỉ vào trên trán băng gạc, nói: “Có thể đem cái này lấy sao?”
Nãi nãi gần đây thân thể không tốt, hắn không muốn kích thích nàng lão nhân gia chịu đủ kinh hãi trái tim.
“Không thể, ba ngày sau tới để cho ta nhìn xem.” Bác sĩ lãnh khốc nói xong, lại nhìn đều trời vừa rạng sáng, hỏi, “Có người tiếp ngươi sao?”
Dương Mục Tâm nói: “Đi tới trở về.”
Dương Mục Tâm đứng lên nhảy hai lần, lại tranh thủ thời gian đỡ lấy đầu, đối bác sĩ bất đắc dĩ ánh mắt tranh thủ thời gian chạy ra khỏi phòng.
Bên ngoài trăng sáng đêm sơ, còn không phải rất lạnh, Dương Mục Tâm ngậm một điếu thuốc, quơ đi trở về, nghĩ đến năm thứ ba đại học nguyên cuối cùng tự nhủ lời nói, nở nụ cười.
Hắn cũng không phải lần đầu tiên nghe được lời tương tự.
Ta tin mẹ ngươi.