Đốt Cháy - Tác giả: Kim Tú - Chương 32
Vui lòng mang truyện đi nhớ ghi nguồn.
Từ chỗ Vưu Thiến đi ra, một lần nữa lên xe của Trần Hạc Chinh.
Cửa xe mở ra, Ôn Lý không ngạc nhiên khi nhìn thấy người lái xe họ Vu kia, cô chủ động lên tiếng chào hỏi, cười nói: “Sư phụ Vu, hôm nay làm phiền ngài quá.”
Trần Hạc Chinh giúp Ôn Lý mở cửa xe, sau đó đặt tay lên đầu cô, dắt cô vào trong xe, đồng thời thản nhiên nói: “Gọi là chú Vu, bình thường tôi cũng gọi ông ấy như vậy.”
Nhìn cách xưng hô như vậy cũng thấy được mối quan hệ của họ rất tốt đẹp, Ôn Lý cong môi và mỉm cười với chú Vu.
Xe phóng ra ngoài đường, chạy êm ru trên đường, trong xe thoang thoảng một mùi giống như cam bergamot, chắc là một loại hương thơm nào đó, sảng khoái và êm dịu.
Không biết là do nhiệt độ quá dễ chịu hay là do mùi hương có tác dụng xoa dịu, Ôn Lý cảm thấy buồn ngủ, nghiêng đầu hướng về phía cửa kính, chậm rãi tựa như sắp chìm vào giấc ngủ.
Trần Hạc Chinh ở một bên, lạnh mắt nhìn cô.
Anh cởi chiếc cúc đầu tiên ở cổ áo sơ mi, chiếc cổ ngày càng thon thả, tay áo xắn lên, hình dáng xương cổ tay rõ ràng, anh đeo một chiếc đồng hồ kim loại màu bạc, trông vừa mong manh vừa lạnh lùng.
Trong khoảnh khắc trán Ôn Lý sắp chạm vào kính cửa sổ ô tô, Trần Hạc Chinh đã kịp thời đưa tay ra, đặt lòng bàn tay vào giữa để đỡ. Ôn Lý không để ý tới, thẳng tắp rơi vào trong tay anh, mái tóc dài nhẹ nhàng cọ xát vào làn da Trần Hạc Chinh, một mùi thơm dễ chịu lan tỏa trong không khí.
Trần Hạc Chinh thấy buồn cười nên dùng một chút lực ở cổ tay móc về hướng ngược lại, Ôn Lý rời khỏi cửa sổ xe, từ từ dựa vào vai anh.
Một loạt động tác được thực hiện một cách im lặng, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ xe, chiếu sáng căn phòng bằng ánh sáng ấm áp và cũng chiếu lên lông mày của Trần Hạc Chinh. Anh vốn không thích cười, giờ lại có chút dịu dàng, như thể anh đã dùng hết tâm sức để bẫy con bướm yêu quý, nhìn nó khép cánh trong tay mình, từ nay về sau nó sẽ là của anh.
Khi đi qua ngã tư, chú Vu đạp phanh hơi mạnh, Ôn Lý tỉnh dậy vì rung chuyển. Khi mở mắt ra, cô thấy mình đang nửa người dựa vào trong ngực Trần Hạc Chinh, má áp vào quần áo.
Ôn Lý cũng không có gì ngạc nhiên, cô dựa vào Trần Hạc Chinh, chớp chớp mắt để bình tĩnh lại. Sau đó, cô dường như nghĩ đến điều gì đó, mò mẫm, lấy điện thoại di động trong túi ra, rồi giơ tay lên, chĩa ống kính phía trước vào hai người rồi chụp ảnh.
Dù là ảnh chụp chung nhưng lại không chụp gương mặt của Trần Hạc Chinh, chỉ xuất hiện nửa bờ vai, đường cong quai hàm và chiếc áo sơ mi tràn ngập cấm dục xuất hiện trong ống kính.
Ôn Lý ở ngay dưới mũi Trần Hạc Chinh, chỉ cần Trần Hạc Chinh hạ mắt xuống một chút, anh có thể nhìn thấy rõ ràng màn hình và động tác của cô. Ôn Lý cũng không giấu diếm gì, chỉ đơn giản chỉnh sửa lại bức ảnh trước mặt.
Khi thiết lập, Ôn Lý do dự một chút nên để màn hình khóa hay màn hình chính, cuối cùng cô chọn tạo cả hai cùng lúc, hình nền đã được đặt thành công.
Sau khi hoàn thành một loạt thao tác, cô quay lại màn hình chính, hình ảnh cô tựa vào vai và cánh tay của anh trên màn hình.
Ôn Lý ngẩng đầu, cười với Trần Hạc Chinh như muốn xin công, cố ý hỏi: “Đẹp không?”
“Còn ngủ quên trên xe,” Trần Hạc Chinh nhìn cô, “Chăm sóc cô gái kia, khiến cho em mất hết công sức sao? Tôi chưa từng được em chăm sóc, vậy mà em lại đi chăm sóc cho người khác.”
Nghe vậy, chú Vu điều khiển tay lái nhưng thật ra là dường như dừng lại.
Chú ấy đã làm việc ở nhà họ Trần nhiều năm, gần như đã chứng kiến Trần Hạc Chinh lớn lên, chú luôn biết thiếu gia này có tính tình lạnh lùng, không hút thuốc hay uống rượu, không có thói quen xấu, cũng tật xấu là thiếu kiên nhẫn. Những năm đầu, không biết có bao nhiêu người tới quấy rầy anh, cũng không thấy anh ấy đặc biệt hứng thú với ai, không ngờ lại có giọng điệu có chút ghen tị như vậy.
Thật đúng là, vỏ quýt dày có móng tai nhọ.
Ôn Lý xoa mũi, dùng giọng nói ấm áp giải thích: “Chị khó chịu sao? Chúng ta đều là con gái, chúng ta cùng chăm sóc lẫn nhau nhé.”
“Em một phen tốt bụng như vậy, người ta chắc gì đã hiểu cho tấm lòng của em.” Giọng điệu của Trần Hạc Chinh có chút chế giễu.
“Cô ấy sẽ hiểu.” Ôn Lý có chút bướng bỉnh, “Thiến Thiến kỳ thật cũng không tệ.”
Trần Hạc Chinh dường như muốn thở dài, nhưng đã kìm lại. Anh tựa lưng vào ghế, đặt những ngón tay mảnh khảnh lên đầu gối, vô thức gõ hai lần.
Ôn Lý ngẩng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài qua cửa sổ xe bên cạnh Trần Hạc Chinh. Thời tiết trong lành, trước mắt nhìn thấy nắng chiếu khắp nơi, dưới làn gió nhẹ ấm áp làm đung đưa cây cối ven đường, rất xanh tươi.
Ôn Lý nhìn, nhẹ giọng nói: “Chị Tuần có nhắc em, Vưu Thiến khả năng có chủ ý, thật ra, em cũng nhận ra, nhưng Vưu Thiến làm những việc đó là vì cô ấy không biết anh là người em thích. Cô ấy không nhắm vào em, càng không muốn từ tay em cướp đồ, cô ấy chỉ muốn thay đổi cuộc sống của mình nên mới đánh cược, một ăn cả ngã về không.”
Lời nói nhẹ nhàng rơi xuống, trong xe nhất thời im lặng.
Chú Vu nghe thấy tiếng động ở phía sau, ông không khỏi ngước mắt lên, liếc nhìn vẻ mặt của Trần Hạc Chinh qua gương chiếu hậu.
Dựa trên sự hiểu biết của chú Vu về Trần Hạc Chinh, vị thiếu gia này rất thiếu kiên nhẫn khi nghe những lời này.
Những chuyện như vậy, tâm cơ, mưu tính, âm mưu và thủ đoạn, từ nhỏ đến lớn, Trần Hạc Chinh gặp quá nhiều. Nếu Trần Hạc Nghênh không tàn nhẫn, cứng rắn thì từ khi cha mẹ của họ qua đời vì tan nạn máy bay, có thể hai anh em có thể đã bị họ hàng đánh đập tới chết, có khi còn không thấy cả mảnh xương.
Ôn Lý hình như còn chưa hiểu rõ Trần Hạc Chinh, nên tiếp tục nói về chủ đề mà bản thân không mấy thích thú này, “Sau đó Vưu Thiến có hỏi em rằng em và anh có biết nhau không, em nói cho cô ấy biết, đúng vậy, biết rất nhiều năm. Lúc đó cô ấy đã từ bỏ ý định ngay lập tức. A Chinh, Thiến Thiến chưa bao giờ nghĩ tới việc làm tổn thương em, cô ấy nói rằng em đối với cô ấy rất tốt, cô ấy rất biết ơn em. Biết cảm ơn người khác, không coi là quá xấu, phải không?”
Cô ném lại câu hỏi, đợi Trần Hạc Chinh trả lời.
Lúc này, ô tô đã lao vào đường hầm, sắc trời biến mất, chỉ còn lại ánh đèn trên vách hầm chiếu sáng bên trong ô tô.
Dưới ánh sáng mờ ảo, Trần Hạc Chinh trông không rõ ràng, Ôn Lý có thể nhìn thấy những đường nét trên sống mũi cao thẳng, cũng như đôi môi mím lại của anh.
“Ôn Lý.”
Anh chợt trịnh trọng gọi tên cô.
Ôn Lý tưởng rằng anh đang tức giận, không khỏi có chút rụt rè, dùng ngón tay cẩn thận kéo quần áo bên hông anh.
Trần Hạc Chinh nhìn thẳng về phía trước, không nhìn cô, những lời tiếp theo, từng chữ đều là hướng về cô.
“Em chọn tốt bụng với người khác, đây là nguyên tắc sống của em, tôi tôn trọng em, sẽ không can thiệp quá nhiều. Thế nhưng, trước mắt cho sự bao dung và tốt bụng của em chính là em không có bất kỳ tổn thương nào. Nếu không thì đừng trách tôi mất bình tĩnh với em.”
Ôn Lý không ngờ anh sẽ nói ra những lời như vậy, liền sửng sốt, hành động nắm quần áo của anh cũng dừng lại.
Trong xe lại im lặng nhưng hoàn toàn khác với bầu không khí căng thẳng lúc trước.
Ngay cả chú Vu cũng không khỏi liếc nhìn Ôn Lý vài lần trong gương chiếu hậu, muốn xem cô gái nhỏ này có gì mạnh mẽ đến mức có thể thu hút Trần Hạc Chinh đến mức như vậy.
Trần Hạc Chinh cụp mắt xuống, lông mi cũng rũ xuống, đen như mực, giống như một khu rừng mưa. Anh liếc nhìn ngón tay Ôn Lý đặt trên eo mình, đầu ngón tay mềm mại hòa vào quần áo anh, toát ra cảm giác thân mật, sau đó, ánh mắt lại quay về khuôn mặt cô.
Ánh mắt trang trọng và sâu sắc của anh rơi cùng với lời nói của anh——
“Em không thể bị tổn thương—— đây là điểm mấu chốt của vấn đề. Chỉ cần không vượt qua quá giới hạn, em muốn làm gì, muốn kết bạn với ai, tôi đều nguyện ý theo em. Thế nhưng, nếu giới hạn bị vượt quá, tôi sẽ tính sổ, từ đầu đến cuối, triệt để thanh toán.”
Lời này vừa nói ra, xe lao ra khỏi đường hầm, sắc trời quay trở lại, sáng chói gần như chói mắt, trong mắt tràn ngập ánh sáng vàng.
Trong ánh sáng vĩ đại đó, Ôn Lý nhìn thấy đôi mắt của Trần Hạc Chinh, trong sáng và đen như bầu trời đêm, với cái bóng nhỏ bé của cô phản chiếu trong đó, quang minh chính đại chiếm lấy.
Ôn Lý đột nhiên có cảm giác, tình cảm của cô, hình như trải qua một đoạn đường hầm tối, và ngay lúc này, trở nên sáng chói.
Trần Hạc Chinh nói rằng điểm mấu chốt của anh là cô không thể bị tổn thương. Ranh giới cuối cùng của anh có tên, là Ôn Lý.
Anh ấy đã dạy Ôn Lý theo cách riêng của mình rằng tình yêu là bền vững.
Đừng ngần ngại, đừng dao động.
Cô thực sự đã từ bỏ Trần Hạc Chinh như thế này một lần.
Thật tàn nhẫn.
Lúc này Ôn Lý không biết mình buồn hay vui. Trong tiềm thức, ngón tay của cô lại kéo mạnh quần áo của Trần Hạc Chinh, đầu ngón tay móc vào lớp vải mềm mại.
Ôn Lý ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt ươn ướt như sao băng, trầm giọng hỏi: “Trần Hạc Chinh, hai bài hát <Hơi thở của Hồng Tiêu Lý> và là viết cho em sao?”
Tên của cô, việc cô thích sương mù, đều có trong đó. Cô đã muốn hỏi từ lâu, nhưng tiếc là chưa có cơ hội thích hợp, cô sợ mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Hơn nữa, hai bài hát này không chỉ viết về cảm xúc mà còn viết về những tiếc nuối và sự chia tay.
“Mùa đông này anh muốn cùng em ngắm tuyết, nhưng gió đến quá muộn.”
…
“Anh tưởng tượng sẽ cùng em đi qua nhiều mùa, nhưng em nói không thể, và cuối cùng chúng ta nói lời chia tay.”
…
Trần Hạc Chinh nhìn cô bằng ánh mắt bằng phẳng và sâu thẳm, sau một lúc im lặng mới nói: “Hai bài hát này quả thực là viết cho em, viết khi tôi vô cùng hận em. Ôn Lý, tôi yêu em là thật, hận em cũng là thật.”
Từ “hận” sắc bén, vừa nói ra, cả hai đều cảm thấy đau đớn.
Nhưng chính sự táo bạo yêu hận như này đã tạo nên một Trần Hạc Chinh đầy nhiệt huyết và chói sáng như vậy.
Quay lưng về phía ánh sáng, Trần Hạc Chinh nâng cằm Ôn Lý, kéo cô đến trước mặt anh, nhìn thẳng vào mắt cô, nhìn chằm chằm vào cô rồi nói.
“Ôn Lý, em phải suy nghĩ thật kỹ, làm thế nào để tôi quên đi mối hận kia.”
Khi anh nói, hơi thở của Trần Hạc Chinh thổi qua khuôn mặt của Ôn Lý, làm rung chuyển hàng mi dày của cô. Ôn Lý tựa hồ có chút khẩn trương, vô thức cắn môi, nhỏ giọng gọi tên anh: “A Chinh…”
Giọng nói này kéo dài đến nỗi hơi thở của Trần Hạc Chinh trở nên nặng nề hơn một chút.
Anh cúi đầu tiến lại gần cô, giống như muốn hôn, nhưng lại không chạm vào.
Không xa, không gần, như xa như gần, cố tình dụ dỗ, chậm chạp nhưng lại nhất quyết không cho.
Ánh mắt của Trần Hạc Chinh dần dần trở nên mãnh liệt, anh nhìn vào mắt cô, cũng nhìn vào vết cắn mới trên môi cô, rồi nói tiếp:
“Đừng để chuyện tôi hận em còn tồn tại.”
“Hãy để tôi quên nó đi.”