Đông Phong Bất Dữ - Phù Nhạn Trầm Ngư - Chương 126: Ván cờ
Trái ngược với Bất Hận, Thành An rất ung dung như không có gì xảy ra. Bất Hận đánh một nước nghĩ 3 phút, Thành An nhìn y đánh chỗ nào liền ra quân phá nước cờ đó của y trong vòng chưa đầy một tiếng gảy đàn. Một người đi, một người phá, cho tới khi Quân Bất Hận chịu không nổi nữa thì thôi.
– Đệ thua, tẩu đúng là cao thủ!
“Có lộn không vậy? Bình thường nó là kì vương của kinh thành mà?” – Dịch Thừa Tiền đang nhấp môi chén rượu, nghe Bất Hận nói vậy mà suýt nữa phun thẳng vào mặt Mẫn Hi. Về phía Mẫn Hi, nghe Bất Hận nói vậy, hắn cũng không ngạc nhiên lắm. Nếu Bất Hận là kì vương của kinh đô thì Thành An chính là vua cờ của cả Đại Thịnh về bốn ngàn năm trước. Hôm nay chắc chắn y nương tay với Bất Hận là vì một phần nể bạn của hắn, nếu không thì nó không trụ lâu tới vậy đâu. Hắn chơi cờ với y hắn biết mà, y đánh ác lắm, nhất là mấy đấu pháp khai cuộc đã khiến người ta xanh mặt rồi.
– Đúng là mấy giải đấu cờ cũng không tìm ra cao thủ ẩn danh! Mà tẩu quê ở đâu thế?
“Thiếp thân sinh ra và lớn lên ở Việt Trạch.” – Y đáp.
Sở dĩ Bất Hận hỏi như vậy vì nghĩ y là người ở Nhạc Dương. Nhạc Dương có Trấn Bắc Hà, là một tỉnh giáp với Vĩnh Sinh và Việt Trạch. Diện tích nơi đây không rộng không hẹp, khí hậu cũng không quá lạnh lẽo như các vùng gần kinh đô. Nhạc Dương là thiên đường của Cờ Vây, vì vậy mà ở đây, số hội quán cờ nhiều vô kể. Các kì nhân trên khắp cả nước cũng thường tụ tập ở đây. Đồng thời, Nhạc Dương cũng là nơi diễn ra giải đấu thăng hạng và tranh vị của bộ môn này.
Là một thành chuyên về cờ nên người ở Nhạc Dương giỏi nhất chính là chơi cờ. Vừa rồi nhìn qua cách chơi của y, Bất Hận nghĩ y đến từ nơi này vì y chơi rất đỉnh. Vừa vào trận, y đã muốn dùng nước thăm dò ý định của nó rồi, tiếp theo sau đó thoải mái mà đánh, nhìn qua thì tưởng là vất não đi mà chơi nhưng thực chất nước nào nước nấy đều không cho nó đường thở. Hơn nữa lối chơi của y không phải là cách mà một người phụ nữ dùng để đánh với chồng, nó giống quân sư trên thao trường điều binh khiển tướng hơn.
Nếu như quân đội không cấm nữ nhi, nếu như đạo lí phong kiến không gò bó nữ nhân phải thế này, thế kia, có lẽ Bất Hận sẽ bất chấp xin Mẫn Hi mang vị tẩu tẩu theo mình làm quân sư, quan lộ thẳng tiến. Tài năng này mà để ở hậu trạch, chỉ chăm chăm hầu chồng dạy con thì thật sự rất lãnh phí!
– Phụ hoàng cũng rất thích chơi cờ, tẩu thấy sao nếu được chơi cờ với vua?
Ai mượn mà giới thiệu?
Hắn xị liền. Mặc dù giữa hắn với Biện Chương đế không có gì hết nhưng hắn vẫn không chịu đâu. Ai mà dám đẩy vợ mình vào giữa hang cọp như vậy? Làm sao chắc chắn Biện Chương đế không nạp luôn y vào hậu cung? Tới lúc đó hắn phải làm sao?
– Đệ muội tiến cung làm lễ nghi học sĩ, quan lộ của Thục Xuyên cũng sẽ dễ đi hơn một chút.
Nãy giờ sắc mặt hắn như thế nào y đều nhìn thấy hết. Hắn không muốn mình đi, hơn nữa bản thân mình cũng chả muốn đi. Y từng ở trong cung đủ lâu để biết nó gò bó như thế nào, hơn nữa đám thầy pháp Viễn Đạo là tai mắt của Hoàng đế, phát hiện ra y là ma chỉ là chuyện ngày một ngày hai. Chỗ nguy hiểm như vậy, y dại gì mà đút đầu vào?
“Đa tạ ý tốt của vương gia. Có điều Ngọc Trúc vẫn còn nhỏ quá, không thể xa mẹ được đâu ạ.”
– À đúng rồi, hai người có tính chừng nào sinh đứa nữa không?
Hắn tiến lại ngồi bên cạnh, nắm tay y một lần nữa. Hỏi quài quạo nha mấy cha! Vụ này hết người này tới người khác hỏi luôn á. Giờ đây hắn chỉ trả lời một lần thôi, chịu không chịu thì thôi: “Tuỳ ý phu nhân đệ quyết.”
– Vào đi, Nghi Thái.
Y nhìn ra ngoài cửa, bấy giờ cái tên lấp ló kia mới chịu bước đến. Nghi Thái hướng đến cả năm người mà hành lễ chu toàn, xong xuôi vẫn quỳ ở đó cho phải đạo.
– Có chuyện gì vậy?
“Dạ bên ngoài có người tự xưng là thị thư của Văn Đức Thân Vương đến tìm, bảo là cần gặp ngài ạ.”
Mọi cặp mắt đổ dồn về phía Quân Bất Hận, vô tình khiến y bối rối. Đứa thị thư này bình thường rất nghe lời, bảo ở nhà là ở nhà. Hồi nãy lúc đi y có dặn nó, nói rằng y đi nhậu, ai có đến tìm thì bảo y mệt quá không muốn ra khỏi phòng và nó không được phép rời khỏi phủ. Nó dạ dạ vâng vâng, vậy mà giờ chạy đến tìm y. Bất Hận nghĩ chắc phải là chuyện gì gấp lắm nó mới làm như vậy, đành gật đầu đồng ý cho vào.
– Có chuyện gì?
Thị thư ngại ngùng lo sợ: “Tiện nô… có thể nói riêng được không ạ?”
– Có gì thì nói thẳng ra đây, làm gì cứ phải giấu diếm?
“Công tử sợ phủ ta có tai mắt sao?” – Mẫn Hi có tính tò mò nên khi nghe người khác ấp a ấp úng liền có chút khó chịu.
– Bổn vương lệnh ngươi nói!
“Dạ… Thái Sư… Thái Sư chầu trời rồi ạ.” – Thị thư quỳ xuống, hướng đến các chủ tử mà dập đầu đưa thông tin khiến cả bầy ngồi đó bất ngờ.
– Có lộn không? Bữa ta còn thấy ngài ấy sang Dịch phủ uống trà với phụ thân ta mà?
Dịch Thừa Tiền hỏi lại. Rõ ràng mấy ngày trước khi Đằng Trác Phù mất, gã thấy Thượng Quan Điển Ngạo sang Dịch phủ. Hôm đó gã còn qua chào hỏi ông ta một tí, ổng còn khỏe mạnh minh mẫn lắm, sao tự nhiên hôm nay chầu trời luôn vậy?
– Không nhầm đâu ạ! Bên Thượng Quan phủ vừa giăng tờ tang rồi ạ!
Mọi chuyện bất ngờ đến mức Quân Bất Hối cũng thấy ngộp thở. Gì mà dạo gần đây toàn người đang sống sờ sờ lại lăn đùng ra chết. Đợt trước là Đằng Trác Phù, đợt này đến Thượng Quan Điển Ngạo. Nghĩ đến đây, Quân Bất Hối như phát hiện ra chuyện gì đó, vội quay sang thân đệ mình.
– Thôi thu xếp đi, mình qua bên đó phúng điếu thay phụ hoàng. Dù sao ông ta cũng cúc cung tận tuỵ với Đại Hưng cả đời rồi!