Đông Phong Bất Dữ - Phù Nhạn Trầm Ngư - Chương 127: Của ai?
Đang đắm chìm trong suy nghĩ, hắn liếc mắt sang Thành An, chợt thấy nét mặt của y nãy giờ rất lạ. Từ khi thị thư kia bước sang báo tin đến giờ, y vẫn lạnh nhạt một cách quái dị, lúc nghe tin lại còn đưa khăn tay lên nhẹ nhàng lau miệng, làm động tác như cảm ơn vì bữa ăn. Y ăn cái quái gì đâu? Sáng giờ loanh quanh bên cái gương, còn chưa bỏ bụng thứ gì nữa!
Trừ khi….
Nghĩ đến đây, Mẫn Hi đứng dậy, nắm tay kéo Thành An vào một góc kín trong phủ, cụ thể là cái phòng thờ ở viện Thuận Hoa. Hắn lôi y đi vội vàng, không quên nhìn lại xem có ai đi theo mình không. Do kéo quá nhanh vô tình làm lực tay hắn tác động lên y có phần mạnh cho nên cổ tay người kia hơi ửng đỏ. Đến nơi, y gỡ nhẹ tay hắn ra, hơi khó chịu một chút mà nhíu mày:
– Làm gì vậy?
“Ở đây không có ai.” – Hắn nghiêm trọng. – “Ngươi còn giấu ta chuyện gì nữa?”
– Ngươi nói gì vậy? Giấu là sao? Ta không hiểu!
“Đừng có giả vờ.” – Xưa nay Mẫn Hi không thích vòng vo cho nên nói thẳng. – “Tại sao Ngọc Trúc lại giống ngươi?”
Ban đầu hắn định hỏi về vụ của Thượng Quan Điển Ngạo nhưng lại thôi, cái đó để sau đi, vụ này mới là chính. Bây giờ trong đầu hắn thực sự rối bời, bao nhiêu suy nghĩ tiêu cực bắt đầu bủa vây lấy hắn, đến mức năng lượng vui vẻ và cái suy nghĩ hồn nhiên như lũ điên mà sống cũng không thể kéo hắn ra khỏi sự căng thẳng. Hắn bắt đầu nghi ngờ về mối quan hệ thật sự của y với Ngọc Trúc. Nếu nó thật sự chỉ là một đứa con hoang thì không thể nào lại….
Hay Ngọc Trúc là con cháu gì của y?
– Ngươi nói gì lạ vậy? Ta là mẹ nó mà?!
“Ngươi đừng có nói nhảm! Cần ta nhắc lại không? Ngọc Trúc là do ta nhặt về, ngươi mặt nặng mày nhẹ, đòi ta dùng tình một đêm để nó được phép ở đây.” – Hắn dừng lại uống nước rồi mới tiếp tục. – “Sau đó ngươi lật mặt còn hơn con mẹ bán bánh cuối ngõ, yêu con thương con. Đáng lý ra ngày đó ta nên thấy kì lạ rồi chứ không phải đợi tới bây giờ! Nói, ngươi với Ngọc Trúc, rốt cuộc có quan hệ gì?”
Trái ngược hoàn toàn với hắn, y vẫn giữ thái độ bình tĩnh đến bất thường. Y không trả lời hắn, không một tiếng phản bác làm hắn khó chịu. Chỉ cần y nói ra thôi, sao chăng gì hắn cũng chấp nhận mà.
Thành An, đừng như vậy, ta khó chịu lắm!
– Hôm nay ngươi mệt rồi, về phòng đi, khi khác chúng ta nói.
“Ta không mệt.” – Y càng bỏ đi, hắn càng cố níu y lại. Mẫn Hi giữ chặt lấy tay người kia, siết mạnh. – “Ngươi làm chuyện mờ ám gì sau lưng ta?”
– Buông ra!
Thành An nhíu mày. Thật sự y không muốn giấu hắn nhưng có một số chuyện y không thể nói. Lúc này y rất khó xử, không thể nói cũng không thể xô hắn ra. Với trình độ võ nghệ của mình, chuyện đẩy hắn chỉ đơn giản như trở bàn tay nhưng y không thể làm thế được.
Đột nhiên tiếng khóc con nít vang lên khiến cả hai người quay về phía nó xuất phát. Ngọc Trúc đã đứng ở đó từ lúc nào. Con bé khóc rất to, hai mắt đỏ hoe, nước mắt nước mũi đầy ra mặt lại lấy tay dụi dụi đi. Tiếng khóc lẫn hình ảnh làm hai vị phụ huynh của nó phát hoảng, chạy về phía con gái thân yêu mà quên luôn chuyện vừa gây nhau ỏm tỏi vừa nãy. Thành An vội càng ngồi xuống bên cạnh con bé, lấy ngón tay mình gạt nước mắt con, hoảng hốt hỏi.
– Sao lại khóc? Ai chọc con?
Nó khóc đến mức không trả lời được, quay lại ôm cổ y, dụi hết nước mắt vào cổ áo phụ thân. Con bé nương theo vai người kia mà đứng, tuyệt nhiên không cho hắn chạm vào người. Hắn cứ tới gần là nó nép sát vào y, lại con quơ quơ tay giữ khoảng cách.
– Cha mắng phụ thân….
“Ngươi về trước đi, khéo con bé lại sợ.” – Dứt lời, y bế Ngọc Trúc bỏ vào trong hậu điện viện Thuận Hoa, để hắn lại một mình. Giờ thì hay rồi, Ngọc Trúc với y cùng một phía, giận dỗi hắn chuyện đâu đâu.
Giữa trăng thanh gió mát, không còn gì để nói, hắn đành bước về chỗ. Vừa đi vừa hóng gió khiến Mẫn Hi bình tĩnh đôi chút, lại chợt nhận ra mình mất kiểm soát về một lí do rất xàm. Chuyện chẳng có gì hết mà lại làm căng lên rồi cãi nhau một cách không đáng. Bao nhiêu năm cái tính xấu này của hắn vẫn không thể sửa được, chẳng hiểu tại sao. Cũng vợ cũng con mình mà to tiếng cái gì không biết. Có lẽ hắn cần ở một mình cho bình tĩnh lại như lời y, sang hôm sau lại nói chuyện tiếp vậy.
– Ngoan, cha đi rồi. Ai làm con ấm ức?
“Phụ thân… cha đánh phụ thân…” – Đứa nhỏ vẫn cứ khóc, bập bẹ nói được mấy chữ không tròn vành.
– Cha không có đánh phụ thân, chẳng qua cha chỉ đang chơi với phụ thân thôi mà.
“Nhưng cha quát to lắm… Ngọc Trúc sợ…” – Con bé ôm chặt lấy y.
– Không sao nè, cha nghĩ mình tắt tiếng nên hét to để chắc chắn ấy mà. Bé ngoan đừng khóc nữa, ngày mai chúng ta đi chợ phố, nha?
“Phụ thân sẽ không bị mắng chứ ạ?” – Dù sao đi chăng nữa Ngọc Trúc vẫn là một đứa trẻ ngoan, người ta rủ nó đi chơi, nó vẫn quan tâm người ta có bị mắng bởi ông già của nó không trước.
– Chắc chắn, cha con thương chúng ta vậy mà. Giờ thì ngủ đi, mai mình còn đi nữa.
Con bé dạ một tiếng, đoạn rút người vào trong lòng y. Ôm con, y nghĩ về nhiều chuyện, bao gồm thái độ của hắn hôm nay. Hắn nói đúng, là mình lừa hắn. Thành An nói dối hắn rất nhiều, sau lưng hắn làm nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi. Y biết hắn thật lòng muốn biết, chỉ là thái độ hơi quá, nhiều khi y cũng muốn nói hết cho nhẹ đi nhưng liệu sau khi hắn biết được chân tướng, hắn có thấy kinh tởm y không?
Dòng chảy thời gian đã chôn vùi cố sự năm ấy, bây giờ không nhắc tới chắc cũng không sao. Dù gì chuyện cũng xảy ra ở nước của y, không phải ở Đại Hưng, hắn muốn dò la cũng khó.
Thôi, được tới đâu hay tới đó vậy.