Đột Nhiên Được Lên Hashtag - Khúc Hạ - Chương 39: Gà nhà
Cửa thang máy vừa mở, cậu nhìn thấy Chu Luân đứng chờ sẵn.
“Anh…”
Chu Luân nhìn cậu, ánh mắt không tự chủ nhìn xuống môi cậu. Rất nhanh hắn nhận ra mình đang nhìn cái gì nên mới dời mắt nhìn sang chỗ khác: “Đi thôi, em còn đứng trong thang máy làm gì?”
Chu Luân dẫn cậu đi tham quan hết các phòng làm việc. Cả hai đời cậu không rằng mình có ngày hiên ngang đi tới đi lui tham quan công ty giải trí nổi tiếng này. Chu Luân dẫn cậu đến gặp giám đốc sản xuất âm nhạc, thầy dạy vũ đạo, phòng thu âm, cuối cùng mới sẫn cậu đến phòng họp lớn. Thư ký nhanh nhẹn mang cafe lên cho hai người.
“Em thấy thế nào? Nếu muốn thay đổi nội thất trong phòng làm việc thì đề xuất với trợ lý.”
Khúc Hạ phồng môi: “Em muốn anh giải thích bài viết trên mạng là như thế nào?”
Tầm mắt Chu Luân lại nhìn tới môi người kia. Trước khi ra ngoài Khúc Hạ có dùng son dưỡng, kết hợp với màu anh đào làm đôi môi Khúc Hạ như khối thạch sakura mát lạnh mà cứ hè tới hắn lại cướp của nhóc Minh Anh ăn lén. Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh ngày hôm đó Khúc Hạ chủ động hôn mình, nụ hôn ngây ngô, ngốc nghếch, chỉ biết chạm nhẹ vào môi hắn rồi nhanh chóng rời đi mà làm hắn cứ nhớ hoài không quên.
“Nè! Em đang nói anh đó.” Khúc Hạ nhắc lại.
Chu Luân bừng tỉnh: “Là do em đồng ý nên tôi mới đăng.”
“Em đồng ý hồi nào?”
“Là hôm sinh nhật của tôi.”
Fanpage Paradis Entertainment đăng một bài thông báo chào đón thành viên mới gia nhập đại gia đình Paradis. Mà người được thông báo nhắc tới là Khúc Hạ. Dân cư mạng một phen dậy sóng, có người sung sướng vì thần tượng đã có bến đỗ chất lượng cao. Có người bực tức mắng chửi Khúc Hạ mặt dày, có người suy đoán cậu leo lên giường giám đốc hay phó giám đốc bài đó trong công ty để được làm gà. Có người hóng sản phẩm tiếp theo của Khúc Hạ sau khi đầu quân vào Paradis sẽ ra sao, hi vọng không phèn ói như lúc ở công ty cũ. Có người mong cậu giữ nguyên phong cách mới.
Đỉnh điểm là có người mắng Chu Luân có mắt như mù, thế mà đem Khúc Hạ về làm gà, công ty sẽ bị phá sản nhanh thôi.
Chu Luân nhớ lại chuyện này, sau khi tin tức Khúc Hạ sẽ đầu quân cho Paradis, nhân sự công ty lập tức gọi điện cho Khúc Hạ, muốn cậu ghé qua Paradis một chuyến.
Tuy cậu là người hiền lành ít khi nổi nóng, chuyện này cậu không tức giận gì, chỉ là lo mình không có đủ năng lực để làm gà kiếm tiền về cho Paradis. Khúc Hạ đem chuyện này nói với Chu Luân: “Anh thừa biết danh tiếng của em không tốt, em mới tạo ra được chút thành tựu thôi. Anh không sợ đầu tư cho em sẽ lỗ à?”
Chu Luân nhếch môi cười: “Nếu tôi không có gan đầu tư thì tôi đã không có vị trí như ngày hôm nay, với lại…” Chu Luân đưa hợp đồng thỏa thuận cho Khúc Hạ xem: “Em đã ký tên đồng ý đầu quân cho công ty rồi, thời hạn là ba năm, nếu em muốn hủy hợp đồng phải bồi thường số tiền lớn.”
Khúc Hạ cầm hợp đồng xem mà run rẩy, nghe đến chuyện bồi thường hợp đồng, cậu ngẩng đầu nhìn Chu Luân: “Em… ký cái này lúc nào vậy? Sao em không nhớ?”
“Hôm sinh nhật tôi, em uống say nằng nặc đòi tôi làm giấy cam kết cho em. Tôi cũng không biết phải cam kết cái gì nên quyết định đem em về làm gà công ty.”
Khúc Hạ thở dài: “Đây là chuyện lớn đó… sao anh có thể đồng ý dễ dàng như vậy… anh thà chọn người khác thì may ra còn thu lại được chút đỉnh, còn em…”
Đúng lúc này có người gõ cửa. Một người đàn ông vóc dáng cao ráo, đeo kính cận gọng đen bước vào. Chu Luân nói: “Anh ta là Quân Bảo, là trợ lý của em. Sau này em có việc gì cứ nói với anh ta.”
“Chào em. Mong sắp tới hai chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Khúc Hạ lưỡng lự một lát mới bắt tay Quân Bảo. Chu Luân thấy vậy mới nói: “Anh dẫn cậu ấy đến nhận phòng làm việc của mình nhé. Hạ hôm nay cứ tham quan để tìm cảm hứng cũng được.”
“Nhưng mà em….” Khúc Hạ chần chừ.
Chu Luân nhướn mày ra hiệu cho Quân Bảo. Đối phương cười hiểu ý nên lui ra ngay lập tức. Chu Luân hỏi: “Em đang sợ sao?”
Khúc Hạ ngập ngừng một lát mới gật đầu. Chu Luân ngạc nhiên: “Vì cái gì mà em sợ đầu quân về các công ty vậy? Nếu có công ty hỗ trợ, danh tiếng và sự nghiệp em sẽ phát triển, đó không phải là điều tốt sao?”
Là vì cậu sợ sẽ gặp scandal, sẽ phải đền hợp đồng, sẽ không có tiền, sẽ phải bán thận và cuối cùng là tự sát.
“Em để ý lời nói trên mạng nhiều đến vậy sao?” Chu Luân không đợi Khúc Hạ trả lời mà nói tiếp: “Ở đời không ai làm vừa lòng hết mọi người. Nhất là showbiz, làm kiểu gì cũng sẽ có thị phi. Đó là điều không tránh khỏi. Nếu suốt ngày cứ để ý mấy thị phi đó, vậy lấy đâu ra tác phẩm chất lượng phục vụ khán giả, lấy gì mà để có danh tiếng.”
Khúc Hạ im lặng. Chu Luân đổi tư thế ngồi, một tay chống má, ánh mắt cứ dán vào môi cậu: “Thị phi là tự nhiên có, nhưng danh tiếng là do mình tạo ra.”
Chu Luân đứng dậy đi đến chỗ Khúc Hạ: “Sự nghiệp của em là hạt giống, công ty là phân bón, còn em là người vun trồng. Đơm hoa kết trái được hay không là còn tùy thuộc vào em.”
“Nhưng mà em…”
Khúc Hạ ngẫm nghĩ. Đâu phải cậu không biết những điều đó, nhưng nỗi sợ trong lòng lấn át tất cả.
Đột nhiên có bàn tay phủ lên đầu cậu. Khúc Hạ kinh ngạc nhìn Chu Luân đang xoa đầu mình: “Chua thử làm sao mà biết được hay không.”
Khúc Hạ ngượng ngùng, cậu biết tim mình đang đập rất nhanh kể từ lúc đối phương. Cậu cụp mắt, côa ra vẻ không có gì nhưng hai tai ửng hồng đã bán đứng cậu.
Khúc Hạ lầm bầm: “Vậy… em sẽ thử.”
Quân Bảo đứng bên ngoài chơi điện thoại, thấy cánh cửa phòng chủ tịch mở ra, Chu Luân cùng Khúc Hạ đi ra ngoài.
“Em xem phòng làm việc của mình, nếu rảnh thì làm một vài bài cover lại bài hát để đăng lên kênh mói của em.”
Khúc Hạ gật đầu. Ca sĩ về đầu quân cho công ty có không ít, nếu muốn cậu cứ thoải mái dùng bài hát của họ cover lại mà không lo về vấn đề bản quyền.
Mỗi ca sĩ sẽ có một phòng làm việc riêng cho mình. Khúc Hạ nhìn thấy căn phòng rộng lớn đầy đủ nội thất có chút giật mình. Cậu nhìn cây piano điện nằm trong góc nên muốn sờ thử. Quân Bảo hắng giọng.
“Em cần gì thì cứ nói với anh nhé.”
“Vâng. Em cảm ơn.” Thực ra cậu vẫn chưa hết sốc, đang nằm ngủ ngon lành, đùng một cái có người thông báo cậu đi làm. Mà bản hợp đồng kia là hàng thật giá thật. Khúc Hạ hoang mang khi bản thân mình không có ký ức về nó. Mà điều khiến cậu tỏ mò hơn là Chu Luân thế mà chịu đem cậu về làm gà.
Quân Bảo xoa cằm, nhìn Khúc Hạ với vẻ hứng thú: “Thực ra, bộ phận marketing có đề xuất mời em về công ty rồi.”
Khúc Hạ kinh ngạc nhìn: “Đề xuất?”
Quân Bảo gật đầu: “Có nhiều người phản đối, nhưng cũng có không ít người ủng hộ em. Vì thế sếp Luân mới mời em về công ty đấy. Còn mấy cái phốt linh tinh kia em đừng lo, công ty sẽ giải quyết.”
Khúc Hạ cười ngượng ngùng, thực chất cũng không biết nên nói cái gì. Quân Bảo hài lòng: “Vừa biết hát, vừa biết diễn xuất rất dễ kiếm job về đấy. Việc đó em cứ giao cho anh. Chút nữa em có rảnh thì hát vài bài coi như khởi động ngày đầu tiên làm việc nhé?”
“Vâng. Còn vấn đề các mạng xã hội em dùng thì sao ạ?”
Quân Bảo phất tay: “Chút nữa em đưa pass cho anh. Mấy acc ấy em cứ giữ như bình thường. Thi thoảng anh sẽ vào để đăng bài quảng cáo cho em thôi.”
Công ty Chu Luân rất thoáng, không ép buộc nghệ sĩ, không xâm phạm vào các trang mạng xã hội nghệ sĩ, nhưng nghệ sĩ nào ỷ vào cái đó để vạ miệng là coi như xong. Bởi thế nghệ sĩ trong công ty Chu Luân không ai ngu dại mà bàng quang chuyện người khác để bị vạ miệng rồi bị kết thúc hợp đồng.
Chuyện Khúc Hạ trở thành gà cưng của Paradis làm cư dân mạng dậy sóng liền mấy hôm. Có ngưòi giả làm fan ép Chu Luân đuổi Khúc Hạ. Có người buông lời văng tục mắng Khúc Hạ. Ngay lập tức fanpage công ty đăng một bài thông báo, có quyền anti, nhưng nói chuyện thô tục văng phụ khoa sẽ bị block và xóa comment mà không thông báo trước. Sau mười lăm phút kể từ khi bài thông bái ghim đầu trang, toàn bộ bình luận ác ý thô tục bị xóa sạch. Khúc Hạ nhìn thấy, miệng không kiềm được mà nhếch môi cười hạnh phúc.
“Đang cười cái gì đó?” Chu Luân xoa đầu cậu.
Khúc Hạ không hiểu sao hôm nay Chu Luân cứ xoa đầu mình mãi: “Không có gì. Đang ngắm công ty thôi.”
“Đẹp không?” Chu Luân kéo ghế ngồi xuống, vô cùng tự nhiên lấy ly cafe của cậu uống mấy ngụm.
Khúc Hạ không hiểu người này hôm nay bị ai nhập hay sao đó, cứ thấy có cái gì đó kỳ kỳ: “Đẹp lắm luôn. Trước mặt là trung tâm thương mại, xung quanh là các hàng quán tiệm cafe bánh ngọt.”
“Có một số nhân viên cho phòng làm việc đẹp rồi mà cứ xách máy ra cafe ngồi.” Chu Luân đáp.
Khúc Hạ khẽ cười. Cậu ngập ngừng hồi lâu rồi mới đẩy tới trước mặt hắn một chiếc hộp màu đen.