Đốt Cháy - Tác giả: Kim Tú - Chương 30
Vui lòng mang truyện đi nhớ ghi nguồn.
Vưu Thiến khóc đến gần như mất hết sức lực, trán và chóp mũi đều đổ mồ hôi, áo sơ mi cũng ướt đẫm.
Bộ dáng này thật đáng thương, Ôn Lý đỡ cô nói: “Tôi đưa cô đi bệnh viện nhé?”
Vưu Thiến lắc đầu, lau nước mắt nơi khóe mắt, hít sâu vài hơi, đợi bình tĩnh lại một chút mới nói: “Đi bệnh viện quá tốn kém, chị Ôn Lý, em có thể làm phiền chị đưa em về nhà được không?”
Ôn Lý có chút do dự, Vưu Thiến như thế này, nếu không đến bệnh viện kiểm tra, cô có chút lo lắng.
Vưu Thiến có thể nhìn ra sự lo lắng của cô, khóe môi không có chút máu nhếch lên cười, nói: “Em từ nhỏ đã như vậy, khi sợ hãi liền không kiềm được nước mắt, chân tay lóng ngóng lại hay đổ mồ hôi nên không sao, không có bệnh gì đâu chị.”
Nhận ra được sự kiên trì của cô, Ôn Lý biết không thể nói được nữa, gật đầu nói: “Được, tôi đưa cô về.”
Hai người đi thang máy xuống tầng dưới, trong không gian nhỏ hẹp, bầu không khí yên tĩnh.
Vưu Thiến đứng không vững, đặt một tay lên lan can bên cạnh, đột nhiên nói: “Chị Ôn Lý, em nghe người trong đoàn nói, giám đốc nghệ thuật mới tới kia là em trai của chủ tịch thật sao?”
Ôn Lý chuyển đi chuyển lại giữa ứng dụng gọi taxi và hệ thống định vị để kiểm tra xem tuyến đường nào đến nhà Vưu Thiến là thuận tiện nhất, cô nghe thấy câu hỏi nhưng không nói gì, dùng sự im lặng để lảng tránh.
Vưu Thiến nhìn dãy số trên tường, nói: “Em còn nghe nói Trịnh lão sư còn…”
“Thiến Thiến,” Ôn Lý lúc này lên tiếng, ngắt lời cô, “Cô đổ mồ hôi nhiều quá, có phải cô bị tuột đường huyết không? Trong nhà có máy đo không? Có gì về nhà tôi đo giúp cô.”
Chủ đề bị ép chuyển hướng, Vưu Thiến cười yếu ớt, gật đầu nói: “Em chưa có ăn sáng, chắc có thể do hạ đường huyết thật.”
Ôn Lý dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô: “Cô nói với tôi là trong túi có bánh qui và sữa, không ăn sao?”.
Vưu Thiến mím môi, không tự nhiên nói: “Hôm nay bận quá, không có thời gian để ăn.”
Có tiếng ding, thang máy dừng lại.
Ôn Lý không thèm để ý, cô đỡ Vưu Thiến ra khỏi sảnh xoay bằng cửa xoay, phần mềm gọi taxi liên tục xếp hàng, nhưng lại không hề có dấu hiệu nhắc nhở đã nhận đơn thành công.
Lúc này, nhiệt độ bên ngoài đã tăng lên, nắng chói chang, ngột ngạt và nóng bức. Với một cô bé đang cảm thấy không khỏe, Ôn Lý không thể đi tàu điện ngầm hay chen lấn lên xe buýt, Ôn Lý đang tiến thoái lưỡng nan thì bất ngờ từ khóe mắt cô bất ngờ nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen quen thuộc.
Ánh đen nhấp nháy, chiếc xe nhanh chóng dừng bên lề đường, một người đàn ông trung niên trông như tài xế bước xuống, bước nhanh đến chỗ Ôn Lý, chào hỏi: “Là Ôn tiểu thư sao? Tôi họ Vu, cứ gọi tôi là lão Vu là được. Tiểu Trần tiên sinh nhờ tôi đưa hai người đi, chỉ cần nói địa điểm tôi sẽ chở hai người tới đó.”
Đó là xe của Trần Hạc Chinh, thảo nào cô thấy nó quen quen.
Đồng thời, Ôn Lý cũng tràn đầy cảm xúc, thở dài trước sự cẩn thận và cân nhắc của Trần Hạc Chinh.
Anh vẫn còn ở cuộc họp, không thể rời đi nhưng anh đã âm thầm giúp cô sắp xếp chuyến đi.
Suy cho cùng thì đây là một chiếc xe có giá thị trường hơn một triệu, dù nội thất có khiêm tốn đến đâu thì vẫn có thể ngửi thấy mùi tiền phảng phất.
Sau khi lên xe, Vưu Thiến tựa hồ có chút khẩn trương và sợ hãi, thậm chí không dám dựa vào lưng ghế, vô thức nắm lấy tay Ôn Lý.
Ôn Lý đưa khăn giấy cho cô, mỉm cười trấn an.
Vưu Thiến cuộn tròn chiếc khăn giấy lại, cầm trong tay, đột nhiên nói: “Có phải tiểu Trần tiên sinh mà tài xế nói là Trần Hạc Chinh phải không?”
Cô đang hỏi người lái xe phía trước.
Lão Vu làm việc ở nhà họ Trần nhiều năm, luôn cẩn thận ổn thỏa, chăm chú nhìn con đường phía trước, không đáp lại câu hỏi của Vưu Thiến.
Ôn Lý sợ Vưu Thiến xấu hổ nên hướng về phía cô gật đầu, nhẹ nhàng đáp: “Là anh ấy.”
“Trần tổng thật tốt bụng,” Vưu Thiến dùng đầu ngón tay xoa xoa mép ghế da bên dưới, dừng một chút rồi nói: “Anh ấy tốt hết với mọi người hay sao? Hay chỉ tốt với mỗi bạn gái anh ấy? Có khi nào còn tốt hơn không?”.
Câu hỏi này có chút không cân xứng, lại có chút vượt quá giới hạn, Ôn Lý sửng sốt một lát, trong xe im lặng một cách kỳ lạ.
Vưu Thiến dường như không nhạy cảm với sự thay đổi của bầu không khí, không chút suy nghĩ nói thêm: “Tôi chỉ hỏi thôi, tài xế, xin đừng nói lại với Trần tổng, anh ấy sẽ cười nhạo tôi mất.”
Một cảm giác quen thuộc.
Ôn Lý không theo kịp tần số của Vưu Thiến, có chút bối rối trước tình huống này, ngơ ngác chớp mắt, vừa ngước mắt lên, ánh mắt vừa lúc va chạm với ánh mắt của tài xế trong gương chiếu hậu.
Lão Vu liếc nhìn phía sau qua gương, chợt mỉm cười nhẹ nhàng, chủ động nói: “Ôn tiểu thư, nhiệt độ hiện giờ ổn chứ? Có cần tôi điều chỉnh không?”.
“Không cần đâu.” Ôn Lý cũng cười nói với lão Vu: “Như vậy là tốt rồi.”
Lời vừa dứt, trong xe lại rơi vào im lặng.
Ôn Lý ngồi có chút mệt mỏi, nửa người tựa vào cửa kính xe, thả lỏng cơ thể. Điện thoại trong tay rung lên mấy lần, Ôn Lý cúi đầu nhìn thấy tin nhắn của Trịnh Gia Tuần.
[Trịnh Gia Tuần: Cô lại làm việc tốt nữa sao, nhà đại từ thiện?]
Phong cách mỉa mai quen thuộc của cô Trịnh.
Ôn Lý không muốn để ý đến, đang định tắt màn hình thì Trịnh Gia Tuần lại gửi một tin nhắn khác.
[Trịnh Gia Tuần: Cô bé đụng phải Trần Hạc Chinh trước mặt mọi người kia, có phải tên Vưu Thiến không? Cái tên này sẽ là cái tên đầu tiên mà tiểu Trần tổng nhận chức của vũ đoàn Reborn sẽ ghi nhớ. Tống Văn Khê trang điểm xinh đẹp như vậy, gặp ai cũng cười, thiếu điều muốn hóa thành hoa hướng dương vẫn chưa dám làm như vậy, vậy mà một cô nhóc vô danh tiểu tốt lại thành công tạo sự chú ý, cô có thấy chuyện này nó ảo ma không?]
Ôn Lý cầm điện thoại, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Lời nói của Trịnh Gia Tuần không phải là không có lý, nhưng Ôn Lý lại có tính cách có phần lảng tránh, cô không muốn phỏng đoán Vưu Thiến như vậy, thà tin rằng mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là ngẫu nhiên.
Thật là một cô gái giản dị, đơn thuần, cô cười gọi cô là chị Ôn Lý, hỏi cô ăn sáng chưa, thậm chí còn chia sẻ sữa và bánh quy với cô.
Ôn Lý từng cho rằng cô và Vưu Thiến không chỉ là đồng nghiệp mà có lẽ họ có thể trở thành bạn tốt.
Thành phố Đồng Án rộng lớn, nhộn nhịp và lạnh lẽo, không dễ gì có được một người bạn, chưa kể xung quanh cô không có người thân.
Trong lòng Ôn Lý có chút mơ hồ, bối rối, cô cầm điện thoại theo bản năng trả lời.
[Ôn Lý: Chị Trịnh, trông tôi rất giống ngốc sao?]
Ngu ngốc và ngây thơ, thậm chí đến mức buồn cười.
Trịnh Gia Tuần trả lời tin nhắn rất nhanh, thật khó để cô có mặt tại cuộc họp, lại ngồi ngay dưới mũi lãnh đạo mà vẫn nghịch điện thoại một cách ngạo mạn như vậy.
[Trịnh Gia Tuần: Cô bé, cô không ngốc, cô chỉ là bị Trần Hạc Chinh cưng chiều trong tay mà quên mất mọi khổ đau trên đời.]
Ôn Lý mím môi, cô không thể phản bác lời nói của Trịnh Gia Tuần.
Điện thoại lại rung lên, Trịnh Gia Tuần lần lượt gửi nhiều tin nhắn.
[Trịnh Gia Tuần: Tống Văn Khê mỗi ngày ở sau lưng đều đâm chọt tôi, nhưng tôi chưa bao giờ xem cô ta là đối thủ, cùng lắm là cảm thấy hơi phiền. Bởi vì tâm tư trên mặt cô ta, tôi liếc mắt một cái liền thấu. Cô nàng Vưu Thiến kia, cô nhìn thấu được sao?]
[Trịnh Gia Tuần: Có lẽ, cô ta không có ý xấu gì, nhưng có chút khó chịu, muốn nắm lấy cơ hội để leo lên. Đạo lý “Chỉ cần làm việc chăm chỉ thì cục đá có thể biến thành cục vàng” cô chưa từng nghe qua sao? Trong thế giới này, dã tâm không đáng đồng tiền nhất, mỗi người đều có công việc và lặp đi lặp lại như một nhà máy.]
[Trịnh Gia Tuần: Cô ta có thể không thực sự có hứng thú với Trần Hạc Chinh, nhưng cái mà cô ta muốn chính là tài nguyên và lợi ích đằng sau anh ấy, những thứ đó còn hấp dẫn hơn cả thể xác.]
[ Trịnh Gia Tuần: Nhưng đừng lo lắng, Trần Hạc Chinh chắc chắn sẽ không thay đổi, tấm lòng của tên đó dành cho cô hận không thể gào lên cho thế giới biết, Vưu Thiến nhất định sẽ thấy rõ.]
Sau khi đọc từng tin nhắn một, Ôn Lý cảm thấy ngón tay cứng đờ, đầu ngón tay lạnh buốt, các khớp xương khó có thể uốn cong. Cô bấm bàn phím điện thoại, cố gõ cái gì đó, nhưng thời gian trôi qua mà cô không thể viết được một chữ nào.
Những gì Trịnh Gia Tuần nói là đúng, Ôn Lý không có tư cách để bác bỏ nó.
Cô chỉ hơi lạnh và có chút buồn, chỉ một chút thôi.
*
Nơi Vu Thiến ở nằm hơi khuất, ô tô không thể vào được nên chỉ có thể dừng gần ngã tư.
Lão Vũ xuống xe trước đi vòng qua mở cửa cho Ôn Lý, Ôn Lý chưa kịp cảm ơn đã đưa một tấm danh thiếp và cung kính nói: “Ôn tiểu thư, nếu như cần có việc đi xa, có thể liên hệ cho tôi, đây là tiểu Trần tiên sinh giao phó.’
Vưu Thiến ở một bên lặng lẽ nhìn cảnh tượng này.
Ôn Lý cảm thấy khó chịu, không nỡ gạt đi lòng tốt của Trần Hạc Chinh nên đành phải nhận.
Căn nhà của Vưu Thiến là dạng nhà bị chia ra từng phòng nhỏ, chủ nhà đã lắp vách ngăn căn hộ hai phòng ngủ và cho ba người thuê.
Ôn Lý là người chu đáo, giỏi quan tâm người khác, giúp Vưu Thiến mặc đồ ngủ, để cô nằm xuống nghỉ ngơi. Sắc mặt và môi của Vưu Thiến có chút tái nhợt, dáng vẻ uể oải, thiếu sức lực. Dù cô có giấu suy nghĩ gì đi chăng nữa, Ôn Lý cũng không thể để cô một mình trong tình huống này.
Ôn Lý sờ sờ trán cô nói: “Muốn ăn cháo không? Tôi nấu.”
Vưu Thiến chậm rãi chớp mắt, nhẹ nhàng nói: “Chị Ôn Lý, từ khi tới thành phố này, em thấy chị là người tốt nhất mà em từng gặp.”
Ôn Lý mỉm cười không nói gì.
Ở chung nhà, bếp, phòng khách và phòng tắm đều là khu vực công cộng, Ôn Lý mở cửa ra, cảnh tượng trong bếp đập thẳng vào mắt cô——
Bát đĩa bẩn chất đầy trong bồn rửa, thức ăn thừa để trên bàn nấu mà không được dọn dẹp, không biết đã ở đó bao lâu, dầu và nước bên trong đã đông đặc lại, cơm gần như khô quắc.
Ngực Ôn Lý chậm rãi phập phồng, cô đóng cửa lại, trở về phòng ngủ của Vưu Thiến, gọi đồ ăn từ quán cháo về.
Vưu Thiến kê một cái gối ở sau lưng, ngồi ở đó, thấy Ôn Lý ra ngoài một lúc rồi quay lại, cô mỉm cười hiểu ý nói: “Nhà bếp bừa bộn lắm à? Hai bạn cùng phòng bên cạnh hay đi sớm về trễ, rất ít khi dọn dẹp.”
Cảnh tượng trong bếp đã tác động rất lớn đến Ôn Lý, cô chân thành cảm thấy có lỗi với Vưu Thiến, cau mày nói: “Đều là người trưởng thành, vậy mà có chuyện ăn cơm xong rồi rửa chén cũng không làm được sao? Đừng nói là cô ngày nào cũng phải giúp họ dọn dẹp đấy nhé? Ôi là trời!”
Ánh mắt Vưu Thiến lặng lẽ rơi vào Ôn Lý, cô nhìn hồi lâu rồi đột nhiên nói: “Chị Ôn Lý, em đã nói với chị rồi, em lớn lên cùng ông bà ngoại, sau này bố mẹ em lại sinh ra một cặp song sinh, cả hai chị em, đều rất dễ thương.”
Ôn Lý im lặng, nghe Vưu Thiến nói tiếp.
“Mẹ em thích chị gái, còn bố em, thích em gái. Họ đăng ký cho hai đứa song sinh tham gia nhiều lớp học sở thích, bao gồm piano, khiêu vũ, hội họa và nghệ thuật trà đạo. Em cũng muốn học những thứ đó, nhưng gia đình lại không cho phép em học. Thu nhập không đủ để nuôi người thứ ba, khi còn nhỏ em không dám đấu tranh cho mình, bây giờ lớn rồi, em muốn cải thiện cuộc sống và cũng không muốn sống trong cảnh bừa bộn này nữa.”
Lời vừa dứt, trong phòng im lặng hai giây, chỉ có hai giây.
Hai giây sau, Ôn Lý ngước mắt lên, đôi mắt ẩm ướt trong suốt, giống như một loại đá quý nào đó. Cô mỉm cười và nói với Vưu Thiến: “Vậy tôi chúc em mọi thứ đều như ý nguyện.”
Nói xong, đồ ăn đã được giao tới.
Ôn Lý ra ngoài lấy, lúc trở về, cô theo thói quen tháo bao bì bên ngoài ra, cất hộp cơm đi, đặt khăn giấy sạch ở dưới bộ đồ ăn.
Làm xong, Ôn Lý quay người nói: “Tới ăn chút gì đi.”
Vưu Thiến ngồi đó ôm chăn, liếc mắt nhìn cháo và đồ ăn kèm được bày biện ngay ngắn trên bàn, ánh mắt đảo quanh một lúc rồi quay lại nhìn khuôn mặt Ôn Lý.
Ôn Lý bị cô nhìn có chút không thoải mái, lúc này trong điện thoại của cô xuất hiện một tin nhắn mới.
[A Chinh: Em vẫn còn đang chăm bệnh nhân sao?]
Vừa nhìn thấy tên, cảm giác khó chịu lập tức biến mất, Ôn Lý khẽ mỉm cười.
[Ôn Lý: Ừ. Cuộc họp đã kết thúc chưa?]
Đợi một lúc, Trần Hạc Chinh vẫn không trả lời cô, có lẽ vì cuộc họp vẫn chưa kết thúc.
Ôn Lý cất điện thoại, cô đã làm hết sức có thể để giúp Vưu Thiến nên nói: “Cô ở đây nghỉ ngơi thật tốt. Tôi về trước.”
Nói xong cô đứng dậy nhưng lúc này Vưu Thiến đã gọi cô.
“Chị Ôn Lý.”
Ôn Lý quay đầu lại nhìn cô.
Vưu Thiến không biết cô đang nghĩ gì, ánh mắt dừng lại ở một góc, chậm rãi nói: “Chị và Trần tổng, có phải quen biết nhau từ lâu rồi phải không?’
Chỉ từ thái độ của tài xế Vu đối với Ôn Lý, có thể thấy mối quan hệ giữa Trần Hạc Chinh và Ôn Lý không bình thường.
Ôn Lý không thích cùng người ngoài thảo luận tình cảm của mình, nhưng tình huống hiện tại rất đặc biệt.
Cô gật đầu, sẵn sàng đồng ý: “Ừ, đã nhiều năm rồi.”
Nghe được câu trả lời khẳng định, Vưu Thiến trầm mặc một lát, sau đó cười tự giễu nói với Ôn Lý: “Chị thật may mắn.”
Dừng một chút rồi cô mới nói: “Mà chị may mắn như vậy thật là đáng giá. Em chưa từng được ai chăm sóc tốt như thế này, em cảm ơn chị. Nếu chị chúc em mọi thứ đều như ý nguyện, em cũng chúc chị được hạnh phúc.”
*
Khi rời khỏi nhà Vưu Thiến, Ôn Lý cảm thấy bước chân nặng nề không thể giải thích được.
Cô bước lên bậc thềm của tòa nhà cũ, từng bước một rồi chậm rãi đi xuống, trong đầu có rất nhiều thứ chạy qua.
Không biết là do Ôn Lý thất thần hay là do ánh sáng xung quanh mờ mịt, nhìn không rõ đường, tóm lại, chân cô đột nhiên biến mất. Đúng lúc Ôn Lý mất thăng bằng sắp ngã, eo cô đột nhiên siết chặt, có người ôm lấy cô.
Trong lúc hoảng hốt, Ôn Lý ngửi được hơi thở của người đàn ông, mùi hương sảng khoái của lá bạc hà mà cô quen thuộc.