Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân - Trần Sâm Sâm - Chương 44
Sau khi Tống Nhiên về đến nhà, đóng cửa phòng ngủ, kéo rèm cửa sổ xuống xong mới đem hộp hồ sơ kia ra.
Anh nhìn chằm chằm hộp giấy kraft, hít một hơi thật sâu, chậm rãi mở ra, trong hộp là một xấp tài liệu cũ dày cộp, chất giấy mỏng đã bị ố vàng, vô cùng cũ kỹ.
Tống Nhiên cầm lấy xấp văn kiện kia, tỉ mỉ lật xem từng tờ một. Bên trong cũng không có nội dung gì bất thường, đơn giản là một ít tư liệu thời kỳ đầu của tập đoàn Tống Thị, lật tới giữa, Tống Nhiên hơi dừng tay.
Đó là biên bản cuộc họp hàng quý dài 13 trang, mà đoạn thứ 3 trang số 7, có câu như này: “Liên quan tới hạng mục chuyển nhượng XXX, đổng sự Tống Mẫn phản đối, đồng thời nguyện ý trích ra 5% cổ phần đang có trong tay tức là 1.75% cổ phần tập đoàn để tiến hành giao dịch. Đổng sự Tống Mẫn là một trong những người đồng sáng lập tập đoàn nên ý kiến của ông nhận được sự quan tâm nhất trí của hội đồng quản trị…”
Tống Mẫn, là tên của bố Tống Nhiên.
Tống Nhiên gắt gao nhìn chằm chằm dòng chữ kia, nhìn một hồi, sau đó chậm rãi thở ra một hơi, lại đem biên bản hội nghị này lật qua lật lại xem đi xem lại vài lần.
Thật ra biên bản hội nghị này cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua là một cuộc họp hàng quý của tập đoàn Tống thị năm xưa, hạng mục kia cũng chỉ là một hạng mục nhỏ, nhưng những dòng chữ này lại bao hàm một chuyện cực kỳ quan trọng ——Tống Mẫn, cũng chính là bố ruột Tống Nhiên, là người đồng sáng lập tập đoàn Tống thị, nắm giữ 35% cổ phần của Tống thị.
Tống Nhiên đầu óc hỗn loạn, bố anh cư nhiên là một trong những người thành lập tập đoàn Tống thị, còn nắm giữ đến tận 35% cổ phần, vậy mà những chuyện này anh căn bản không biết!
Coi như lúc bố mẹ qua đời anh mới ba tuổi, cái gì cũng không hiểu, nhưng bố mẹ Tống Thanh Sương, cũng chính là Tống Cương với Bách Văn Hinh, bọn họ tại sao không nói với anh?
Bọn họ chỉ nói với anh, Tống Cương với Tống Mẫn quen nhau khi còn ở trong quân đội, có giao tình sâu sắc, sau khi cải cách và mở cửa, Tống Cương chuyển qua làm kinh doanh thành lập tập đoàn Tống thị, mà vợ chồng Tống Mẫn từng là cố vấn cấp cao của tập toàn. Nhưng họ chưa từng nói với anh, Tống Mẫn là một trong những người sáng lập Tống thị, nắm giữ 35% cổ phần.
Tống Nhiên nắm chặt văn kiện kia, cẩn thận suy tư, đáy lòng dần dần trở nên lạnh lẽo, vì sao Tống Cương và Bách Văn Hinh phải che giấu những chuyện này? Sẽ không phải là… Bọn họ muốn nhân cơ hội mà chiếm 35% cổ phần kia chứ?
Nhưng nếu bọn họ muốn lấy cổ phần thì tại sao lại đón mình về Tống gia, chăm sóc chu toàn, vạn lần từ ái?
Tại sao? Trong lòng Tống Nhiên rối như tơ vò, cật lực nhớ lại những chuyện thời thơ ấu, nhớ lại những lời Tống Cương và Bách Văn Hinh đã từng nói.
Đúng rồi, có một lần trước khi anh chuẩn bị đi ngủ, dì Bách tự tay đắp chăn cho anh, sau đó nhét một con cún bông vào lòng anh, cười híp mắt hỏi: “Tiểu Nhiên, bố mẹ con có để lại cho con một ít giấy tờ công ty không? Nếu như có, nhất định phải nói cho dì nha, rất quan trọng đó.”
Anh mờ mịt lắc lắc đầu: “Dì Bách, con không biết.”
Dì Bách sâu sắc nhìn anh một chốc, đôi mắt từ ái kia tựa như chim ưng, dường như đang phán đoán rốt cuộc anh có nói dối hay không, sau đó cười nói: “Không biết thì thôi, sau này nếu Tiểu Nhiên nhớ tới, nhất định phải nói cho dì biết nha.”
Tống Nhiên nhớ lại những chi tiết kia, dần dần nảy ra một suy nghĩ kinh khủng.
Có lẽ… Có lẽ trong tay bố mẹ anh còn có một văn kiện quan trọng, một văn kiện về 35% cổ phần này, nếu như anh có thể kế thừa cổ phần đó thì địa vị trong Tống thị rất quan trọng. Mà Tống Cương với Bách Văn Hinh có lẽ cho rằng anh biết sự tồn tại của văn kiện này, cho nên mới nhận nuôi anh, lặng lẽ thăm dò, không ngừng khiến anh mềm lòng…
Tất cả đều là quỷ kế.
Tống Nhiên nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy mạch máu trong huyệt thái dương co rút đau đớn, anh dùng sức xoa xoa huyệt thái dương, cố gắng suy luận. Nếu mục đích ban đầu của Tống Cương Bách Văn Hinh nhận nuôi anh là vì cổ phần, như vậy cái chết của bố mẹ anh, cũng chính là vụ cướp giết người kia, rốt cuộc là ngoài ý muốn hay… mưu sát?
Mà Tống Thanh Sương có biết tất cả những chuyện này hay không?
… Hơn phân nửa là không biết, lúc bố mẹ anh bị sát hại, Tống Thanh Sương còn chưa sinh ra, mà lúc Tống Cương cùng Bách Văn Hinh gặp tai nạn xe cộ, Tống Thanh Sương cũng mới mười mấy tuổi.
Tuy rằng Tống Thanh Sương sau này trở thành bạch nhãn lang, nhưng tình cảm anh em khi còn bé của bọn họ vẫn là thật. Tống Thanh Sương thanh cao cao ngạo, không có khả năng có tâm cơ thâm trầm lừa gạt anh từ nhỏ đến lớn nhiều năm như vậy.
Tống Nhiên không tự chủ thở phào nhẹ nhõm, lại bắt đầu cân nhắc một vấn đề khác —— nếu như trong tay bố mẹ anh có phần văn kiện quan trọng liên quan đến 35% cổ phần Tống thị, vậy họ có khả năng sẽ cất giữ văn kiện ấy ở đâu được?
Anh cố gắng nhớ lại chuyện khi còn bé, nhưng những chuyện kia dù sao cũng đã quá lâu, ký ức mơ hồ, anh chỉ nhớ rõ bố mẹ dường như rất bận rộn, vì chuẩn bị dự án gì đó mà ngay cả nhà mình cũng bán đi, chỉ là lúc ấy anh thật sự quá nhỏ, cũng không rõ bố mẹ rốt cuộc đang bận cái gì.
Bây giờ nghĩ lại, lúc tập đoàn Tống thị vừa mới thành lập chỉ là một công ty nhỏ, đã từng có một đoạn thời gian vô cùng gian nan, bố mẹ bán gia sản có lẽ để lấy tiền duy trì công ty hoạt động.
Nếu nhà đã bị bán thì phần văn kiện kia sẽ ở đâu đây?
Tống Nhiên đang xuất thần nhớ lại chuyện cũ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng “Meoww~”, một đống lông xù nhảy lên đầu gối anh, dùng đầu nhỏ cọ người anh.
Tống Nhiên sợ hết hồn, nhanh chóng cúi đầu nhìn, Tiểu Hắc mở to đôi mắt tròn tròn xanh biếc, tò mò nhìn anh, sau đó liền “Meow~” một tiếng.
“Ôi chao, sao em lại chạy vào phòng ca ca? Anh không phải đã nói với em rồi sao, không được vào phòng ngủ!” Lâm Phi Vũ vừa mắng, vừa vội vàng đuổi theo.
Tiểu Hắc quay đầu nhìn Lâm Phi Vũ, phi thường ủy khuất “Meow ~” một tiếng, dường như đang lên án, rõ ràng là anh đuổi em vào mà.
“Quỷ gây sự!” Lâm Phi Vũ bế Tiểu Hắc từ lồng ngực Tống Nhiên lên, vỗ nhẹ nhẹ nó một chút, lại nhìn lướt qua văn kiện trên bàn, “Ca ca, vẫn đang bận?”
“Không có gì, tài liệu của một hạng mục trong công ty, anh cũng xem gần xong rồi.” Tống Nhiên thuận miệng nói dối, làm như không có chuyện gì xảy ra cất vào hộp hồ sơ.
Lâm Phi Vũ liếc hộp hồ sơ kia một cái, sau đó từ phía sau ôm lấy Tống Nhiên, giống như lấy lòng cọ cọ: “Ca ca, em xem dự báo thời tiết, ngày mai thời tiết rất đẹp, chúng ta ra đi dạo phố có được không? Nghe nói MH vừa ra rất nhiều mẫu áo sơ mi mùa hè mới, em muốn mua mấy cái áo sơ mi để phối với chiếc áo khoác âu phục anh tặng em, còn có chiếc đồng hồ kim cương đen kia, chắn chắn rất đẹp cho coi.”
Anh nào có rảnh rỗi mà đi dạo phố chứ? Tống Nhiên đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, ngay cả chuyện áo khoác tây trang cũng lười phun tào, chỉ thuận miệng từ chối nói: “Gần đây anh tương đối bận, Tiểu Vũ em hẹn bạn bè mà đi.”
Lâm Phi Vũ ở phía sau không lên tiếng, hai cánh tay thon dài rắn chắc siết chặt lại, đôi môi mềm mại ấm áp cọ cọ bên cổ Tống Nhiên, nhỏ giọng nói: “Ca ca, vậy anh hôn em đi? Là kiểu môi chạm môi cơ.”
Tống Nhiên dở khóc dở cười đẩy hắn ra: “Tiểu Vũ, đừng như vậy.”
Lâm Phi Vũ xẹp xẹp miệng, nhất thời oan ức quá độ: “Ca ca, anh biết em thích anh, anh cũng đã nói sẽ suy sét nhưng lâu như vậy rồi, đi chèo thuyền anh không đi, đi dạo phố cũng không, còn không để em hôn nữa! Anh đang gạt em!”
Hôn cái đầu nhóc! Tống Nhiên quả thực vừa bực mình vừa buồn cười, nhóc con thực sự được anh chiều hư, không giữ mồm giữ miệng, còn ra vẻ nói năng hùng hồn, tựa như anh đang thiếu nợ nó 500 triệu không bằng!
Bất quá bị Lâm Phi Vũ làm nũng hồ nháo như vậy, tâm tình nặng nề lúc trước của Tống Nhiên cũng tốt hơn không ít, liền đứng dậy nói: “Được rồi, không nói những thứ này, anh có chút đói bụng, buổi tối ăn gì đó?”
Nghe thấy Tống Nhiên nói đói bụng, Lâm Phi Vũ lập tức đáp: “Buổi chiều em đã mua rất nhiều thức ăn, còn làm thịt viên với sủi cảo tôm, tối nay chúng ta ăn lẩu nhé anh?”
“Được, ăn lẩu.” Tống Nhiên gật gật đầu, trong lòng thoáng được vỗ về, Lâm Phi Vũ tuy khiến anh rất đau đầu, nhưng đôi khi nó quả thật làm cho anh cảm thấy phi thường ấm áp, phi thường tri kỷ.
Tay chân Lâm Phi Vũ vô cùng nhanh nhẹn, không bao lâu sau đã chuẩn bị xong đồ đạc, sau đó kéo Tống Nhiên ngồi xuống bên cạnh bàn uống nước.
Nồi lẩu nhỏ “Sùng sục sùng sục” cuồn cuộn bọt nước, mùi thơm nóng hổi tỏa ra bốn phía. Lâm Phi Vũ một bên gạt thịt viên trong ốc tre xuống, một bên lải nhải không ngừng.
“Ca ca, căn hộ này nhỏ quá, đến bàn ăn cũng không có, chỉ đành ăn cơm ở bàn uống nước. Em định sang năm mua một căn nhà lớn hơn, làm hai gian bếp, một cái kiểu Trung một cái kiểu Âu, còn phải có thêm một phòng để bếp lò chuyên dùng để nấu canh vào mùa đông, còn hoa viên ngoài trời nữa, đặt một giá nướng BBQ, không phải anh thích ăn cánh gà nướng nhất sao…”
Lâm Phi Vũ nói tới mặt mày hớn hở, lại gắp thịt viên cho Tống Nhiên: “Ca ca, anh ăn thử thịt viên đi, em băm rất lâu đó, rất mềm luôn. Đúng rồi, em mới vừa nói đến chỗ nào rồi? Ừm, nói việc mua nhà lớn…”
Thịt viên quả thật vô cùng tươi ngon ngọt mềm, Tống Nhiên thiếu chút nữa nuốt luôn đầu lưỡi xuống, cái gọi là cắn người miệng mềm, liền lung tung gật đầu nói: “Được được được, Tiểu Vũ sau này kiếm được rất nhiều tiền, mua nhà siêu to.”
Lâm Phi Vũ bất mãn nói: “Ca ca, em nói thật đó! “Con mồi” nói không chừng có thể lấy được giải thưởng lớn nước ngoài, em cũng kiếm được không ít hoa hồng từ “Tuyết Trung Kiếm”, em còn định mua cổ phần làm thành viên hội đồng quản trị tập đoàn, sau này không chỉ có thể mua căn phòng lớn, còn có thể nuôi ca ca nữa.”
Tống Nhiên không phản đối nghĩ, nhà lớn thì có gì tốt, ngày trước anh ở Tống gia nhiều năm như thế cũng chẳng thấy có gì tốt, ban ngày còn đỡ, tối đến là yên tĩnh đến dọa người, bạch nhãn lang sợ trời mưa sét đánh còn không dám ngủ một mình nữa kìa, chẹp chẹp.
Trong lòng anh nghĩ như vậy, ngoài miệng lại nói: “Vâng vâng vâng, Tiểu Vũ rất nhanh sẽ có thể mua nhà lớn, a, miếng ngó sen này ngon quá…”
Lâm Phi Vũ xẹp xẹp miệng, trong lòng không khỏi có chút ủ rũ, anh cứ như vậy, luôn đối xử qua loa với hắn như đối xử với đứa trẻ nhỏ, hơn nữa đối với tiền tài anh tựa hồ không khái niệm gì. Dù không phải quá dư giả nhưng anh vẫn sẵn lòng mua đồng hồ kim cương đen mười mấy vạn cho hắn, mà đối với mấy triệu thù lao đóng phim tiền hoa hồng của hắn lại không thèm chớp mắt một lần, giống như không cảm thấy hắn có bao nhiêu lợi hại.
Ai, cảm giác cố gắng của mình đều uỗng phí.
Nếu như có thể khiến anh ý thức được, hắn rất có năng lực, vô cùng đáng tin là tốt rồi… Nhưng, dù anh có chút lười biếng nhưng làm việc rất ổn thỏa, lại biết đánh nhau, làm sao mới có thể làm cho anh ý thức được, anh có thể dựa vào hắn, có thể coi hắn là người đàn ông của anh đây?
Lần trước hắn ‘thiết kế lưới’ để đuổi Từ Ngọc Tuyên đi, anh rất giận, cũng may gặp phải một nhóm fan cuồng ở rạp chiếu phim, hắn cố ý đụng rách trán nên anh mới miễn cưỡng tha cho hắn, sau đó thừa dịp anh ngủ mà ăn ‘đậu hũ’ lại bị phát hiện rồi dựa vào bông hoa hồng sưng tấy kia miễn cưỡng vượt qua…
Anh là người thích mềm không thích cứng, nếu như gặp phải chuyện gì đó để hắn có cơ hội biểu hiện một phen, bị thương một chút là được, tốt nhất là phải ở trong viện vài ngày.
Bằng không, hắn tự mình bố trí, tự tạo cơ hội?
Haiz, thôi, tốt nhất không nên. Vì chuyện của Từ Ngọc Tuyên, cộng thêm chuyện ăn ‘đậu hũ’ của anh, anh đã cảnh giác với hắn hơn. Nếu như lại lại phạm sai lầm nữa thì sẽ rắc rối, ngược lại bây giờ cũng tốt, không có người thứ ba xen vào, cũng không cần gấp, trước hết cứ từ từ như vậy, kiên trì đợi thời cơ.
Dù sao anh yêu thương hắn như thế, cơ hồ là cưng hắn không giới hạn, bị hắn ăn ‘đậu hũ’ nhưng vẫn mua áo khoác cho hắn, còn tinh tế xịt nước hoa hắn thường dùng ở ngoài, sau đó đắp áo khoác mà ngủ. Lúc bị hắn phát hiên anh còn lộ ra biểu tình không được tự nhiên, cực kỳ đáng yêu.
Nói không chừng, anh kỳ thật có chút thích hắn, chỉ là anh hơi chậm nhiệt, còn chưa phát hiện mà thôi.
Nghĩ tới đây, lòng Lâm Phi Vũ một trận ngọt, rộng lượng không tính toán chuyện Tống Nhiên không chịu thân mật với hắn nữa, lại gắp sủi cảo tôm cho Tống Nhiên: “Ca ca, cái này cũng ngon nè, anh nếm thử đi.”
…
Tống Thanh Sương nhìn chằm chằm Từ Ngọc Tuyên, nhẹ giọng nói: “Cậu lặp lại lần nữa, bọn họ có quan hệ gì cơ?”
Có lẽ bởi vì biểu tình Tống Thanh Sương quá đáng sợ, Từ Ngọc Tuyên không tự chủ mà vặn ngón tay, rõ ràng có chút bất an: “Tiểu Tống tổng, Nhiên ca với Lâm Phi Vũ dường như đang quen nhau, thế nhưng, bọn họ cũng không ảnh hưởng đến công ty gì hết, bọn họ tuy rằng rất thân mật, nhưng cũng rất khiêm tốn, chưa từng để cho fan phát hiện…”
“Đừng nói nữa.” Tống Thanh Sương chậm rãi nhắm mắt lại, thấp giọng nói, “Đi ra ngoài.”
Bên tai truyền đến tiếng bước chân lộn xộn cùng tiếng đóng cửa vội vã rời đi, hiển nhiên diễn viên nhỏ kia bị dọa đến lợi hại, cơ hồ là chạy trối chết.
Tống Thanh Sương nhắm mắt lại, có chút mờ mịt nghĩ, hắn từ trước đến nay đều đối xử với nhân viên lạnh lùng nghiêm khắc, cho dù tất cả mọi người sợ hãi sợ hãi hắn, hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy có vấn đề gì, nhưng hôm nay… Ngay cả anh cũng sợ hắn, chán ghét hắn.
Anh ghét hắn, trốn tránh hắn, không chịu quen biết hắn mà lại tình nguyện yêu đương với Lâm Phi Vũ, cam tâm tình nguyện để Lâm Phi Vũ làm anh…
Tống Thanh Sương khó có thể khống chế mà nhớ lại cú điện thoại kia, nhớ đến âm thanh dương dương đắc ý của Lâm Phi Vũ, nhớ đến tiếng nức nở vừa thoải mái vừa thống khổ của Tống Nhiên, càng nghĩ càng cảm thấy thống khổ nghẹt thở, nhưng lại không nhịn được mà tự tra tấn bản thân, tưởng tượng xem lúc đó đang xảy ra chuyện gì, anh là nằm úp sấp xuống hay là được ôm…
Hắn cắn chặt hàm răng, chỉ cảm thấy ngực từng trận đau đớn như bị đao xoáy, phảng phất đầu quả tim, nơi mềm mại nhất, bị răng nanh của độc xà mạnh mẽ cắn xé… Người hắn nhìn nhiều năm như thế, lén lút thích nhiều năm như thế, người hắn không dám vấy bẩn, cứ như vậy, tùy tiện bị nam nhân khác cướp đi, vấy bẩn.
Tống Thanh Sương chậm rãi ngửa mặt, tựa lưng vào ghế, ánh mắt lạnh như băng nhìn trần nhà. Chuyện đã đến nước này, sứ trắng mỏng manh mà hắn trân quý nhất lại bị một con chuột dơ bẩn bò lên, việc hắn cần làm bây giờ là phải lặng lẽ giết chết con chuột kia, không thể để cho sứ trắng có nửa điểm tổn thương.
Chỉ là một con chuột, một diễn viên nam mà thôi.