DỤC KHÁT (CAO H) - Đông Trúc - Chương 3 - Bà Xã, Em Giận À?
Tô Bối cầm thẻ ngân hàng, trong mắt hiện lên một tia đen tối, nhỏ giọng đáp: “Cảm ơn ba…”
“Nếu đã kết hôn cùng Văn Lê thì sống tốt là được, bà ấy không thích con, con ít xuất hiện trước mặt bà ấy là được…”
Câu nói này của Văn Quốc Đống vốn là muốn khuyên Tô Bối, đừng rối rắm thái độ của Lâm Quyên, cuộc sống là cô và Văn Lê hai người sống.
Nhưng bây giờ trong tình huống này, Tô Bối không khỏi suy nghĩ nhiều.
Ở Văn gia Tô Bối không thường xuyên gặp Văn Quốc Đống, ngoại trừ thỉnh thoảng ngày lễ sẽ gặp Văn Quốc Đống, bình thường chỉ có Lâm Quyên ở nhà.
Lâm Quyên nhìn ở Văn gia nói một không hai, nhưng Tô Bối biết, đó là bởi vì Văn Quốc Đống không muốn nhúng tay vào mà thôi.
Mà bây giờ, Văn Quốc Đống nói với cô một phen như vậy…
Tô Bối rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Con biết rồi…”
“Ừ…” Văn Quốc Đống nói xong, liền xoay người rời đi.
Tô Bối cầm thẻ ngân hàng, đứng nguyên tại chỗ nhìn Văn Quốc Đống rời đi.
Sau lưng người đàn ông, để lại không ít vết sẹo từ thời thiếu niên, cho dù vết thương trải rộng, nhìn cũng có vẻ nam tính hơn cả vóc người bạch trảm kê không thường xuyên vận động của Văn Lê.
Nghĩ đến Văn Lê, Tô Bối nắm chặt thẻ ngân hàng trong tay.
Năm nay, cô phải có một đứa con để đứng vững trong Văn gia.
*
Buổi trưa ăn cơm, Tô Bối lấy cớ Văn Lê thân thể không khỏe nên muốn chăm sóc Văn Lê nên không xuống lầu.
Mãi cho đến buổi tối, trong khu nhà cũ Văn gia dần dần náo nhiệt lên, mới cùng Văn Lê ra khỏi phòng.
Sự nghiệp của Văn gia rất lớn, ngoại trừ Văn Quốc Đống là lão đại, đại gia trưởng ra.
Phía dưới Văn gia có bốn em trai, hai em gái, lớn nhỏ một nhà, có người trong quân đội, có người ở đơn vị cơ quan.
Mặc dù tết không trở về toàn bộ, người cả nhà cũng có không ít.
Thế hệ cũ quây quần bên nhau tán gẫu, thế hệ trẻ vây quanh cùng một chỗ nói chuyện phiếm.
Trong đám đông náo nhiệt, chỉ có Tô Bối và Văn Lê là hai thái cực.
Văn Lê cẩn thận nhìn sắc mặt Subeo, thấp giọng hỏi: “Bà xã… Em giận à? ”
Tô Bối nghĩ đến thẻ đen không giới hạn mà Văn Quốc Đống đưa cho, con ngươi chợt lóe, nhẹ nhàng lắc đầu, “Không có.”
“Bà xã ngoan… Không phải anh không chịu giúp em, em cũng biết, loại tình huống này nếu anh giúp em nói chuyện, mẹ nhất định sẽ càng tức giận, chỉ biết mắng càng khó nghe…”
Con ngươi Tô Bối trầm xuống, “Ừm, em biết. ”
Hai năm nay, thái độ Lâm Quyên đối với cô là gì, Văn Lê thấy rõ, nhưng chưa bao giờ hòa giải mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu.
Ngay cả… Ngay cả ba chồng Văn Quốc Đống cũng không bằng…
Tốt xấu gì ba chồng biết cô bị ủy khuất, còn dùng tiền dỗ cô…
Mà Văn Lê, lại giống như một đứa trẻ chưa cai sữa, chỉ muốn cô suốt ngày nhẫn nhịn…
Đêm giao thừa, mặc dù là cơm đoàn viên, nhưng Văn gia vẫn tách biệt đàn ông với phụ nữ ra ngồi.
Bên nữ quyến, Lâm Quyên ngồi ở vị trí chủ vị, nếu dựa theo thứ tự bình thường, Tô Bối hẳn là ngồi bên cạnh Lâm Quyên.
Nhưng Lâm Quyên từ đầu đến cuối giống như không nhìn thấy Tô Bối, lôi kéo mấy chị em dâu nói chuyện.
Các nữ quyến thấy Lâm Quyên cũng không thèm để ý tới Tô Bối, một người hai người cũng lười chào hỏi Tô Bối.
Lúc này, một cô gái tóc ngắn mặc punk* bước vào, thấy Tô Bối ngồi một mình trên băng ghế lạnh.
(*) Phong cách Punk: áo da hoặc denim, phối với boots da.
Cô gái cười tủm tỉm chào hỏi Tô Bối: “Chị dâu ngồi với em nè, những người già giả tạo như họ có gì tốt! Người trẻ tuổi chúng ta ngồi cùng nhau mới dễ nói chuyện…”.
Tô Bối kinh ngạc nhìn cô gái, sửng sốt trong nháy mắt ngồi xuống bên cạnh cô gái.
Lâm Quyên thấy cô gái, trên mặt mang theo ý cười ngưng tụ trên mặt.
“Mẹ cháu không phải nói năm nay không trở về!?”
“Yo… Em còn không biết, Văn gia chúng ta từ khi nào do chị dâu cả làm chủ, chúng ta có thể trở về ăn tết hay không còn phải chờ chị dâu cả gật đầu!?”
Một giọng nữ trung khí mười phần từ phía sau Tô Bối truyền tới.
Người phụ nữ tuổi còn lớn hơn Lâm Quyên, trên người từ trong ra ngoài sắc bén hiên ngang, khí chất khác với hung hăng vênh váo trên người Lâm Quyên.
Một thân váy áo thời Đường màu tối được tu sửa khéo léo, đi theo các quý phụ dịu dàng ngồi tạo thành sự tương phản rõ ràng.
Người phụ nữ thấy sắc mặt Lâm Quyên khẽ biến, trên mặt tràn đầy châm chọc, “Có phải hay không, chị dâu cả…”
Sắc mặt Lâm Quyên thay đổi vài lần, sinh sôi nắng nhịn xuống âm dương quái khí của nữ nhân, “Chị nào có lá gan này…”
Tầm mắt Tô Bối xoay quanh Lâm Quyên và người phụ nữ, nhấp một ngụm trà không lên tiếng.
Ai ngờ đề tài tiếp theo của người phụ nữ lại truyền đến Tô Bối: “Đây là cháu dâu phải không?!”
Người phụ nữ ngồi xuống đánh giá Tô Bối, “Không sai… So với mẹ chồng cháu khi còn trẻ duyên dáng hơn nhiều, khó trách Tiểu Lê có thể mê muội vừa tốt nghiệp liền kết hôn với cháu…”
Lâm Quyên nghe đối phương so sánh giữa mình và Tô Bối, thiếu chút nữa không khống chế được biểu tình đoan trang trên mặt, oán hận trừng mắt nhìn Tô Bối.
“Em Năm vẫn nên coi trọng Tiểu Dục một chút, lỡ như một ngày nào đó thằng bé cũng mang về cho em một hồ ly tinh ở nông thôn…”
Nghe tiếng, người phụ nữ nhìn Tô Bối cười cười, không cho là đúng mở miệng, “Chỉ cần không phải loại phụ nữ bụng to mặt dày mày dạn tìm tới cửa, đừng nói là dân quê, chọn đại người dư thừa trong nhà, con dâu này em đều nhận…”
————————————