Được Voi Đòi Tiên - Khương Chi Ngư - Chương 4: Đồ Đàn ông giả tạo!
Phòng của Lạc Địch trước mắt đang trong tình trạng báo động lung lay sắp đổ, bất cứ lúc nào cũng có thể sập tan tành. Thế nhưng cậu lại cảm thấy, cho dù Tần Tắc Sùng thật sự muốn ngoại tình thì chị Thiên Chanh nhất định sẽ không đồng ý. Vậy nên tình hình trước mắt biết đâu lại không quá tệ.
Lạc Địch vẻ mặt tràn đầy tâm sự: “Được, sau khi quay về sẽ gửi cho anh.”
Tần Tắc Sùng làm như không thấy biểu tình của cậu, tâm trạng anh không tệ đáp: “Ừ, anh em hôm nay không tới đây, em có thể chơi thoải mái.”
Lạc Địch suy nghĩ giây lát rồi gật đầu. Bây giờ cậu làm gì có tâm tình cưỡi ngựa!!!
—
Thẩm Thiên Chanh hai ngày liên tiếp đưa Dương Duy lên bản tin, đúng lúc sự việc đang nóng thế nên bản thân cô cũng hot theo. Có người còn chạy đi nhắn tin cho weibo của đài hỏi thăm tin tức về cô. Cũng có người tới weibo của các đồng nghiệp khác nghe ngóng. Những MC có tiếng tăm họ căn bản chẳng thèm đoái hoài để ý. Còn những người không có thì lại rất hâm mộ Thẩm Thiên Chanh. Vừa tới Bắc Kinh đã được chọn là MC cố định. So với bản tin ban đêm thì bản tin sáng rất thoải mái, sau khi phát sóng xong thì chẳng còn việc gì nữa, có thể tan ca sớm.
Vì thế nên cả một buổi chiều, Thẩm Thiên Chanh đều ở trong trạng thái lười biếng.
Bà nội Lạc là minh tinh của thế kỉ trước, người hâm mộ có thể tham gia buổi đấu giá của bà hầu hết đều là những ông này bà nọ đã thành danh, thân phận không khác biệt lắm. Thẩm Thiên Chanh trở thành người chủ trì buổi đấu giá, lần đầu tiên đảm nhận vị trí đấu giá viên cho nên cô nhất định phải làm thật tốt. Mà để làm tốt thì trước tiên phải chọn trang phục phù hợp.
Đối với cô mà nói, muốn có đồ haute couture* rất đơn giản, nhưng nó không thích hợp với sự kiện hôm ấy.
*Haute Couture: Năm 1868, Chambre Syndicale de la Haute Couture (Nghiệp đoàn may đo cao cấp) được sáng lập. Họ có vai trò là nhà bảo vệ cho thời trang cao cấp. Đến năm 1908, cụm từ “haute couture” lần đầu tiên được sử dụng chính thức.Haute couture là nghệ thuật thiết kế nên một bộ trang phục hoàn toàn bằng tay. Sản phẩm vận dụng kỹ thuật tinh xảo của những người thợ lành nghề nhất (còn gọi là petit mains). Chất liệu vải và nguyên liệu phải đắt đỏ, quý hiếm. Khâu trang trí và kết hạt cũng phải được hoàn thiện bằng tay. Một thiết kế haute couture mất rất nhiều thời gian và công sức để hoàn thành. Do đó những thiết kế này không có mức giá cố định như thời trang may sẵn (ready-to-wear). Mỗi chiếc đầm thường là độc bản, được thiết kế và may theo số đo riêng của khách hàng quyền quý. Giá cả không phải là điều mà những nhân vật này quan tâm. Thậm chí, đôi khi các nhà mốt sẽ thiết kế các bộ sưu tập haute couture không để bán mà chỉ để trình diễn. Chúng được xem như những tác phẩm nghệ thuật, thể hiện tài năng sáng tạo không giới hạn của các nhà thiết kế.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Thẩm Thiên Chanh quyết định sẽ mặc sườn xám truyền thống. Một là nó hợp với chủ đề của buổi đấu giá, hai là nó đủ trang trọng. Lúc còn ở Ninh Thành, người lớn trong nhà đều thích sườn xám. Bên nhà cũ nhà họ Thẩm cũng có thợ may chuyên may sườn xám nên giờ chỉ cần lựa chọn hoa văn thích hợp là được.
Khi cô gọi điện về nhà cũ đúng lúc mọi người đều có mặt, bà nội cười vui hỏi cô: “Bà nghe nói hai hôm nay Thiên Chanh nhà mình rất hot nhé.”
Thẩm Thiên Chanh mỉm cười: “Không có đâu bà ơi. Đúng lúc gặp may thôi ạ, bà đừng nghe người khác nói lung tung.”
Bà nội dáng vẻ nghiêm túc: “Anh họ cháu nói cho bà đó.”
Thẩm Thiên Chanh thế mà lại không biết anh họ mình còn có cái sở thích hóng hớt buôn chuyện này: “Anh họ rảnh rỗi vậy chi bằng để anh ấy tài trợ cho cháu một cây búa đấu giá đi.”
Lời này vừa dứt, một giọng nam mát lạnh truyền tới: “Được luôn.”
Thẩm Thiên Chanh chỉ nói bừa thôi, ai ngờ anh ấy lại đồng ý nhanh như vậy: “Thật ạ?”
Thẩm Kinh Niên cười đáp: “Thật chứ.”
“Em biết anh họ hào phóng nhất mà.” Cô vui vẻ tắt máy. Cứ như vậy, buổi đấu giá hôm đó nhất định sẽ thành công rực rỡ.
Lúc này, Tiểu Trà gõ cửa: “Chị Thẩm ơi, chủ nhiệm tìm chị.”
Cô sửa sang lại đầu tóc quần áo rồi đi tới phòng làm việc của chủ nhiệm. Chủ nhiệm Nguyễn khi ấy đi Ninh Thành công tác vô tình gặp được Thẩm Thiên Chanh đang ghi hình. Chị ấy vừa nhìn đã chấm Thẩm Thiên Chanh ngay lập tức thế nên phải tốn rất nhiều công sức mới có thể điều người tới Bắc Kinh.
Thẩm Thiên Chanh mới đến hai ngày, bản tin buổi sáng chẳng ai theo dõi nay đã được nhiều người quan tâm. Chỉ cần không phải nổi lên nhờ tai tiếng, không đưa tin bừa bãi thì như bây giờ là đã thành công lắm rồi. Bởi vậy nên giờ chủ nhiệm Nguyễn nhìn Thẩm Thiên Chanh nhìn kiểu gì cũng thấy hài lòng.
“Trước đây để cô dẫn bản tin buổi sáng vốn là muốn để cô làm tạm thời một thời gian, đợi tới khi có lịch làm việc tốt hơn sẽ sắp xếp lại cho cô. Giờ xem ra buổi sáng cũng không tệ, không chuyển nữa chắc cũng được nhỉ.”
Thẩm Thiên Chanh chớp mắt: “Chủ nhiệm, vẫn nên đổi lịch cho em đi.”
Chủ nhiệm Nguyễn hỏi lại: “Sao thế, bởi vì bị mắng à?”
Cô mỉm cười: “Không phải ạ, đổi lịch dẫn thì em sẽ không phải dậy sớm nữa. Em muốn ngủ nướng lắm.”
“Lời thật lòng đây hả?” Chị ấy lắc đầu cười: “Chuyện của Dương Duy từ giờ em cứ mặc kệ đi, chúng ta đưa tin như vậy là đủ rồi, đừng để tâm tới nó.”
Thẩm Thiên Chanh rõ ràng hơn bất kì ai, chị ấy căn bản chưa lướt xem weibo của đài.
Từ phòng làm việc đi ra liền gặp Từ Thanh Chỉ vừa ghi hình xong đi tới, cô ấy tò mò: “Chủ nhiệm Nguyễn nghiêm khắc lắm, cô Thẩm có bị mắng không?”
Thẩm Thiên Chanh khẽ cười: “Không bị.”
Lúc này Tô Nguyệt Vi cũng nghiêng đầu nhìn qua phía này. Vốn dĩ cô ấy nhìn chằm chằm vị trí MC bản tin buổi sáng đã lâu, ai ngờ cuối cùng lại rơi vào tay người khác.
Từ Thanh Chỉ là MC show giải trí nên tiếp xúc nhiều với nghệ sĩ và người hâm mộ. Tuy rằng nhìn cô ấy có vẻ dịu dàng ấm áp, thế nhưng phong cách lại rất thẳng thắn.
“Fan Dương Duy đúng là quá đáng, chạy tới weibo đài mắng nhiều như vậy. Ngay cả những bài chả liên quan gì cũng nhảy vào mắng.”
Thẩm Thiên Chanh cười như gió thoảng mây bay: “Thế nên chủ nhiệm Nguyễn vừa khen tôi đó.”
Nghe tới đây, Tô Nguyệt Vi càng cảm thấy nhục nhã khó chịu. Lúc này một MC nam đi tới khẽ nói với cô ấy: “Cô Tô, cô đừng để ý. Có lẽ cô Thẩm chưa trải qua thất bại nên mới khoe khoang vậy thôi.”
Tô Nguyệt Vi: “………”
Anh đang an ủi tôi đó à?
Tô Nguyệt Vi nở nụ cười: “Không sao, chương trình đó cô Thẩm làm rất tốt, tôi còn phải học hỏi cô ấy nhiều.”
Nụ cười này dưới con mắt của người khác giống như đang cố cậy mạnh, càng khiến họ đau lòng.
—
Tiểu Trà đợi người quay lại, ngay lập tức cất điện thoại đi rồi hỏi: “Cô Thẩm, chủ nhiệm nói gì với chị vậy ạ?”
Thẩm Thiên Chanh đáp: “Không có gì đâu.”
Tiểu Trà ồ một tiếng: “Em vừa lên mạng, fan Dương Duy hình như không trụ nổi nữa rồi, chắc là tụi nó đã mất hết ý chí.”
Thẩm Thiên Chanh như không để ý ừ một tiếng. Cô không theo dõi Dương Duy, anh ta chẳng qua chỉ là một nhân vật trong bản tin của cô mà thôi.
“À đúng rồi, chị Thẩm ơi có rất nhiều người tò mò về chị đấy ạ. Chị có muốn lập một cái weibo không, mấy MC khác trong đài đều có hết.” Tiểu Trà lấy ví dụ: “Cô Tô bên cạnh nè, chị ấy có tới 1 triệu fan theo dõi. Bình thường chỉ cần đăng mấy cái thông báo hay cuộc sống hàng ngày thôi.”
Thẩm Thiên Chanh tùy ý nói: “Một triệu fan, nhiều thật đấy.”
Tiểu Trà giàu trí tưởng tượng cho rằng cô đang hâm mộ Tô Nguyệt Vi: “Chuyện này dễ mà. Chúng ta mua ít follow, nhìn vào sẽ thấy rất hot thôi.”
Thẩm Thiên Chanh bị chọc cười: “Không cần thiết đâu.”
Tuy rằng cô có tải weibo, thời đi học cũng tạo tài khoản. Khi ấy cũng thường xuyên đăng cuộc sống thường ngày cùng với bạn học, hiện tại thì lại chẳng dùng mấy.
Tiểu Trà nói tiếp: “Dựa theo độ hot của chị bây giờ nếu công khai weibo nói không chừng lượng fan sẽ tăng vọt luôn, ít nhất phải hơn 100 nghìn.”
Sau đấy cô bé nghe thấy giọng điệu thất vọng của Thẩm Thiên Chanh: “Mới 100 nghìn, vậy thôi chị không công khai đâu.”
“……”
“Nực cười biết bao.”
“Chị Thẩm, em đã hiểu ra một đạo lí đó chính là con người chỉ cần có tự tin là tốt lắm rồi.”
Thẩm Thiên Chanh bật cười, chẳng qua là nhắc tới chuyện weibo này thì cô liền nhớ tới lời của chủ nhiệm Nguyễn. Cô tò mò không biết rốt cuộc weibo đài truyền hình bị mắng tới mức độ nào rồi?
[Một cái đài truyền hình không kiểm chứng thông tin xem thật hay giả mà đã phát sóng!]
[Duy Duy nhà tôi đã thanh minh rồi, hi vọng cô MC nào đó biết tự trọng!]
[Cô MC họ Thẩm đừng ké fame idol tôi nữa được không? Bà thím mau cầm lấy thư luật sư gửi rồi cuốn gói về đài phát thanh cũ đi!]
Thẩm Thiên Chanh đọc tới đây hừ một tiếng: “Tiểu Trà, chị có xinh không?”
“Xinh lắm ạ!”
“Thế thì phải là chị gửi thư luật sư mới đúng.”
Tiểu Trà cũng thấy bình luận kia, cô bé cạn lời luôn: “Trong mắt bọn họ thì chỉ có idol nhà mình là đẹp nhất, những người khác đều là rác rưởi. Lăng kính người hâm mộ dày tới một trăm lớp, chị xinh đẹp như vậy chỉ cần không mù đều có thể thấy.”
Cô ấy nghĩ: “Chẳng qua là tốt nhất không nên dây vào đám fan đang nổi cơn điên này, bọn họ có thể làm ra bất cứ chuyện gì. Nguy hiểm lắm ạ.”
Thẩm Thiên Chanh nghĩ ngợi, an ninh ở khu nhà của Tần Tắc Sùng chắc tốt lắm nhỉ?
—
Bên phía Dương Duy, hai ngày liên tiếp nhìn thấy bản thân trên tin tức buổi sáng. Không chỉ vậy còn bị MC vô danh nào đó ké fame khiến anh ta tức điên lên rồi.
“Mau chóng đè độ thảo luận xuống, đợi chuyện này qua đi là được rồi.” Anh ta hít thở sâu: “Tôi không phạm pháp, tôi đã chia tay!”
Trợ lí cúi đầu nói: “Em đã nói với chị Vương, chị ấy chỉ nói đã biết rồi thôi ạ.”
Đúng lúc này người quản lí đẩy cửa đi vào, trên mặt không biểu tình lên tiếng: “Tức giận với một MC làm gì, điều cần làm bây giờ là ổn định fandom.”
“Hotsearch thì sao?”
“Phía trên chưa có động tĩnh gì, cậu tự giải quyết ổn thỏa đi.”
Trong lòng Dương Duy loạn lên, đã hai ngày trôi qua mà cấp trên công ty vẫn chưa ra tay xử lí, rất có thể bọn họ đã lựa chọn bỏ rơi cậu ta rồi.
Không được, không thể ngồi yên chờ chết được.
Quản lí vừa đi khỏi, Dương Duy bèn gọi một cuộc điện thoại: “Chị, gần đây em gặp phải chuyện phiền phức, trước đây chị….”
Người ở đầu dây bên kia không để ý hỏi: “Ai vậy?”
Dương Duy cắn răng nặn ra một nụ cười: “Em là Dương Duy, gần đây chắc chị bận lắm ạ?”
“Nhớ ra rồi, hai ngày nay đâu đâu cũng thấy cậu.” Tổng giám đốc Ngô cười “Không ai nói cho cậu biết rằng đừng liên lạc với tôi nữa sao?”
“Chị…”
“Tôi nuôi cậu là để cậu làm xằng làm bậy với người khác sau lưng tôi à?”
Dương Duy thấp giọng năn nỉ cầu cứu, cuối cùng người kia cũng cho cậu ta một câu trả lời: “Vậy đi, thứ sáu tuần sau cậu tới chỗ này một chuyến.”
Dù gì cũng là người đàn ông mình từng thích, trên giường cũng coi như biết nghe lời. Trước đây chưa từng thấy cậu ta ngoan ngoãn như lúc này thế nên chị Ngô hơi mềm lòng.
Cho cậu ta một cơ hội.
Ngắt điện thoại, Dương Duy nhìn ba chữ Tân Vũ Lâu trong lòng lóe lên ánh sáng của hy vọng. Tân Vũ Lâu là một nơi nổi tiếng ở Bắc Kinh, nó không phải nơi mà người bình thường có thể tới. Cũng may bố mẹ cho cậu ta một vẻ ngoài sáng sủa. Chị Ngô nói hôm đó người kia của Tần Thị cũng sẽ tới.. Nếu có thể tiến vào Tần Thị thì scandal bây giờ chỉ như gió thoảng mây bay, rồi sẽ chẳng ai quan tâm tới nó nữa.
—
Lạc Địch tự mình mang thư mời buổi đấu giá tới Tần Thị, ngoài ra còn gửi tới nhà họ Châu cùng mấy gia tộc có qua lại thân thiết. Chuyện này suy cho cùng chẳng giấu được ai thế nên già trẻ gái trai ai nấy đều muốn tới tham dự.
Cậu xem xét lại sau đó dứt khoát làm lớn một lần luôn. Cũng may nhân duyên của Lạc Địch khá tốt, thêm nữa có vài người muốn bợ đỡ lấy lòng nên chỉ trong vài ngày thiết kế của buổi đấu giá đã được sắp xếp đâu vào đó.
Cứ như vậy, Lạc Địch bận đến mức miệng nổi đầy mụn nước, cậu tranh thủ gọi điện cho Thẩm Thiên Chanh: “Chị Thiên Chanh, chị phải giúp em thật tốt nhé.”
Thẩm Thiên Chanh đang thử sườn xám được gửi từ Ninh Thành tới, tùy tiện đáp: “Yên tâm đi, chẳng lẽ chị có thể khiến em thất vọng chắc?”
Người đẹp trong gương mặc một bộ sườn xám màu trắng, hoa văn trên vải mờ mờ ảo ảo phát sáng tựa như ánh trăng. Nhìn cô lúc này thanh cao thoát tục, trong trẻo động lòng người.
Thẩm Thiên Chanh quyết định sẽ đặt tên cho bộ đồ này là “Ánh Trăng Sáng”, tuyệt phối.
Anh họ cũng đã gửi búa đấu giá tới, nhìn nó vô cùng tinh xảo quý giá. Rõ ràng là anh ấy đã suy nghĩ tới kích thước lòng bàn tay cũng như lực bàn tay của cô, tuyệt đối sẽ không để tình huống cô làm rơi búa xảy ra. Trước đây có một đấu giá viên lỡ đập búa vào bình hoa dẫn đến phải bồi thường-.-
Tuy rằng Thẩm Thiên Chanh cô có thể đền, nhưng so với tiền thì cô càng cần mặt mũi hơn.
—Két.
Tiếng cửa phòng mở từ bên ngoài.
Trong gương xuất hiện hình dáng của người đàn ông, anh từ từ bước đến phía sau cô. Âu phục màu đen cùng với sườn xám màu trắng nhìn vô cùng xứng đôi.
“Sao thế?” Thẩm Thiên Chanh nhìn anh trong gương,
Ánh mắt anh nhìn xuống: “Vẫn chưa đủ hoàn mỹ.”
Vị trí ánh mắt của anh….
Thẩm Thiên Chanh đột nhiên hiểu ra, cô quay đầu lại, đôi mắt xinh đẹp trợn tròn: “Cũng không thấy lúc anh sờ rồi chê không hoàn mỹ.”
“….”
Tần Tắc Sùng thưởng thức động tác của cô: “Em cho rằng ý của anh là gì?”
Thẩm Thiên Chanh nhìn cái thái độ này của anh thì càng cáu hơn, thế mà anh còn dám hỏi ngược lại cô. Cô ưỡn ngực: “Bản thân anh nhìn vào đâu anh còn không rõ?”
Đồi núi bên dưới lớp sườn xám hiện càng rõ hơn.
Tần Tắc Sùng nhìn vài giây, anh bỗng bật cười, giọng nói lành lạnh: “Ý của anh là, chỗ này của em—”
Anh chỉ tay vào xương quai xanh của cô. Cách một lớp vải, Thẩm Thiên Chanh như cảm nhận được sự đụng chạm cũng như độ ấm từ tay anh. Bầu không khí xung quanh bỗng chốc trở nên mập mờ.
“Thêm một sợi dây chuyền ngọc trai sẽ càng hoàn hảo hơn.”
Cô nghe thấy bỗng chốc như đốm lửa bị dội nước lạnh: “Ồ.”
“Hôm đó em định mặc bộ này đi?”
Cô gật đầu: “Hợp đúng không, em thấy phong cách của Tân Vũ Lâu rất hợp với kiểu Trung Hoa truyền thống.”
Cô đẩy tay anh ra: “Làm nhàu váy của em bây giờ.”
“Rất hợp.”
—
Không giống như các buổi đấu giá chuyên nghiệp, buổi đấu giá mà Lạc Địch tổ chức nghiêng về phía tư nhân nhiều hơn. Tất cả đồ đầu giá đều lấy từ kho của bà nội Lạc.
Trừ những điểm tương đồng với các buổi đấu giá chuyên nghiệp, phần còn lại sẽ được tổ chức như một buổi yến hội.
Hôm ấy, Lạc Địch ở Tân Vũ Lâu bận tối tăm mặt mũi. Khi sắc trời dần tối, cuối cũng cùng rút ra được chút thời gian rảnh: “Chị Thiên Chanh, em tới đón chị nhé?”
Thẩm Thiên Chanh đáp: “Ừ em tới đi.”
Lạc Địch không yên tâm để người khác đi, hơn nữa nếu làm vậy thì sẽ thể hiện rằng cậu không xem trọng chị ấy, tới lúc đó cái mạng nhỏ này của cậu sẽ gặp nguy. Vì thế để tăng thêm thể diện cho người chị này, cậu đặc biệt lái chiếc siêu xe của anh mình đi.
Lái xe mui trần trên con đường rộng lớn, tâm trạng thoải mái khiến Lạc Địch vui tới mức ngay cả chuyện idol sập phòng cũng quên luôn.
—
“Tổng giám đốc Tần, nghe nói ngài muốn tới Tân Vũ Lâu, có thể cùng đi không?”
Hội nghị vừa kết thúc, đối tác chủ động đưa ra lời đề nghị.
Tần Tắc Sùng nhìn sắc trời bên ngoài rồi cười một tiếng: “Không được rồi, tôi còn có việc khác nên buổi tối mới qua đó.”
Sau khi đối tác rời khỏi, thư kí mang điện thoại vào: “Phu nhân chuẩn bị xong rồi ạ.”
Thẩm Thiên Chanh làm đẹp ở spa xong rồi lại chuẩn bị đâu vào đó, khi cô đang thưởng thức vẻ đẹp của mình thì đã thấy người đàn ông ngồi ở phía sau.
Cô bị dọa giật mình: “Sao anh lại ngồi đó, xuất quỷ nhập thần giống như ma vậy.”
Tần Tắc Sùng dáng vẻ lười biếng dựa vào lưng ghế, anh chậm rãi hỏi cô: “Vợ anh ở đây thì việc anh cũng ở đây kì lạ lắm à?” Những lúc anh không đứng đắn như bây giờ thì đôi mắt đào hoa càng trở nên hấp dẫn. Cộng thêm câu “vợ anh” đó khiến cho đôi tai cô hơi nóng.
—Chắc là do vừa từ spa ra thôi-.-
Thẩm Thiên Chanh đứng lên, đổi chủ đề câu chuyện: “Vậy cùng tới Tân Vũ Lâu đi.”
Lúc ra cửa, nhìn thấy người con trai đứng bên chiếc siêu xe hào nhoáng thì Thẩm Thiên Chanh mới nhớ ra bản thân đã đồng ý lời mời của người ta.
Lạc Địch cũng đã nhìn thấy cô, còn có…. người đàn ông bên cạnh cô.
Khuôn mặt đó, dáng người đó, đúng là thần tượng của cậu rồi!
Lạc Địch trợn to mắt, sao anh hai cũng tới đây?
Ý đồ xấu chắc luôn!
“Chị Thiên Chanh mau lên xe đi. Hôm nay chiếc mui trần này đảm bảo sẽ khiến chị trở thành người đẹp nhất tối nay!” Cậu không thể để anh hai thực hiện được suy nghĩ xấu xa.
Hôm nay vì muốn phối với sườn xám nên Thẩm Thiên Chanh đã chọn đi giày gót thấp, cô ngước lên nhìn người đàn ông bên cạnh: “Trước đó cậu ấy nói tới đón em, em cũng đồng ý rồi thế nên hay là anh…”
“Em xác định?” Tần Tắc Sùng cúi nhìn cô.
Thẩm Thiên Chanh khó xử chớp mắt, quyến rũ trong vô thức: “Hả?”
Khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch, giọng điệu nhẹ nhàng: “Bắc Kinh với Ninh Thành không giống nhau. Ở đây sương mù dày đặc, hơn nữa buổi tối còn có gió to.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Ngồi xe của nó, tạo hình của em sẽ loạn đó.”
Lạc Địch vừa chạy tới nghe thấy cả câu kiểu:??!!
Con bà nó, anh hai vậy mà lại là cái đồ giả tạo!
Kinh ngạc xong Lạc Địch xoắn nói một câu: “Chị đừng lo, em sẽ đóng mui xe lại.”
Thế nhưng không đợi cậu tìm từ để nói xong thì đã thấy Tần Tắc Sùng lên tiếng.
-Hết chương 4-